Thiệu Cẩm Văn Nhu

Chương 11: Ngủ cùng



Thiệu Bác Văn đi ra, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào trần nhà, ánh mắt có phần hơi vô định. Chắc chắn trong lòng cô đang có vô vàn những suy nghĩ rối ren. Anh cũng thường hay thấy cô ngơ ngẩn nhưng mỗi lần anh hỏi, cô chỉ mỉm cười cho qua. Nhưng lần này anh thấy ánh mắt cô rất nghiêm trọng, có lẽ cô thật sự gặp phải chuyện gì đó.

-Em chỉ đang nghĩ xem Thượng tá Thiệu có ý đồ gì với em hay không thôi.

Cô nghiêng người, mắt nheo lại trêu chọc anh. Làm cho mặt anh đỏ bừng. Không phản bác gì lời nói của cô, bởi chẳng biết nói gì cho phải. Phủ nhận hay trực tiếp thừa nhận đều không phải là cách. Chi bằng cứ lơ đi cho qua. Anh chui vào chăn, kéo cô lại. Ôm chặt.

Anh hơi cau mày. Không hiểu sao người phụ nữ của anh luôn có cơ thể lạnh. Dù cho cô mặc ấm, anh vẫn thấy được da cô trắng bệch. Cô cũng đã nằm trên giường nửa tiếng nhưng giường vẫn lạnh, không có chút ấm áp nào. Trái lại với anh, cô thấy thân thể anh rất ấm. Khi được anh ôm ở khoảng cách gần thế này, cô thật sự cảm thấy thích thú, trái tim có phần đập hơi loạn nhịp. Bất chợt cô quay đầu lại:

-Thượng tá Thiệu anh không nên ôm phụ nữ lạ trên giường đâu. Người khác thấy sẽ không hay.

Phụ nữ lạ sao? Cô mà là phụ nữ lạ sao? Anh nhìn xuống thấy ánh mắt long lanh của cô hơi khó hiểu. Như hiểu được thắc mắc của anh, cô nói tiếp:

-Em không phải vợ anh, càng không phải bạn gái anh…

Anh hiểu ý cô, lập tức đứng dậy, lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một hộp nhỏ. Bên trong có một sợi dây chuyền bạc. Mặt dây có hình thiên nga được đính kim cương tinh xảo. Anh vốn định tặng cô vào ngày kỉ niệm 1 năm anh gặp cô.,tiện thể tỏ tình. Nhưng hôm nay, cô nằm trong lòng anh nói như vậy, chẳng lẽ anh lại giả vờ không hiểu?

-An Mạn Nhu

Anh gọi tên cô, lấy dây chuyền ra. Cô hiểu ý quay lưng lại cho anh đeo vào. Khi sợi dây hạ xuống, cảm giác lành lạnh từ sợi dây làm cô thấy phấn khích. Anh ghé sát vào tai cô, nói nhỏ:

-Em đồng ý làm bạn gái anh chứ?

Cô quay người cười tươi, gật đầu.

Anh kéo cô nằm xuống, vòng tay ôm cô. Để mặt cô áp vào lòng mình.



-Anh yêu em.

-Em cũng yêu anh.

An Mạn Nhu nằm trong lòng anh nói khẽ. Đủ cho hai người nghe thấy. Hôm nay cô thật sự hạnh phúc. Suốt 12 năm Phó Tử Du không cho cô danh phận, hôm nay người mà cô đã từng toan tính lại trao nó cho cô. Điều này làm cô yêu anh, yêu hơn bất kì ai trên đời.

-Thượng tá Thiệu. Anh ôm em chặt như vậy là muốn giết em luôn sao?

Anh luống cuống nới lỏng vòng tay ra một chút. Cô ngay lập tức ngồi dậy nhanh như chớp đè lên người anh. Ở tư thế này cô thấy anh đẹp trai đến chết người. Không kìm lòng được mà hạ người hôn anh. Ngay khi môi cô chạm vào môi anh, lập tức cô bị đè xuống. Hoán đổi vị trí nhanh đến mức bất ngờ.

Anh hôn cô. Cô hơi hé miệng đế đón khí, anh lập tức đưa lưỡi vào bên trong. Khuấy đảo vị giác của cô. Vị bạc hà thoang thoảng làm đầu óc cô tê dại. Người đàn ông này thật là biết cách kích thích người khác. Vòng tay lên cổ anh, An Nhu từ từ đưa lưỡi ra đáp laị.

Dây dưa mãi cuối cùng anh nhả môi cô ra, gục đầu xuống hõm vai cô tham lam hít lấy. Còn cô thì thảm rồi. Thở hổn hển, đôi lúc lại vô thức rên khe khẽ. Nhưng tay thì vẫn tuyệt nhiên không buông ra.

-An Nhu. Anh là một người đàn ông bình thường khoẻ mạnh.

Anh khàn khàn nhắc nhở. Nếu cô vẫn bám anh như vậy thì chắc anh sẽ không kìm được cơn dục vọng của mình mất. Lúc đầu anh đưa cô vào đây, mục đích đơn thuần là muốn ngủ cùng cô. Không hề mang theo tà ý nào khác. Nhưng bây giờ bên dưới của anh cũng đang bắt đầu có dấu hiệu căng cứng.

-Chứng minh cho em thấy đi.

Cô khó nhọc đáp lại.

Anh ngẩng lên nhìn, thấy ánh mắt cô mơ màng. Cô nhìn anh thấy ánh mắt anh tràn ngập tình yêu và dục vọng phải kiềm chế.

Như nhận được tín hiệu, anh lập tức tiến đến. Như một con thú phải chịu đói lâu ngày, điên cuồng xâm chiếm thể xác cô. Còn cô bên dưới không kìm được cứ luôn rên rỉ.



-Anh yêu em nhiều lắm An Mạn Nhu.

Anh nằm xuống sau khi đã thoả mãn. Ôm cô vào lòng. Dây phút ấy anh thật sự muốn mang người này đến cục dân chính, trực tiếp cưới cô làm vợ. Cô nằm bên cạnh, đã mệt mỏi đến mức nửa tỉnh nửa mơ nhưng trong miền đê mê ấy, cô vẫn khẽ thì thầm:

-Em cũng vô cùng yêu anh, Thiệu Bác Văn

Cứ vậy một đêm nồng nhiệt đã trôi qua như thế.

Hôm sau khi anh tỉnh dậy, cô vẫn chưa rời khỏi cơn mơ. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Anh thầm cầu nguyện trong lòng

“Cầu mong cho người phụ nữ này luôn là của con”

Anh đến nhà ăn, mua cho cô bánh bao và sữa. Trước đây cô nói thích bánh bao ở nhà ăn nên thỉnh thoảng anh vẫn mua mang đến trạm cho cô. Muốn cô vui vẻ.. Khi về phòng nghỉ, anh thấy cô đã dậy, vui vẻ hát trong nhà tắm. Khi ấy anh thật sự có cảm giác vợ chồng gắn kết với cô.

Sau bữa sáng, anh lái xe chở cô về trạm.

-Có lẽ trong vài ngày tới em sẽ không ở trạm. Anh đừng qua đó tìm em nhé.

-Em đi đâu à?

Anh vẫn lái xe nhưng đầu hơi nghiêng về phía cô. Bàn tay nắm tay tiểu Nhu siết chặt hơn một chút:

-Em về nhà với bố. Có chút chuyện.

Anh gật đầu. Nói cô đi đường cần thận. Phải gọi điện hoặc nhắn tin cho anh khi rảnh. Sau đêm qua anh thật sự không muốn rời xa cô dù chỉ là một giây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv