Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Bầu trời hửng sáng, ánh sáng chói lọi rọi qua mi mắt. Cuối cùng Tống Tông Ngôn cũng tỉnh lại, hắn giơ tay che đi ánh sáng chói chang rồi mới từ từ mở mắt ra. Biểu hiện sau khi say rượu rõ ràng và sống động qua những cơn nhức mỏi và đau đầu của hắn.
Hắn chậm rãi chớp đôi mắt khô của mình vài cái, cảm thấy cổ họng khô khốc. Nhìn sang bên cạnh thì thấy nửa phần giường còn lại hơi lún, còn chiếc giường bên kia cách đó vài bước thì chăn đệm nhàu nhĩ. Cửa sổ mở hé, làn gió mát buổi sáng mùa hè thổi tung rèm cửa.
Tống Tông Ngôn vẫn còn nhớ lúc tối hôm qua đến khách sạn, nhưng đã ngủ ngay sau khi nằm trên giường, mơ hồ cảm giác được có người đang ngủ bên cạnh mình, cánh tay ấm áp của người kia tựa như luôn kề sát, nhưng cũng tựa như không có.
Chỗ lún nhỏ trên ga giường khi chạm tay vào vẫn còn vương chút hơi ấm và mùi lạ chưa tan – cũng có thể là do ảo giác của chính hắn. Tóm lại, Tống Tông Ngôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn nhíu mày thật sâu, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cậu tỉnh rồi à?” Bíp một tiếng, ai đó từ bên ngoài quẹt thẻ phòng. Văn Khâu bưng bữa sáng đi vào, trông rất sảng khoái, tóc tai bồng bềnh vừa gội xong, cảm giác nôn nao đau đớn cũng không tồn tại trên người cậu, “Tớ mua bữa sáng, có muốn đi tắm trước khi ăn không? ”
Tống Tông Ngôn vừa tỉnh dậy, nhìn chằm chằm cậu trong vài giây mà không nói lời nào. Văn Khâu không chột dạ chút nào, cậu nghiêng người sờ giữa lông mày người kia một cách tự nhiên, cười nói: “Sao? Cậu còn chưa tỉnh sao?”
Tống Tông Ngôn nghiêng đầu, động tác hơi chậm, ngón tay ấm áp của người kia lướt qua hàng lông mày của hắn: “Trương Phong Dương và những người khác đâu?”
“Còn đang ngủ.” Văn Khâu ngồi ở trên giường bên kia, lấy điện thoại di động ra kiểm tra, “Tôi gửi tin nhắn cho bọn họ. Nửa tiếng rồi, nhưng vẫn chưa trả lời.”
“Ừ.” Tống Tông Ngôn đơ người một chốc rồi bước xuống giường, “Tôi đi tắm.”
Văn Khâu ra hiệu OK, sau đó mở bữa sáng và chọn một phần mì hoành thánh: “Ừ.”
Tống Tông Ngôn đột nhiên xoay người trước khi vào phòng tắm: “Tối hôm qua cậu cũng ngủ ở đây?”
Văn Khâu tách chiếc đũa dùng một lần, cuối cùng ngước mắt lên cười: “Ừ, sao vậy?” Cậu vỗ vỗ chiếc giường dưới mông mình, “Ngủ ở đây.”
Tống Tông Ngôn dùng một tay giữ cửa phòng tắm không nhúc nhích.
“Cậu lo tớ làm gì cậu phải không? Hay là cậu sợ rằng cậu không thể kìm chế nên làm gì tớ?” Văn Khâu híp mắt cười, vươn vai trả lời: “Đừng lo lắng, cậu say rồi ngoan lắm, không cầm thú đâu.”
Tống Tông Ngôn đóng sầm cửa lại.
Văn Khâu thấy hơi chột dạ khi nhìn thấy hắn bước vào phòng tắm. Lòng bàn tay cầm đũa nóng lên, mấy tiếng trước cậu đã rửa sạch chứng cứ, nhưng khi bị ánh mắt kia dò xét nhìn, chất lỏng sền sệt kia dường như vẫn chưa bị loại bỏ.
Sau một đêm náo loạn, Tống Tông Ngôn rời khách sạn chuẩn bị về nhà, hắn liên tục cau mày, vẻ mặt có vẻ mất tự nhiên nên không ai ngăn cản. Những người khác còn muốn đến quán Internet để chơi game và giải trí. Văn Khâu không hứng thú với mấy thứ này, dự định về nhà.
“Cùng nhau về nha.” Cậu chạy theo Tống Tông Ngôn, để ý thấy người bên kia thỉnh thoảng đang xoa huyệt thái dương của mình nên hỏi: “Cậu vẫn khỏe chứ? Cảm giác sau khi say khó chịu lắm phải không?”
Tống Tông Ngôn nói: “Không sao đâu. Bữa sáng hết bao nhiêu, tôi trả cho cậu.”
Văn Khâu đột nhiên dừng bước, đứng ở nơi đó, một lúc sau mới cứng ngắc nói: “Hai mươi ba tệ, chỉ nhận tiền mặt.”
Hai người nhìn chằm chằm nhau trong một thời gian dài, như thể họ đang lên dây cót gì đó.
Cuối cùng, Tống Tông Ngôn bị đánh bại: “Hiện tại trên người tôi không có tiền lẻ, lần sau gặp mặt tôi sẽ trả.”
Văn Khâu cười rạng rỡ, vui vẻ tiếp tục đi đến ga tàu điện ngầm, hỏi, “Lần gặp tiếp theo là khi nào? Ngày mai có muốn ra ngoài ăn trưa cùng không?”
Khi Văn Khâu về đến nhà, Khâu Vân Thanh đang tỉa hoa cỏ trong sân, nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức đẩy xe lăn, xoay người lại: “Tối hôm qua chơi vui quá đúng không?”
Đang trêu cậu cả đêm không về đây mà.
Văn Khâu mua một ít trái cây và đồ ăn vặt gần đó, một tay đẩy cánh cửa sắt gỉ, ngáp một cái: “Cũng được, cháu mệt quá rồi, lát nữa về phòng ngủ tiếp.”
“Bài thi làm thế nào rồi?” Khâu Vân Thanh đặt cây kéo xuống và rửa tay ở bồn nước trong sân.
Văn Khâu cũng rửa sạch hoa quả đã mua, sau đó đưa cho Khâu Vân Thanh một quả đào. Mới qua một đêm nhưng cậu không thể nhớ rõ chi tiết của bài thi nữa: “Dù sao thì cháu cũng đã làm hết những gì có thể làm.”
Khâu Vân Thanh cười ăn đào, cô không hỏi thêm câu nào nữa, để không tạo áp lực cho cậu.
Văn Khâu về phòng ngủ thêm một buổi chiều, đến bữa tối mới dậy. Khâu Vân Thanh sức khỏe kém, phải ngồi trên xe lăn cả ngày, trước đây có bà cụ Văn thì bà rất ít khi để cô nấu ăn. Nhưng sau khi bà mất, hầu hết thời gian cô ấy đều tự làm.
Khi Văn Khâu xuống lầu, cô đã làm ba món và một canh.
“Sao dì lại làm nhiều như vậy?” Văn Khâu ý bảo cô dừng lại.
Khâu Vân Thanh còn muốn rửa rau cải xoăn ở bên cạnh: “Mừng cháu thi xong, chuẩn bị vào đại học rồi.”
“Còn chưa mà, lúc nào vào chúc mừng cũng chưa muộn.” Văn Khâu nói, “Dì Vân, hai người chúng ta ăn không hết nhiều như vậy. ”
“Ừm.” Khâu Vân Thanh cũng cảm thấy mình đã làm hơi nhiều một chút, vì vậy dừng tay, kêu Văn Khâu dọn thức ăn ra, thậm chí còn lấy chai rượu vang đỏ.
Mấy ngày nay họ hiếm khi vui như vậy. Cơ thể của Khâu Vân Thanh không cho phép cô uống quá nhiều, cho dù là nửa chén, cô cũng đã hơi say.
“… Nếu cha và bà của cháu ở đây, họ cũng sẽ rất vui.”
Văn Khâu chống cằm nghe cô nói: “Ba cháu cho rằng thi vào đại học chẳng để làm cái gì.”
“Lúc còn trẻ thì nghĩ vậy thôi.” Khâu Vân Thanh không đồng ý với lời nói của cậu, “Nhưng khi trở thành cha mẹ tâm trạng sẽ khác.”
Văn Khâu nói: “Có thể.”
Khâu Vân Thanh nghĩ về gì đấy, nước mắt đọng trong mắt cô, nhưng nghĩ Văn Khâu còn ở đây nên không khóc.
Cô ấy bị vài vết cắt trên bàn tay, có lẽ là do nấu ăn. Văn Khâu nhìn thấy liền đề nghị: “Chúng ta thuê một bảo mẫu đi, hoặc là là người làm theo giờ. Đến đây nấu hai bữa một ngày rồi dọn dẹp nhà cửa.”
Khâu Vân Thanh sửng sốt một chút, vẻ mặt trở nên ảm đạm: “Mấy hôm trước cháu thi nên dì chưa định nói cho cháu biết, nhà của chúng ta đã có quyết định phá dỡ… ”
Văn Khâu trợn tròn mắt.
Ngôi nhà này được xây dựng từ thời trước, nhà cũ sớm muộn cũng sẽ bị phá bỏ, trước khi bà nội mất còn định nghỉ hè chuyển đi. Vào thời điểm đó, ba người họ đã thảo luận rằng sẽ chuyển đến ngôi nhà mà họ đã mua ở phố Bắc Uyển vài năm trước sau khi bị phá bỏ, miễn là tất cả mọi người ở đó thì đâu cũng là nhà. Nhưng bây giờ bà nội đã mất rồi…
Khâu Vân Thanh cũng thấy ngại, cô và con trai của nhà họ Văn là một đôi, nhưng lại không kết hôn. Sau khi chân cô bị thương, Văn Chính Dương đã đưa cô đến để chăm sóc, khi Văn Chính Dương mất, cha mẹ cô mong cô về nhà, nhưng bà lão nhà họ Văn coi cô như con dâu, không muốn cô rời đi. Cô cũng rất thương bà cụ lẻ loi một mình —- dẫu sao thì phần lớn thời gian Văn Khâu cũng ở trường. Vậy là cô không về nhà mà tiếp tục sống với bà cụ trong ngôi nhà cũ kỹ này.
Trước đây, chủ nhật hàng tuần Văn Khâu đi học, lúc bước ra khỏi tòa nhà màu xám này, nhìn lại hai người phụ nữ bên trong dường như hòa làm một với tòa nhà, cô đơn và lạnh lẽo, như không thể rời đi.
Bà nội đi rồi, cha mẹ của Khâu Vân Thanh sớm đã mong con gái chuyển về, vợ chồng ông già đi, thời gian ở bên cạnh hai người của Khâu Vân Thanh cũng ít ỏi, nên cô ấy không thể đến nhà mới của Bắc Uyển cùng với Văn Khâu, họ thậm chí không phải là một “gia đình” trên danh nghĩa.
Hai ngày trước khi công bố kết quả, nhóm lớp bất ngờ động viên mọi người đến một trường học đặc biệt ở ngoại ô để làm công việc thiện nguyện. Ban đầu Văn Khâu không có hứng thú, nhưng Tống Tông Ngôn, với tư cách là lớp trưởng và là một trong những người lên kế hoạch, chắc chắn sẽ đi chuyến này.
Khi đến địa điểm đã thỏa thuận ngày hôm đó, Văn Khâu phát hiện không chỉ có học sinh lớp này mà còn có rất nhiều học sinh các lớp khác đến, chiếc xe buýt cũng chật cứng.
Tuy nhiên, Tống Tông Ngôn không có ở đó khi Văn Khâu đến, hắn nói rằng một bạn không tìm được chỗ nên đã đến đón.
Văn Khâu lên xe trước, không ngờ Tôn Thế Lâu cũng ở đó.
Chỉ có một số ít người biết hai người đã chia tay, vì vậy cậu bé ngồi bên cạnh Tôn Thế Lâu nhìn thấy Văn Khâu thì bật dậy, vung tay kêu to: “Văn Khâu Văn Khâu, cậu ngồi đây đi, tôi ngồi phía sau.”
Văn Khâu muốn giả vờ như không nghe thấy cậu ta, nhưng cậu ta đã lớn tiếng kéo thêm một người khác: “Cậu chủ Tôn ngồi đây nè!”
Nhiệt tình đến mức khó từ chối.
Sau khi thấy cậu ngồi xuống, Tôn Thế Lâu sờ mũi của mình, có chút xấu hổ: “Cậu ta không biết chúng ta…”
“Ừm.” Văn Khâu hiểu, sau khi ngồi xuống thấy hơi tò mò, “Sao cậu lại tới?”
Tôn Thế Lâu có vẻ không thường tham gia các hoạt động tình nguyện.
“Không phải họ nói rằng đến đây để thêm chút may à, mai có điểm rồi.” Tôn Thế Lâu giải thích.
Mặc dù hành động tình nguyện tại ngôi trường đặc biệt là một hành động chính nghĩa, nhưng nhóm học sinh này đến cũng có mục đích, nghĩ ở hiền gặp lành, trước khi có điểm làm chút việc thiện để an tâm.
“Cậu mà cũng tin vào chuyện mê tín này?”
“Thỉnh thoảng cũng tin.”
Văn Khâu liếc anh ta một cái: “Cậu không cần lo lắng về việc mình đạt được bao nhiêu điểm trong bài thi mà.”
“Ha ha, đúng, mẹ tôi nói rằng tôi có lẽ chẳng đậu nổi. Bà ấy dự định gửi tôi đến Vương quốc Anh để dát thêm tầng kim cương trở về.” Tôn Thế Lâu thừa nhận.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, có người từ cửa xe đi lên. Giọng Hạ Vân Kiều nhẹ nhàng rõ ràng: “Tài xế taxi mà tớ ngồi đã thả tớ xuống trước khi đến nơi. Tìm hơn mười phút cũng không tìm thấy, toát cả mồ hôi hột.”
Có một cô gái bên cạnh nói: “Khả năng nhận biết đường của Tống Tông Ngôn tốt ghê, đưa cậu tới đây chỉ trong vài phút.”
Hạ Vân Kiều mỉm cười, Tống Tông Ngôn bước lên xe sau cô.
Văn Khâu đang ngồi gần lối đi, quay đầu là nhìn thấy hai người họ. Hạ Vân Kiều đã lâu không gặp, vẫy tay: “Chào, Văn Khâu.”
Văn Khâu mỉm cười bắt gặp ánh mắt của người phía sau, trước khi Tống Tông Ngôn lên tiếng, hắn đã nhìn thấy cái đầu của Tôn Thế Lâu thò ra từ bên cạnh Văn Khâu.
Tôn Thế Lâu và Hạ Vân Kiều chào hỏi nhau: “Tôi đã nói sẽ đưa cậu đi, nhưng cậu không muốn.”
Họ sống rất gần nhau. Hôm nay Tôn Thế Lâu định lái xe tới, ban đầu anh ta định đưa Hạ Vân Kiều đi cùng, nhưng cô gái đã từ chối anh ta mà chẳng hề nể mặt.
“Cậu có bằng lái xe chưa? Bày đặt khoe khoang trình lái.” Hạ Vân Kiều kéo Tống Tông Ngôn ở phía sau, “Còn hai chỗ trống, chúng ta ngồi đây.”
Ở chếch ngay trước mặt Văn Khâu.
Sau khi rời khách sạn vào sáng hôm đó, Tống Tông Ngôn và gia đình đã đi du lịch ở phía Bắc và chỉ mới trở về hai ngày trước. Văn Khâu chỉ có thể liên lạc với hắn qua điện thoại.
Tựa như ném mẩu giấy nhắn khi hai người còn đang đi học, những tin nhắn hàng ngày chủ yếu là những lời nói vớ vẩn và những lời yêu thương nhớ nhung khiến người ta không thể đáp lại.
Tối qua lúc đặt lịch tình nguyện vào sáng nay, cậu cũng đã gửi một tin nhắn cho Tống Tông Ngôn, nói rằng: “Tớ nhớ cậu rất nhiều, cuối cùng thì mình cũng có thể gặp nhau.”
Tống Tông Ngôn trả lời bằng dấu ba chấm. Ngay trước khi đi ngủ, hắn mới nhắn lại thời gian và địa điểm, kèm theo một câu cứng nhắc – “Nhớ đến đúng giờ.”
Văn Khâu hài lòng, tắt điện thoại di động đi ngủ.
Xe buýt chậm rãi chạy đến nơi, đám bạn cùng lớp xúm lại nói nhỏ, ánh nắng mùa hè xuyên qua cửa sổ khiến người ta buồn ngủ.
Tống Tông Ngôn chịu trách nhiệm điểm danh.
“… Văn Khâu.” Hắn dừng lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống.
Các bạn học xung quanh đều đang nhìn điện thoại hoặc ngủ gà gật, không ai để ý tới, Văn Khâu ngẩng đầu lên cười với hắn khi nghe thấy tên mình. Đó không phải là một nụ cười bình thường, nó dường như ẩn chứa một chút tinh nghịch, tựa như một tín hiệu mà chỉ họ biết rõ trong đám đông.
Văn Khâu nhẹ giọng đáp: “Đây.”
Tống Tông Ngôn siết chặt tờ giấy điểm danh trong tay, lại cúi đầu, gọi tên người tiếp theo.