Cô gọi về cho bố mình. Bây giờ cô cần nhờ đến sự giúp đỡ của Lý Mặc. Cô cần ông ta trợ giúp cô. Chỉ khi sau lưng anh là ông ta, anh mới an toàn.
-Bố à. Ông Lý đã về hay chưa?
-Ông ấy đã về rồi. Vừa từ chỗ bố về nhà.
Nghe giọng cô gấp gáp, ông Chính An cũng không nói vòng vo mà trực tiếp trả lời.
Tốt rồi. Nếu ông ấy ở trong nước tức là ông trời vẫn đang đứng về phía cô. Vẫn đang trao cho cô may mắn.
Không chần chừ, cô lập tức mở cửa, toan ra ga tàu nhưng rồi đứng sững lại. Vì trước cửa, anh đang đứng đó. Vì đang vội, cô kiễng chân hôn lên môi anh, nói rằng mình sẽ về quê. Có thể ngày mai sẽ lên ngay. Dặn dò anh đừng lo lắng rồi lập tức rời đi. Cũng không quan tâm anh đã đứng đó bao lâu. Vì sự vội vã ấy mà cô không thấy trong mắt anh đã có sự khác thường. Trên tay thậm chí còn đang cầm súng. Không ngừng run rẩy.
Vừa về đến nhà, cô vội vàng đi mua một chai rượu ngoại đắt tiền. Dẫu biết nhà Lý Mặc không thiếu những thứ này nhưng nếu cứ đi tay không đến thì rất ngại nhờ vả. Đây là quy luật tối thiểu được bố dạy.
Trước cổng nhà và cả trong sân dinh thự của Lý Mặc có trên dưới 20 người đứng canh gác. Thấy cô, họ chặn lại. Một tên hất hất hàm lên, hỏi:
-Muốn gặp ai?
-Tôi muốn gặp ông Lý.
-Họ tên là gì?
-An Mạn Nhu.
Tên vừa rồi chạy vào bên trong nói gì đó. Sau cùng chạy ra, dẫn cô vào. Trong phòng khách, trên bộ bàn ghế gỗ đắt tiền, Lý Mặc đang ngồi đó thư thả nghiên cứu cờ vây. Thấy cô vào, ông ta niềm nở đón chào:
-Tiểu Nhu của ta đã lớn thế này rồi sao. Mau vào ngồi đi đừng ngại.
Nói rồi ông phất phất tay với hai tên xăm trổ vừa dẫn cô vào. Hiểu ý họ liền lập tức lui ra ngoài:
-Chào bác. Lâu rồi mới gặp lại. Bác khoẻ chứ ạ?
Cô cố tạo sự vui vẻ. Hỏi han.
-Ta vẫn khoẻ. Tinh thần rất minh mẫn là đằng khác.
Lý Mặc cười khà khà. Mặt có nét nhân hậu. Nếu không biết thân phận của ông, có lẽ cô còn nghĩ Lý Mặc chỉ đơn giản là một lão già về hưu. Đang an hưởng những ngày cuối đời.
Đặt chai rượu lên bàn, cô khách khí nói:
-Cháu qua đây có chút quà muốn biếu bác. Mong bác nhận cho cháu vui ạ.
Mặt Lý Mặc hơi nghiêm lại nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười. Ông ta nhìn xuống chai rượu rồi lại nhìn lên cô. Với ông, quà tặng đi đôi với trách nhiệm. Cô tặng quà ông chắc chắn có điề gì muốn nhờ vả. Ông muốn biết điều đó là gì. Nếu chắc chắn có thể giúp ông mới nhận, còn nếu không sẽ từ chối.
Người trong giới này đều hiểu một đạo lý: “Không thể mắc nợ người nhà. Rất khó trả”
-Muốn nhờ gì ta sao?
Cô thoáng chột dạ. Hai tay xoa xoa vào nhau. Sự lúng túng hiếm khi xuất hiện nay lại hiện lên rõ ràng qua từng ánh mắt, cử chỉ:
-Tiểu Nhu. An Chính dạy dỗ con rụt rè khi muốn yêu cầu như vậy sao?
Ngay lập tức cô nhớ lại những gì cha mình dạy. Ông dạy cô rằng dù làm bất kì chuyện gì thì cũng phải ngẩng mặt lên mà làm. Ngay cả chuyện nhờ vả cũng phải can đảm mà nhờ vả. Phải tìm kiếm và tận dụng mọi tài nguyên mà bản thân có. Trên đời này chỉ có 4 lần được cúi đầu. 1 lần khi mẹ mất, 1 lần khi cha qua đời, 1 lần khi bái đường trước nhà chồng và 1 lần khi làm lễ cưới. Đời cô đã cúi 1 lần khi mẹ mất. Còn 3 lần.
Nghĩ đến đó, cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lý Mặc. Ông ta liền cười vui vẻ:
-Có thế chứ. Con gái của An Chính, cháu gái của Lý Mặc phải có khí thế như vậy chứ. Sao? Có chuyện gì cứ nói ta nghe.
Hít vào một hơi lạnh. Cô kể hết mọi chuyện.
-Cháu thật sự cần sự giúp đỡ của bác. Hiện giờ ngoài bác, cháu không còn biết nhờ vả ai khác.
Cô vẫn nhìn thẳng, nhưng ánh mắt hơi rụt rè. Không còn cái vẻ ngông cuồng thường thấy.
-Chỉ là bạn trai mà đã đến đây năn nỉ ta rồi sao?
Lý Mặc nhướng mày hỏi lại. Ông không nghĩ An Nhu là một kẻ nặng tình. Không nghĩ cô chỉ vì cứu “bạn trai” mà đến tận đây tìm ông.
-Thật ra bọn cháu đã đăng kí kết hôn. Trên pháp luật, anh ấy chính là chồng hợp pháp của cháu. Chỉ là vì rắc rối gần đây mà bọn cháu chưa thể tổ chức hôn lễ.
Ông gật đầu tỏ vẻ suy tư. Vì chồng của mình mà làm đến mức này, có vẻ cô yêu anh ta rất nhiều. Nhưng Lý Mặc vẫn suy nghĩ về cái tên của người đàn ông này. Tên rất quen.
-Cháu vừa nói chồng mình là cảnh sát. Nó đến được chức vị nào rồi? Tên là gì?
-Anh ấy là cảnh sát biển. Thượng tá Thiệu Bác Văn.
Nghe đến cái tên này, ông lập tức đồng ý.
-Được. Ta sẽ giúp. Hôn lễ đến nhất định phải mời ta đấy. Rõ chưa?
Cô hơi bất ngờ. Không nghĩ sẽ được chấp thuận nhanh đến thế. Nhưng rồi sau sự bất ngờ, niềm vui nhanh chóng tràn ngập khuôn mặt cô. Lý Mặc nhận chai rượu, lập tức khui ra dùng tại bàn.
-Cháu thật lòng cảm ơn bác. Nhưng bác quen anh ấy sao?
-Trước đây có nghe qua.
Lý Mặc trả lời. Rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Ông hỏi rất nhiều về chuyện tình của cô và anh. Cô cũng không ngần ngại trả lời hết. Bởi ngay bây giờ, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Tảng đá đè nặng cô suốt thời gian qua cuối cùng cũng được đặt xuống.
Tạm biệt ông Lý, cô rời đi.
Khi cô quay người, ánh mắt Lý Mặc lấp tức trở nên sâu xa. Ông không ngờ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.