EDIT | BETA: RYU
Buổi tối, không khí tràn ngập mùi hương của trái cây, trước mặt là dòng sông xanh uốn lượn dưới ánh trăng, cơn gió mùa hạ thổi nhẹ, lung linh.
Suốt cả ngày, một nhóm người đã mở tiệc nướng BBQ ngoài trời ở đây, và phục vụ đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu.
Tô Thư cô, cả ngày không được ăn chút gì, đã đói hậm hực dựa lưng vào tường từ bao giờ. Nhưng vì Cố Ti Ngôn còn ở trước mặt, cô phải giữ hình tượng tiểu thư của mình.
"A Ngôn, anh muốn ăn gì, em sẽ nướng cho anh." Cô hỏi khi đã tia thấy cánh gà và mực yêu thích của cô.
"Không cần." Anh thẳng thắn từ chối.
" Chị Thư Thư, anh ta không thích ăn, nhưng em thì muốn, em cho phép chị nướng cánh gà cho em!" Chu Dịch đứng bên nghiêng người cười.
Cô liếc nhìn cậu ta, rồi nhìn chằm chằm miếng cánh gà, "Tôi tự nướng 1 mình còn hơn!".
"Chúng ta lớn lên cùng nhau mà, tại sao chị lại nướng đồ ăn cho Cố Ti Ngôn mà không phải em chứ?" Chu Dịch phàn nàn nửa đùa nửa thật.
Trên thực tế, tình bạn giữa cô và Chu Dịch có lẽ tốt hơn. Sau tất cả, cậu ta có mối quan hệ rất thân thiết với em trai cô, và cũng thường xuyên đến nhà cô chơi.
"Bởi vì chị đây thích anh ấy." Cô nói rất tự tin, không hề xấu hổ vì người liên quan đã có mặt ở đây rồi.
Chu Dịch đứng hình mất vài phút, sau đó nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp, sắc sảo của cô mà lắc đầu: "Chị Thư Thư, chị có phải con gái không vậy? Chị không thể theo đuổi một người đàn ông theo phong cách này được, phải dè dặt một chút."
"Dè dặt sao?" Cô cười.
Chu Dịch gật đầu "Đúng vậy, phải dè dặt."
Cô quay đầu nhìn sang Cố Ti Ngôn đang ngồi một bên, không biết suy nghĩ gì mà lông mày anh ta díu lại: "A Ngôn, nếu em dè dặt đi một chút thì anh có thích em không?"
Cố Ti Ngôn bắt gặp ánh mắt của cô, cứng đờ người, đứng dậy rời đi
Chỉ còn lại Chu Dịch đang đứng đấy cười.
"Em bảo này chị Thư Thư sao chị ngốc nghếch y hệt em trai chị vậy? Chị như này có vạn năm nữa cũng không theo đuổi được Cố Ti Ngôn đâu! Nghe lời em, chăm sóc cho bản thân kĩ càng hơn thử xem!"
"Tôi không nghe thấy gì hết!" Cô thẳng thừng từ chối, bắt đầu đi nướng cánh gà và mực.
"Tại sao chị không nghe cơ chứ, em nói cho chị biết, em cũng chẳng muốn làm quân sư tình yêu miễn phí đâu. Chị còn không vui?" Chu Dịch lấy một ít cánh gà và miếng bánh mì nhỏ màu vàng, đứng cạnh Tô Thư nướng cùng.
"Không vui!" Cô nuốt nước miếng khi nhìn miếng cánh gà bắt đầu chín dần.
Thật là nực cười, cô thật sự không muốn nhắm vào Cố Ti Ngôn, anh ta chỉ là một công cụ để cô hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Khoảng 15 phút sau, Tô Thư nhìn miếng gà đen thui của cô, do dự một lúc rồi cũng quyết định bỏ vào miệng. Có thể miếng cánh gà chỉ xấu ở vẻ bề ngoài thôi, cô thầm nghĩ như vậy, nhưng nó chưa đến được miệng của cô thì đã bị một người cướp lấy.
"Chu Dịch." Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu.
Muốn giành cánh gà bóng đêm với cô sao?
"Ăn cái này này." Chu Dịch đưa miếng cánh gà nướng cho cô
Tô Thư nhìn miếng cánh gà nướng vàng đều thơm ngon rồi quay lại, "Sao đột nhiên cậu lại tốt với chị như vậy?"
Chu Dịch sửng sốt, lúng túng giải thích, " Tên em trai của chị bảo em phải chăm sóc chị gái ổng thật tốt."
"Nó không làm cậu tổn thương chút nào sao!" Tô Thư mỉm cười, vươn tay lấy miếng cánh gà, bất chấp hình tượng cắn một cái.
"Chậm thôi." Chu Dịch nhìn cô ăn thật nhanh quá.
"Cả ngày rồi chị đây chưa được ăn gì mà." Cô cầm miếng cánh gà trên tay cắn 1 miếng.
Sau khi lấp đầy cái dạ dày, cô lại nghĩ về Cố Ti Ngôn.
Cô quay lại và thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ. Anh ta ngồi rất thẳng lưng, hai chân chạm đất, trông anh như hình mẫu chuẩn của tư thế ngồi vậy.
"A Ngôn, anh đây rồi!" Cô nói, chạy nhanh tới và ngồi cạnh anh.
Cố Ti Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, không nói gì, cũng không đuổi cô đi.
Cô đã quen với sự lầm lì của anh, nói chính xác là anh ấy đã quen với việc phớt lờ cô.
Rất nhiều lần, anh ta cứ ngồi thẫn thờ một mình, còn cô ngồi nói chuyện.
Cô ngẩng đầu lên nhìn sao. Không có mây mù, những ngôi sao ở đây tỏa sáng thật lạ thường.
Cô vươn đôi tay mảnh khảnh của mình ra, đối mặt với màn đêm, chỉ về một hành tinh xa xôi nào đó,
"A Ngôn, anh xem kia, là Sao Thổ. Nếu nhìn bằng kính thiên văn sẽ thấy nó có rất nhiều vòng tròn xung quanh. Em có nghe nói rằng, vòng hào quang của sao Thổ còn có một ý nghĩa gọi là tình yêu không thay đổi. Nếu hai người yêu nhau, họ..."
"Cô Tô, tôi thật sự xin lỗi về những gì xảy ra vào buổi chiều." Đột nhiên có hai vị khách bất ngờ cắt lời cô.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái mảnh mai mặc một chiếc váy trắng với tóc buộc đuôi ngựa, đang cúi đầu chín mươi độ nghiêm túc xin lỗi cô, tay cô gái vẫn còn nắm chặt tay một người bạn khác đi cùng.
Không lẽ đây là âm mưu diễn ra trước kế hoạch?
Cô ấy lại trở thành công cụ cho cô lần nữa!
Cô mỉm cười với Cố Ti Ngôn ở bên cạnh: "A Ngôn, em đã định quên vụ xảy ra hôm qua, ai ngờ cô ta lại gửi nó đến cửa lần nữa. Phải chăng số phận đã dạy cho cô ta làm thế nào để trở thành một người có phép lịch sự? Một người phục vụ?"
"Cô có ý gì?" Cô bạn đi cùng có mái tóc ngắn, hơi mập mạp, đứng bên cạnh trực tiếp ngẩng đầu lên, cao giọng nói: "Cô không đến gặp quản lý để khiếu nại, chúng tôi tự đến đó à? Cô còn muốn giả vờ trước mặt quý ông đây để trở thành một con người khác sao?
Khiếu nại? Tô Thư nhăn mặt. Chẳng lẽ là người bạn nào đó của cô đã giúp cô hay sao?
Cô ấy mở to mắt và ngây thơ nhìn vào Cố Ti Ngôn: "A Ngôn à, em không khiếu nại gì hết cả. Anh biết đấy, mặc dù tính tình em có hơi nóng nảy nhưng em vẫn tôn trọng người phục vụ cơ mà."
Anh ta chỉ liếc nhìn cô mà không nói lời nào.
Cô gái tóc ngắn chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng danh tính của Cố Ti Ngôn không hề đơn giản: "Thưa ngài, đừng nghe những điều vô lý mà cô ấy nói. Cô ta đã khiếu nại với người quản lý. Bạn tốt của tôi và tôi đã phải làm việc trong suốt kì nghỉ để kiếm tiền học phí. Nếu cô ấy nhất quyết không chịu rút đơn khiếu nại, chúng tôi sẽ bị trừ lương."
"Chuyện kinh doanh của tôi thì liên quan gì đến chuyện trừ lương của các người? Không phải là do tôi khiếu nại. Nếu tôi gây ra chuyện đó thì tôi đã chịu trách nhiệm rồi! Hơn nữa, quần áo của tôi đều bị bẩn hết và tôi vẫn sẽ bắt cô ta đền tiền!"
Tô Thư nói thật, cô không tài nào bình tĩnh nổi trước lời nói của cô gái tóc ngắn đó.
Nếu cô ta có thái độ tốt và đúng mực hơn thì bình thường người ta sẽ rút đơn kiện.
Với giọng điệu thẳng thắn như vậy, mặc kệ có âm mưu gì, cô sẽ không rút đơn kiện, thậm chí hầu hết nhiều người cũng sẽ không rút đơn kiện!
"Này, đừng có mà tỏ ra kiêu ngạo, cô nghĩ cô giàu có và quyền lực lắm à!"
Cô gái tóc ngắn bị thái độ của cô làm cho tức giận.
Tô Thư quay về phía cô gái tóc ngắn, nói: "Đúng vậy, tôi chỉ giàu có và tuyệt vời thôi!"
Cô vừa đứng lên vừa nói, đôi môi đỏ mím lại: "A Ngôn, ở đây ồn ào quá, mình đổi chỗ khác đi!"
Nhìn thấy Tô Thư đang định rời đi, Hàn Sở Sở đi thẳng đến phía trước, cầm lấy hai chai nước khoáng đưa cho cô, giọng nhỏ lại và có chút nước mắt nói:
"Cô Tô, tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi cô, tôi thật sự rất cần tiền. Nếu cô cảm thấy không được thoải mái thì cô có thể đổ nước lên người tôi. Cô có thể đổ hai hoặc bốn ly vào tôi? Nhưng làm ơn cô có thể rút đơn khiếu nại được không ạ?
Tô Thư nhìn xuống hai chai nước và cười khúc khích nói: "Quý cô, cô đang bắt cóc tôi về mặt đạo đức đấy à?
"Sao cơ?"
Hàn Sở Sở hơi sửng sốt, đôi mắt đen tuyền nhìn vào mỹ nữ đang đứng trước mặt, ngây ngốc hỏi
Tô Thư thật sự không biết cô gái này là ngốc thật hay giả bộ nữa. Dù sao thì cô cũng không quan tâm đến vấn đề này lắm. Cô đưa tay và cầm lấy chai nước khoáng từ cô gái kia, bước lên trước một bước.
Cô đặt chai nước lên đầu Hàn Sở Sở, nhìn cô gái một cách trịch thượng. Khi đôi mắt hơi run run, cô nở một nụ cười có chút xấu xa.
"Để cho tôi mặc kệ chuyện đó đi à, điều đó không phải là không thể, chỉ cần tôi đổ nó lên thôi nhỉ!"
Và rồi, cô đổ trực tiếp nước trong chai lên đầu của cô gái.
"Sở Sở!" Cô gái tóc ngắn hét lên bên tai.
Hàn Sở Sở sợ hãi co rụt cổ và nhắm nghiền mắt lại.
Thư Thư thu chai nước lại, mỉm cười và tỏ vẻ ngại ngùng đáp: "Xin lỗi nhé? Tôi quên đậy nắp chai lại."
Vừa nói cô vừa quay sang nhìn Cố Ti Ngôn, chỉ vừa vô tình bắt gặp đôi mắt đen và sâu của anh ta thôi thì trái tim bé nhỏ của cô không khỏi rùng lên một cái.
Cô trực tiếp chạy ngay đến chỗ anh, mím chặt đôi môi đỏ mọng của mình lại: "A Ngôn, anh có giận không vậy? Cô ta đã làm em giật mình và em không làm gì cả, chỉ làm cô ta sợ thôi!"
Anh ta chỉ chằm chằm nhìn vào cô bằng ánh mắt lạnh lùng mà không nói một lời.
"Được thôi! Em không quan tâm, không được nổi giận đâu đấy." Cô cúi thấp đầu xuống và hạ giọng, vươn tay kéo quần áo.
Cố Ti Ngôn nghe cô nói không thành thật nửa lời về trò đùa ác ý của mình, quay đi với một khuôn mặt lạnh lùng.
Cô gái tóc ngắn nghe Thư Thư nói vậy liền vội vàng kéo Hàn Sở Sở chạy đi.
Khi hai người họ đã đi ra khỏi khu tiệc nướng, cô gái tóc ngắn nói: "Sở Sở, người đàn bà ấy thật kinh tởm, không cần đến mặt mũi nữa. Tớ chưa từng thấy loại phụ nữ nào ăn bám như vậy. Mọi người không hề thích cô ta chút nào hết. Cô ta không bắt kịp chúng ta rồi!"
"Giống như đang nói xấu sau lưng người khác vậy." Hàn Sở Sở mím môi lại
Từ Uyển Như – tên của cô gái tóc ngắn đó cong môi: "Tớ hiểu rồi! Tớ chỉ phàn nàn về chuyện đó thôi mà, ai bảo cô ta ngạo mạn quá như vậy chứ."