Edit by Lơ
Beta by Bluerious
_____________
Cả tuần nay Tống Tông Ngôn không về phòng, Văn Khâu biết hắn đã xin chuyển, vừa lúc một học sinh ở phòng 813 của lớp bọn họ đi du học nên trống một giường.
Văn Khâu không về nhà cuối tuần, một mình ngủ ở ký túc xá cả ngày, vừa ăn cơm trưa xong thì có người lấy chìa khóa mở cửa.
Nghe thấy âm thanh kia, cậu ngẩng đầu từ chăn bông, mơ màng bắt gặp người đang đứng ngược sáng ở cửa.
Tay cầm chìa khóa của Tống Tông Ngôn đờ ra mấy giây, hắn cố ý đến sớm, không ngờ Văn Khâu lại ở trong ký túc xá.
Người kia chống nửa người lên khỏi giường, dụi mắt, với lấy cái gối rơi xuống đất, mơ hồ chào hỏi: “Hôm nay cậu đến sớm ha.”
Tống Tông Ngôn đóng cửa lại, đi tới chỗ của mình. Hắn lấy vali ra, gấp từng thứ một, từ mền, gối, ga trải giường.
Hắn dọn dẹp vô cùng tự nhiên như chốn không người, Văn Khâu nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, cậu còn hỏi: “Cậu có cần tớ giúp không?”
Tống Tông Ngôn trả lời: “Không.”
“Cậu định chuyển đến phòng 813?”
“Ừ.”
“Được đấy. Nhiều người thì đông vui.” Văn Khâu nói.
Hai người đều ngầm không đề cập đến lý do Tống Tông Ngôn chuyển ký túc xá, nụ hôn mất kiểm soát đó giống như một điều cấm kỵ. Bên mép môi trên của Tống Tông Ngôn vẫn còn hơi bầm tím, lúc đó bị Văn Khâu cắn, ngày hôm sau có người trong lớp hỏi Tống Tông Ngôn đã xảy ra chuyện gì vậy, hắn nói do tức giận. Mọi người thấy lúc thường hắn trông vô cùng nghiêm túc nên không nghĩ nhiều. Dẫu vậy, hiện giờ vết bầm đã mờ dần và có lẽ sẽ nhanh chóng biến mất.
Văn Khâu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ, rồi nấu một bát mì hộp cho bữa sáng muộn. Mùi thơm đậm đà của mì hộp nhanh chóng ùa ra từ những kẽ hở, Tống Tông Ngôn đã thu dọn đồ đạc đến món cuối cùng, đang lôi sách trên giá sách ra để xếp lại. Xếp xong thì đến ngăn kéo, hắn rất ít khi để đồ linh tinh, vậy nên ngăn kéo rất sạch sẽ.
Nhưng lúc này, có một chiếc hộp màu xám nằm lặng lẽ bên trong, với sợi dây đen cột bên trên và một ngôi sao năm cánh màu nâu đỏ điểm xuyết ở giữa sợi dây – trông giống như một hộp quà.
“Cái gì vậy?” Văn Khâu thấy hắn đứng im trong một chốc bèn nhìn sang.
Tống Tông Ngôn do dự một lát, dường đang suy nghĩ nên vứt thứ này đi hay để làm gì: “Không có gì.”
Giấu đầu hở đuôi.
Văn Khâu suy nghĩ, “Cậu muốn tặng quà cho ai à?”
Tống Tông Ngôn cất đồ vào túi, không trả lời. Phòng ngủ im lặng trong vài giây, chùm chìa khóa treo trên giá cạnh giường của Văn Khâu bị gió thổi đập vào cột giường sắt. Đây là món đồ trang trí duy nhất trong ký túc xá của bọn họ, Văn Khâu quen thu thập những chiếc chìa khóa đã bị bỏ và treo chúng lên mép giường từng chiếc một. Nhìn từ xa nó giống chiếc chuông gió, nhưng kém đẹp mắt hơn.
Tống Tông Ngôn đã gần sắp xếp xong đồ đạc của mình, căn phòng trống đi một nửa, hắn đặt chìa khóa của mình lên bàn và nói: “Tôi để chìa khóa cho cậu.”
Chà, bây giờ có thể thêm một món đồ trang trí nữa vào đống đồ treo dọc trên tường kia rồi.
Văn Khâu đảo mắt, nhìn cái túi dưới chân, hỏi một câu không liên quan: “Cái đó là để tặng tớ sao?”
Cậu không nói đến chìa khóa, mà là hộp quà màu xám mà Tống Tông Ngôn vừa mới cho vào túi.
Nó vốn là để tặng cho cậu, giữ lại có vẻ vô ích. Tống Tông Ngôn không phải là người chối bỏ quá khứ, hắn từng thân thiết với Văn Khâu, và món quà cũng dành tặng Văn Khâu trong thời gian đó.
“Là quà của cậu.” Tống Tông Ngôn không phủ nhận, lấy hộp ra đặt lên bàn bên cạnh chiếc chìa khóa, để lại cho cậu cả hai, “Một món quà sinh nhật.”
Bên trong hộp là một chiếc đĩa CD của ca sĩ Văn Khâu yêu thích, một chiếc ghim cài áo đẹp nhưng có vẻ vô dụng cùng một tấm thiệp. Đó có lẽ là một tấm bưu thiếp do Tống Tông Ngôn mua khi hắn đi du lịch đến Hy Lạp vào mùa hè, trên đó có viết bốn chữ ngắn gọn, chữ viết rõ ràng, súc tích, rất dễ nhận biết: “Chúc mừng sinh nhật.”
Món quà sinh nhật cậu mong chờ cùng câu chúc cuối cùng cũng nhận được, nhưng người tặng nó lại rời đi.
Văn Khâu bưng cốc mì, khói hun nóng bừng đầy mặt và đôi mắt cậu.
Đến thứ hai thì việc Tống Tông Ngôn chuyển đến ký túc xá đã bị mọi người biết gần hết, nên Văn Khâu khó tránh khỏi bị bàn tán sau lưng. Trữ Văn Hinh cũng thấy rất kỳ quái, nhưng trực giác nói cô không nên hỏi.
“Này, cho cậu đấy.” Trong giờ học buổi tối, Trữ Văn Hinh từ phía sau đưa cho cậu một chiếc hộp.
Văn Khâu nhận nó: “Cái gì vậy?”
Đó là một vài chiếc bánh macaron đầy màu sắc và những món tráng miệng không nhớ nổi tên.
Trữ Văn Hinh khoe: “Không tệ lắm đúng không? Tớ tự làm đấy, chắc là khá ngon, mặc dù nó trông không đẹp mắt lắm.”
“Cậu không định đưa nó cho hội bạn thân của mình sao?”
“Bọn họ ăn rồi, đây là phần còn lại thôi, sợ béo ấy mà.” Trữ Văn Hinh thúc giục, “Mau ăn thử đi, cuối tuần tớ về nhà dì học đấy, dì ấy mở quán cà phê, cậu biết mà, hình như cậu từng tới đó một lần…”
Đúng là có một lần. Kỳ nghỉ đông năm ngoái, Trữ Văn Hinh quảng cáo nhiệt tình cho tiệm cà phê mới của dì, Văn Khâu và Tống Tông Ngôn tranh thủ cuối tuần để ghé qua, nhưng vừa ngồi xuống thì bị cuộc điện thoại của Hạ Vân Kiều làm gián đoạn nên lỡ mất buổi trà chiều, lại còn gặp hoạ.
Hạ Vân Kiều học lớp năng khiếu vào cuối tuần, gần trường nghệ thuật có trường cao đẳng, học sinh hỗn tạp, đương nhiên không thiếu bọn côn đồ vô học. Hạ Vân Kiều bị quấy rối bởi một tên mất dạy từ trường cao đẳng. Cô đã phàn nàn với Tống Tông Ngôn và dùng Tống Tông Ngôn để từ chối hắn ta. Hắn ta cảm thấy danh dự của mình bị dẫm đạp bởi học sinh cấp ba nên đã dẫn người chặn Tống Tông Ngôn đến đón Hạ Vân Kiều tan học. Văn Khâu cũng có mặt. Bên kia có bảy tám người, ba người bọn họ, bao gồm cả Hạ Vân Kiều, ít người lại còn yếu thế nên gần như nắm chắc phần thua.
Lần đầu tiên Văn Khâu nhìn thấy Tống Tông Ngôn đánh nhau, hắn từng học Taekwondo, phản xạ khá tốt nhưng vẫn chưa thực chiến lần nào nên nhanh chóng bị rơi vào thế yếu. Mấy tên này chỉ chăm chăm vào Tống Tông Ngôn, bỏ qua luôn Văn Khâu chứ chưa nói gì đến Hạ Vân Kiều chỉ là một cô gái. Nhưng Hạ Vân Kiều không thể đứng nhìn Tống Tông Ngôn bị thương, cô lao vào bảo vệ hắn, Tống Tông Ngôn bảo vệ lại cô. Cảnh tượng đó trông giống như một câu chuyện tình lãng mạn.
May mắn thay, trước khi xảy ra chuyện thì cảnh sát gần đó đã đến. Tống Tông Ngôn bị ăn khá nhiều cú đấm đá khiến hắn trông khá chật vật, Hạ Vân Kiều xin lỗi và lo lắng muốn đưa hắn đến bệnh viện. Tống Tông Ngôn nói không sao, rồi hỏi Văn Khâu đang ở ngay bên cạnh: “Cậu không sao chứ?”
Văn Khâu giơ cánh tay lên: “Tớ đã trốn đi từ lâu rồi.”
“Nhát gan.” Hạ Vân Kiều dẫu không giúp được gì, sau khi tạm yên tâm khi thấy không có chuyện gì xảy ra, thì vừa cười vừa trách: “Cậu nhẫn tâm để Tống Tông Ngôn bị đánh như vậy hả?”
Văn Khâu nói: “Tớ không biết đánh nhau, tại sao phải lao vào để bị đánh?”
“Cậu xem bạn thân thân ai nấy lo kìa, có đau lòng không? Cậu tốt với cậu ấy như vậy mà.” Hạ Vân Kiều mách với Tống Tông Ngôn.
Tống Tông Ngôn lại cười: “Cậu gọi cảnh sát à?”
Văn Khâu hất cằm lên, lắc điện thoại: “Ừ, bên kia có tám người, đánh thua chắc.”
Văn Khâu đã thấy sai sai ngay từ đầu rồi, nhưng bên kia có tận 8 người nhìn chằm chằm, cậu cũng không thể nói nhiều, nhưng Khâu Vân Thanh vốn là cảnh sát, chỉ nghe loáng thoáng vài câu đã hiểu tình hình, dùng mối quan hệ giải quyết êm đẹp chuyện này.
Tống Tông Ngôn nói: “Lần này may nhờ có cậu.”
Hạ Vân Kiều sững sờ, Văn Khâu nhướng mày tự đắc: “Hay là đi bệnh viện đi. Vừa rồi cậu bị đánh một gậy vào lưng mà. Có đau không?”
Tống Tông Ngôn lắc đầu: “Không sao.”
“Không sao là không sao thế nào? Lừa tớ đúng không?” Nói xong, thấy Hạ Vân Tiêu vẫn còn ở đó, cậu bèn nói với cô: “Này, đừng nhìn, nhắm mắt lại đi.”
Hạ Vân Kiều nói: “Cậu cũng đâu được nhìn.”
Văn Khâu ra vẻ khó hiểu: “Tụi tớ đều là nam cả, có gì mà không được nhìn?”
Hạ Vân Kiều ừm với vẻ thầm hiểu, quay lưng lại cười. Thật tinh ranh, dựa vào giới tính để tận dụng những lúc này. Nhưng nếu nói về giới tính thì Văn Khâu à, ai trong chúng ta có thể chiếm lợi thế lớn hơn vẫn chưa chắc chắn đâu.
Trữ Văn Hinh vẫy vẫy tay trước mặt cậu: “Này, cậu thấy sao, món bánh tart cà chua cá ngừ này có ngon không?”
Văn Khâu nếm thử hai miếng đồ ngọt, hoàn hồn lại rồi gật đầu: “Ngon lắm.”
“Ăn hết cái đó đi.” Trữ Văn Hinh ra lệnh, “Không vui thì ăn chút đồ ngọt sẽ đỡ hơn đấy.”
“Sao lại không vui?” Văn Khâu hỏi.
Trữ Văn Hinh nhỏ giọng do dự nói: “Tống Tông Ngôn dọn ra khỏi ký túc xá của cậu, lần này không biết người ta lại đồn đại thế nào, lần trước có tin đồn cậu đưa Tôn Thế Lâu về ký túc xá buổi tối, làm giường sập luôn… Quên đi, khó nói lắm. Dù sao chuyện Tống Tông Ngôn rời đi, hẳn là có người nghĩ rằng cậu làm gì đó nên mới khiến cậu ta không chịu nổi phải đi.”
Văn Khâu ăn một chiếc Macaron, ngọt lịm người: “Không sao đâu. Tay nghề của cậu tốt thật đấy, sau này có thể mở cửa hàng.”
Trữ Văn Hinh cười rạng rỡ: “Được á, tương lai mời cậu thường xuyên đến chào hàng giúp nha.”
Quả đúng như Trữ Văn Hinh nói, ngay sau khi Tống Tông Ngôn dọn ra ngoài, một số tin đồn bậy bạ đã lan ra. Đinh Huy rất khó chịu, anh bèn nói chuyện với một số học sinh, trong đó có cả Tống Tông Ngôn. Lúc hắn nộp đơn xin chuyển ký túc xá vài ngày trước, Đinh Huy đã hỏi lý do tại sao hắn muốn chuyển đi, Tống Tông Ngôn cũng chẳng thể nói ra lý do nào hợp lý, nhưng hắn rất kiên quyết, vừa lúc cũng có thêm một chiếc giường trống, vì vậy mà Đinh Huy không thể không đồng ý.
Nhưng có một số tin đồn về Văn Khâu khiến người lớn như Đinh Huy cũng không chịu nổi, anh gọi Tống Tông Ngôn tới để hỏi lại: “Hỏi Văn Khâu thì em ấy không chịu nói, em cũng không nói gì. Nếu là do Văn Khâu thì em có thể nói với tôi. Nếu không phải thì tôi không muốn một số tin đồn không đúng sự thật ảnh hưởng đến bất kỳ ai trong số các em, hãy giải thích nếu được, được không?”
Tống Tông Ngôn không đáp.
Mười một giờ tối thứ sáu, cửa ký túc xá nam 813 mở, người bên trong không sợ ai nghe thấy, lớn tiếng hỏi: “Tống Tông Ngôn, cậu dọn ra khỏi phòng 802 vì Văn Khâu quấy rối cậu hả? Ha, tao có nghe nói về chúng nó trước đây rồi. Giới gay rất hỗn loạn, cũng là nguyên nhân lây nhiễm bệnh AIDS.”
Có người tiếp lời: “Thật hả, làm sao mà lây bệnh được vậy?”
“Còn sao nữa, ấy ấy thôi, mày không nghe giảng con đường lây nhiễm của HIV à, máu nè, quan hệ bằng lỗ đít,…”
“Đàn ông và đàn ông dùng chỗ đó hả? Ruột gan có bị lây bệnh không?” Có người dè dặt hỏi.
“Ha ha đúng, tởm lắm đúng không? Vậy nên bọn mày phải tránh xa Văn Khâu, cẩn thận người ta là mầm bệnh.” Đây là giọng của Tần Miểu, “Tống Tông Ngôn, lúc tôi dọn ra ngoài, tôi đã bảo cậu cũng chuyển ra ngoài đi, giờ thấy chưa, tôi đã bảo Văn Khâu đúng là tởm mà…”
“Khụ khụ.”
“Đại Bân, cậu ho cái gì, cổ họng ngứa à?” Tần Miểu hơi không vui vì bị ngắt lời.
Đại Bân bưng cái chậu đến trước cửa ký túc xá, lúng túng chào hỏi: “Văn Khâu, sao cậu lại ở đây?”
Văn Khâu giơ thẻ trong tay lên: “Tống Tông Ngôn đánh rơi thẻ học sinh.”
Mỗi người có ba thẻ, Tống Tông Ngôn đã từng làm mất một tấm, giờ Văn Khâu lại tình cờ nhìn thấy nó trong ngăn bàn.
Tần Miểu nhìn thấy cậu, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái, khịt mũi: “Đừng vào ký túc xá của tụi tao, tao sợ bị lây nhiễm.”
Văn Khâu cười nói: “Vừa rồi mày nói máu và giao phối bằng hậu môn mới là con đường lây nhiễm, tao chỉ mới vào cửa và nói một câu thì mày sợ gì?”
“Tao không sợ, chỉ là không cho mày vào, bằng không sau này tao dán tuyên bố ngay cửa: Chó và gay không được phép vào.” Tần Miểu lại nhìn Tống Tông Ngôn, cố gắng kiếm đồng minh, “Tống Tông Ngôn cũng đồng ý mà đúng không, cậu ấy vừa mới thoát khỏi chỗ đó, chắc chắn không muốn thấy mày nữa, chó và gay không được phép vào ký túc xá của chúng ta có phải kiến nghị tuyệt vời không?”
Văn Khâu biết Tần Miểu ghét mình, họ từng khá thân nhau, vừa là bạn cùng phòng cũng vừa là đồng đội của đội bơi trường, thân đến mức có thể cùng tắm rửa, cùng ăn uống khi đi thi đấu. Văn Khâu chỉ coi hắn ta là bạn, nhưng hắn ta lại bị hoang tưởng. Sau khi Văn Khâu come out, hắn ta có phản ứng lớn nhất, tựa như Văn Khâu thèm muốn hắn ta không bằng.
Văn Khâu ném thẻ học sinh cho Đại Bân, người đang ở gần cậu nhất: “Tao không vào, khỏi lo.”
Nói xong, cậu nhìn Tống Tông Ngôn nãy giờ không nói gì, như thể không thấy cậu. Cả ngàn lời vu khống ác ý của Tần Miểu chẳng là gì so với sự thờ ơ và im lặng của Tống Tông Ngôn lúc này.
Tần Miểu được âm thầm tán thành, sắc mặt càng thêm rạng rỡ. Văn Khâu không muốn cùng hắn ta tranh cãi, liền xoay người rời đi.
Đại Bân là người đơn giản và trung thực, thường ngày Tần Miểu có thể nói những điều tồi tệ như vậy ở nơi riêng tư, nhưng làm bẽ mặt cậu trước mặt mọi người thì đúng là quá đáng. Khi Văn Khâu rời đi, cậu ta không thể không nói: “Có cần thiết phải ác đến vậy không?”
Tần Miểu nói: “Thẻ học sinh thì vứt đi, cậu còn cần làm gì nữa?”
Đại Bân vươn tay đưa nó cho Tống Tông Ngôn, càng thêm ngượng ngùng.
Nhưng lần này Tống Tông Ngôn lại tự mình nhận lấy: “Đây là đồ của tôi.”
Tần Miểu nói: “Ồ, cậu muốn thì thôi vậy, tôi chỉ nhắc nhở thôi. Loại người như Văn Khâu hả… Đúng rồi, quên chưa hỏi, sao cậu lại dọn ra ngoài? Cậu ta không làm gì cậu đâu nhỉ? Hay là đưa đàn ông về kí túc xá để ấy ấy, chắc là vậy rồi, tôi đã từng nghĩ đôi mắt của cậu ta cứ dính vào tôi khi bọn tôi bơi cùng nhau…”
“Không liên quan gì đến cậu ấy.” Tống Tông Ngôn cắt ngang câu nói quá trớn của hắn ta, “Chuyện tôi dọn ra ngoài không liên quan gì đến cậu ấy, cậu ấy cũng không làm gì sai.”
Tần Miểu giật mình. Tống Tông Ngôn đã ở đây vài ngày, khi họ nói về chủ đề này, hắn luôn không trả lời, như thể mặc định nó đúng. Vậy nên, Tần Miểu càng nói càng quá trớn, càng ngày càng khó nghe.
Tống Tông Ngôn nhìn chằm chằm hắn ta, bóng dáng Văn Khâu đứng ở cửa vừa rồi hiện lên trong đầu, hắn gằn từng chữ, “Tôi biết rất nhiều lời đồn là từ cậu mà ra, nhưng tự cậu biết rõ nhất cái nào là thật, cái nào là giả. Còn cậu ấy có phải “loại người” như cậu nói hay không, tôi rõ hơn cậu nhiều.”