Trên đỉnh núi gió hơi se lạnh, Tô Thư bất giác co người lại, vẫn tiếp tục cầm kính viễn vọng quan sát chiêm tinh.
Sau lưng cô, thấp thoáng nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn tiếng gần
Cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người tới, khóe miệng cong lên, "A Ngôn, cuối cùng anh cũng đến rồi."
Dưới ánh sao, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, quả thực là 1 tuyệt phẩm!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, trầm mặc không nói gì.
Cô không khó chịu trước thái độ thờ ơ của người đàn ông như lúc trước, chậm rãi nói, "A Ngôn, đừng lo, những gì em đã hứa với anh em chắc chắn sẽ thực hiện. Nếu tối nay anh có thể cùng ngắm sao với em, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa!"
Hôm nay là 1 ngày vô cùng đặc biệt đối với cô – ngày cô được trở về thế giới cũ của mình.
Tô Thư cô là một người đam mê thiên văn học. Một năm trước, lúc đang mải mê xem cơn mưa sao băng nghìn năm có một, thế quái nào cô lại bất ngờ xuyên không vào quyển tiểu thuyết mà cô đã đọc trước đó. Đã thế lại còn xuyên vào nhân vật phản diện cùng tên với cô nữa chứ!
Nguyên chủ là 1 cô gái có 1 khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, gia thế giàu có nhưng đáng tiếc lại vô cùng kiêu căng, hung bạo, tàn ác. Và đương nhiên, với tư cách là nhân vật phản diện, cô đã phải lãnh cái deadthflag trong tay nam chính.
Tô Thư cô lúc đầu xuyên vào cũng khá hoảng sợ, nhưng dần dần cô nghĩ thông suốt rằng:
– Chỉ cần không gặp đám nhân vật chính kia là xong!
Và sau đó cô đã lập ra kế hoạch hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý này. Ai ngờ đâu có một hệ thống đột nhiên hiện lên trong đầu cô, và nó nói với cô rằng sự cố này là do sai lầm của những người quản lý thời gian của họ.
Trong vòng một năm, chỉ cần cô làm theo nhiệm vụ được giao, cô ấy sẽ được đưa trở lại thế giới ban đầu.
Và bây giờ, 1 năm đã trôi qua, cô sẽ sớm trở lại thế giới ban đầu.
Ngay trước khi rời đi, Tô Thư lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt – nhân vật nam chính của cuốn sách, người đã đối xử lạnh lùng và hững hờ biết bao lần không đếm xuể với mấy cái trò thu hút của cô. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ta.
Tại sao á? Bởi vì do nhiệm vụ mà cô 5 lần 7 lượt phá hỏng mấy cái công việc quan trọng của anh ta.
"Cô muốn làm gì?" Người đàn ông nhíu chặt lông mày, giọng nói hiển nhiên xen lẫn chút nóng nảy.
"Em không muốn làm gì cả. Em thực sự đã hiểu ra rồi. Vì anh rất ghét em nên em sẽ không làm phiền anh nữa. Chỉ là chúng ta đã quen nhau quá lâu rồi. Trước khi chia tay, em muốn có một vài lời muốn nói với anh! Anh có thể đến gần đây hơn được không a?"
Khóe miệng Tô Thư cong lên, trông vô cùng dễ thương.
Người đàn ông dường như đã quen với sự khoa trương của cô, vẫn đứng yên, bất động.
Tô Thư dần trở nên mất bình tĩnh, chết tiệt!
1 năm nay cô làm 1 đống việc như vậy, anh vẫn không hề thân thiện với cô gì cả.
Thôi quên đi, anh không đến được, cô đành đi qua vậy.
Cô bước tới trước hai bước và đến bên anh.
Cố Ti Ngôn rất cao, hơn cô nửa cái đầu, trên người hắn ta có mùi bạc hà thơm ngát thoang thoảng.
Cô kiễng chân lên, chỉ đủ đến tai anh, tuy rằng không thể trịch thượng, nhìn cũng không đủ điệu đà, nhưng không thành vấn đề, chỉ cần có thể đạt được mục đích.
"Cố Ti Ngôn, em có một lời nói muốn nói trong lòng từ lâu, lúc trước em luôn muốn nói ra, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội. Hôm nay, cuối cùng em cũng có thể nói với anh."
Khi anh nghe những gì cô nói, cơ thể anh rõ ràng là cứng đờ. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cô nói với anh bằng giọng điệu này, trong lòng anh có chút kỳ lạ.
Giọng nói của Tô Thư bỗng trở nên lạnh lùng, "Tôi trước giờ luôn ngứa mắt với cái bản mặt của anh"
Nói rồi cô đấm anh một cái thật dữ dội. Sau khi đánh anh, cô nhắm mắt lại và yên lặng chờ đợi để trở lại thế giới ban đầu."
Chỉ là xuất hiện trước mặt cô không phải là thế giới cũ, mà là khuôn mặt tức giận của Cố Ti Ngôn: "T – Ô – T- H – Ư!"
Cô nhìn đối phương nghiến răng nghiến lợi, như muốn đến đánh chết cô trong giây tiếp theo, trái tim nhỏ bé bất giác run lên.
Tại sao vẫn chưa quay trở lại? Ước tính thời gian có sai không? Hay là chỉ cách một vài phút?
Cô phớt lờ anh ta và chạy thẳng đến chỗ kính viễn vọng.
Cầm kính thiên văn trên tay, cô cẩn thận quan sát quỹ đạo của bảy hành tinh. Rõ ràng là chúng vừa tạo thành một đường thẳng, và bây giờ chúng đang tiếp tục di chuyển về phía quỹ đạo ban đầu, lệch khỏi đường thẳng này.
Tại sao? Cô vẫn chưa quay về?
"Hệ thống, chuyện gì đang xảy ra? Không phải đã nói chỉ cần 7 hành tinh này đứng cùng góc độ tạo thành 1 đường thẳng với nhau thì lúc đó tôi sẽ được trở về sao?
Một lúc sau, trong đầu có một giọng nói yếu ớt vang lên, "A, cái này, ký chủ, vừa rồi đường hầm thời gian có điều không ổn."
" Đường hầm thời gian?" Tô Thư hỏi.
"Chỉ là tạm thời không về được." Hệ thống cười tủm tỉm, "Chỉ cần ba ngày là sửa chữa xong, nhưng kí chủ phải ở lại đây thêm 2 năm nữa"
Cô gật đầu, "Thôi, không thành vấn đề, tôi chỉ cần đợi ba..."
Nói rồi con ngươi cô hơi co lại, đột nhiên phản ứng, "Cái gì? Ngươi nói bao lâu?"
"Hai năm."
"Hai năm nữa á?" Tô Thư hét lên vì ngớ người.
"Ký chủ, xin đừng làm mất tạo hình cài đặt của cô, nam chính vẫn chưa rời đi!" Hệ thống nhắc nhở cô
Tô Thư đầu choáng váng, "Thiết kế cá nhân? Rõ ràng tôi đã rất cố gắng trong năm nay rồi. Tôi thậm chí đã xé nát mặt anh ta rồi, giờ cái hệ thống nhà ngươi bắt tôi ở lại thì tôi phải đối mặt như nào bây giờ? Tôi muốn về nhà!!!"
Nếu không phải là hệ thống không có thực thể, cô đã đấm nó từ lâu rồi.
"Chờ thêm hai năm nữa, ta hứa hai năm nữa ngươi sẽ có thể về nhà." Hệ thống biết là mình đã sai, "Như này đi, lúc trở về ta sẽ bồi thường cho kí chủ được không?"
"Bồi thường?" Tô Thư vẻ mặt u ám dịu đi, "Tôi có thể biết được không?"
"Tạm thời giữ bí mật, nhưng ta hứa, kí chủ sẽ thích."
"Tôi sẽ thích nó?" Cô không khỏi cong lên khóe miệng, kiềm chế hết mức có thể giọng nói của mình.
"Ký chủ, hiện tại nam chính đã rời đi, xin hãy giữ vững nhân cách tốt." Giọng nói của hệ thống đầy tự tin trở lại.
"Được rồi, đảm bảo hoàn thành tốt nhiệm vụ!" Tô Thư định thần lại thì thấy Vu Trường Nhan đang tức giận đi về phía cáp treo, trực tiếp đuổi theo.
"A Ngôn, xin hãy lắng nghe lời giải thích của em! Vừa rồi em không cố ý. Em làm vậy chỉ để thu hút sự chú ý của anh thôi!"
Vẫn còn chậm hai bước. Khi cô gần đuổi kịp anh ta, Cố Ti Ngôn đã vừa xuống cáp treo.
*Reng....Reng*, tiếng điện thoại reo. Cô lấy điện thoại trong túi ra và liếc nhìn ID người gọi – Tô Viễn
Tên này là "em trai" cô, kém cô hai tuổi.
"Chị ơi, tỏ tình có tác dụng gì không?" Người đàn ông trong điện thoại hỏi một cách thận trọng, vì sợ rằng cô lo lắng về nó.
"Không." Tô Thư nhìn cáp treo chìm xuống, đưa tay nhỏ vuốt ve trán.
Cố Ti Ngôn có vẻ như hoàn toàn không muốn gặp cô, và sau đêm nay, cô vẫn không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
"Không sao đâu. Thất bại là mẹ thành công. Chị tỏ tình vài lần sẽ có thể thành công thôi mà. Chị còn ở trên đỉnh núi nữa không? Hay để em tới đón chị nhé..." Em trai cô cố gắng an ủi
"Không cần đâu, chị muốn yên lặng." Tô Thư thật sự không có tâm trạng nói chuyện với em trai, trực tiếp cúp điện thoại.
Dưới chân núi.
Tô Viễn xuống xe, trong lòng nghĩ trời lạnh, cô chị gái yêu thích cái đẹp của anh hẳn là không mang theo áo khoác, liền lấy một bộ quần áo khác xuống xe.
Anh đi bộ xuống chỗ cáp treo, phát hiện Cố Ti Ngôn đang xuống.
Tô Viễn nhìn Cố Ti Ngôn xuống cáp treo một mình với khuôn mặt tức giận, "Anh Cố, chị gái tôi đâu?"
"Trên núi!" Cố Ti Ngôn trực tiếp đi về phía trước.
"Cái gì? Anh thật sự để chị gái tôi một mình ở trên núi sao? Anh rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy!" Tô Viễn vươn tay muốn kéo quần áo của mình; vén tay áo, như muốn bước lên đó đập Cố Ti Ngôn 1 trận.
Cố Ti Ngôn lạnh lùng nhìn anh, cảnh cáo, "Tô Viễn, tuy rằng tôi không ra tay với nữ nhân, nhưng với nam nhân thì có đấy."
Anh ta nghe vậy liền dừng bước, không còn bốc đồng nữa.
"Anh Cố, anh không thể đối tốt với chị ấy sao? Tôi thực sự không thể hiểu được anh đã bỏ bùa mê thuốc lú gì khiến chị tôi mê anh đến như thế?
"Bùa mê?"Cố Ti Ngôn tối sầm mắt lại.
Tô Viễn nói tiếp, "Tôi trước giờ chưa thấy anh ở gần với những nữ nhân khác, ấy vậy thì tại sao không cho chị ấy một cơ hội?
Chị ấy ấy thực sự rất thích anh. Trước khi lên núi tỏ tình với anh, chị ấy đã nhờ tôi chăm sóc cha mẹ thật tốt, và tặng cho tôi tất cả những bức tượng yêu quý nhất của chị ấy,.. Lần này chị ấy thú nhận, chị ấy thực sự đang ôm một tâm trạng rất đau lòng! "
Bàn tay mảnh khảnh của Cố Ti Ngôn vô thức chạm vào nơi Tô Thư vừa đánh, anh vẫn cảm thấy có chút đau đớn, "Tôi nhìn ra được, quả thực là dũng khí phá thuyền."
Anh ta đi về phía chiếc xe Mayback của mình, không tiếp tục quan tâm đến Tô Viễn nữa.
- -------------------------
- Vì mới bước chân vào giới edit nên có lẽ câu văn của mình sẽ có đôi lúc lủng củng, mong mọi người nhận xét góp ý ạ!
- Cảm ơn mọi người nhiều!