Thiệu Cẩm Văn Nhu

Chương 6: Cô muốn thấy hắn cười



Cô rời đi với suy nghĩ lẫn lộn. Rút cuộc suốt thời gian qua cô chờ đợi hắn làm gì cơ chứ? Chờ hắn 12 năm, bây giờ hắn trở về lại nói ý tứ bóng gió rằng không cần cô nữa. Cẩm An hiểu tính hắn. Nếu nói không cần thì tức là đến chết cũng không cần. Nhưng trong lời nói vừa rồi của hắn, cô nghe ra sự do dự. Hắn không chắc với những gì mình nói càng không chắc về lợi ích mà cô có thể đem lại. Vì thế hắn mới do dự chăng?

-Cô An?

Trước mặt cô, Thiệu Bác Văn mặc thường phục đi đến. Dáng người anh che chắn gần như cả mặt trăng phía sau. Cô có hơi thoáng giật mình nhưng rồi lại nhanh chóng bình tĩnh, cười mỉm.

-Sau giờ này rồi cô còn ở đây?

Anh nhìn cô, hơi thắc mắc.

-Anh Thiệu thật ra tôi vừa từ bệnh viện về. Truyền một chai thuốc. Còn anh? Sao vẫn còn ở đây?

Trong mắt anh, cô thoáng thấy có chút lo lắng loé lên. Cô thấy cả sự dao động. Dù sao ngay từ đầu cuộc đời cô đã là một lời nói dối vì thế việc nói dối với cô chỉ là một chút mẹo vặt vãnh. Dối trá mà thật thà hơn cả thật thà. Cho dù Thiệu Bác Văn có tinh ý đến đâu cũng chẳng thể nhìn ra bất kì điều kì lạ nào.

-Tôi đi dạo một chút, khó ngủ quá.

Anh đưa tay xoa đầu cô, hạ giọng trầm thấp nói:

-Dù sao cô cũng bị bệnh. Đứng ở đây hỏi thăm thật không tiện. Để tôi đưa cô về nhé?



-Làm phiền anh rồi.

Cô mệt mỏi nói. Đúng thế. Hôm nay cô thật sự mệt rồi. Người đàn ông đó đã làm cô mệt rồi. Không biết sau này sẽ ra sao nhưng nếu hắn đã không chấp nhận tấm lòng của bản thân, cô cũng không cưỡng cầu ép hắn nhận.

Thiệu Bác Văn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nhét vào trong túi áo mình. Tỏ rõ ý mập mờ muốn giữ ấm cho người con gái đang run rẩy. Cô không chối từ thiện ý, im lặng đi theo.

Thế nhưng cô không ngờ đằng sau lưng cô, Phó Tử Du lại lặng người đứng tại một góc phố. Tầm nhìn vừa đủ để thấy một màn tình chàng ý thiếp này. Lần đầu tiên hắn thấy phẫn nộ đến thế. Lần đầu tiên hắn thật sự muốn giết Thiệu Bác Văn. Hắn đã bị anh ta cướp đi người chị gái yêu quý giờ lại sắp sửa bị hắn tước đi tình yêu cả đời. Nỗi uất hận này, kẻ như hắn sao có thể để yên?

Hôm đó, Bác Văn đưa An Nhu về tận trạm. Còn ân cần hỏi han, xoa đầu rồi hôn vào tay cô. Thế nhưng cô không phản kháng. An Nhu đã nghĩ thông rồi. Dù Phó Tử Du nói không cần cô nữa nhưng cô vẫn sẽ dùng bản thân giúp hắn. Cô muốn nhìn thấy hắn hiên ngang. Muốn thấy hắn trong dáng vẻ mãn nguyện. Muốn thấy hắn cười.

Sau khi Bác Văn rời đi, cô về lại căn phòng nhỏ của mình trong trạm nghiên cứu. Lấy từ ngăn rủ ra một chiếc máy tính. Thành thạo mở lên, nhập mật mã và mở liên tục các ứng dụng chuyên nghiệp.

Sau khi cô gõ một loạt các mã code mật, trên màn hình lập tức hiện lên vài đoạn phim quay trong văn phòng của thượng tá Thiệu. Đây chính là những máy quay nhỏ cô gắn bên trong đó. Có cả một máy ghi âm. Công sức và tâm huyết cô bỏ ra nhiều như thế, đâu phải nói bỏ là bỏ. Đâu phải cứ không cần là lập tức không cần.

Qua màn hình, cô thấy Thiệu Bác Văn vào phòng nghỉ và rồi mọi thứ lại yên tĩnh. Có lẽ nơi cô thật sự phải vào được chính là căn phòng nghỉ chứ không phải chỉ là nơi anh làm việc .Điều này thật quá sức tưởng tượng.

-Phải làm sao đây?

Cô cau mày, xoa xoa trán. Người đàn ông họ Thiệu này thật quá khó để đối phó. Cô dù có ranh ma đến thế nào cũng không thể tìm được bất kì cớ nào để vào căn phòng nghỉ. Thật ra cô đã nghĩ đến việc trực tiếp gạ tình rồi lên giường với anh ta. Nhưng rồi lại bật cười vì sự ngớ ngẩn của bản thân. Nếu cô thật sự làm điều đó, chắc chắn cô sẽ chết trước khi Thiệu Bác Văn bị giết. Mà người hạ cô chắc chắn sẽ là Phó Tử Du. Cô không thể đặt cược quá lớn như vậy.

Cô không cần sống nhưng cũng chưa muốn chết. Cô muốn thấy hắn cười thoả mãn khi điều hắn khúc mắc đã được giải quyết. Và cô buộc phải sống để nhìn thấy điều ấy.



Rất nhiều ngày sau hôm đó cô và Thiệu Bác Văn vẫn giữ mối quan hệ mập mờ. Anh ấy lo lắng quan tâm và chăm lo cho cô. Còn cô thì nhận tất cả và đối với anh dịu dàng như nước. Cô hiểu một chân lý, đối với đàn ông càng nhu mì càng được cưng chiều.

Và cũng rất nhiều ngày sau đó. Cô cũng không gặp lại Phó Tử Du nữa.

Hắn lại biến mất như cách hắn đã làm trong suốt hơn 10 năm.

Thật thất vọng.

Mãi cho đến hơn 1 năm sau đó, vào sinh nhật lần thứ 22 của mình cô mới lần nữa gặp hắn trong hộp đêm.

Trước sinh nhật 1 tuần, cô thu xếp lên chuyến tàu cuối đến Thượng Hải. Ở đây cô gặp lại rất nhiều người bạn của mình. Họ niềm nở chào đón cô. Trong suốt tuần đó, cô cảm giác rất thư thả. Rất thoải mái.

-An Nhu đến nơi rồi.

Một cô bạn thời đại học tên Tuệ Tuệ kéo cô ra khỏi xe. Trước mặt cô là một hộp đêm. Nơi này chính là nơi cô chọn để tổ chức sinh nhật của mình.

Cô cùng bạn của mình tiến vào. Bước đi đầy kiêu ngạo. Đôi mắt được trang điểm kĩ càng, nhìn rất có sức hút. Tất cả những người đàn ông ở đó đều nhìn cô. Có lẽ một trong số họ thật sự nguyện quỳ xuống dưới chân cô. Một số khác có lẽ dám giết người vì cô.

Quá đẹp.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv