Đông Bình Châu, ngoại ô.
Phần lớn xác ngựa ở ngoài thành cuối cùng đã được gom lại, xếp thành một đống lớn. Tướng sỹ quân Trung Ương của hai đại đội đã chất một đống củi lớn, lại rưới dầu hỏa. Lý lão gia tay cầm bó đuốc châm lựa vào đống củi, ngọn lửa hừng hực bốc cháy, rất nhanh đã hoàn toàn nuốt chửng lấy thi thể chiến mã được xếp thành đống.
Lý lão gia lại quay đầu, nói với Trịnh Thành Công một cách vô cùng nghiêm túc:
- Trịnh tướng quân, mời ngài dẫn người đến nơi hoang dã tìm thử một lần nữa, ngàn vạn lần đừng bỏ sót bất kỳ một cái xác ngựa nào! Lão hủ đã lập quân lệnh trạng trước mặt Hầu gia, tuyệt sẽ không để cho mã ôn lan tràn vào các tỉnh ở ngoài Sơn Đông.
Trịnh Thành Công nghiêm nghị nói:
- Lý lão tiên sinh xin cứ yên tâm, ty chức đã phái ra tổng cộng bốn đại đội quân nhu, đang truy tìm nơi hoang dã bốn phía, nếu như trên hoang nguyên còn có xác ngựa do Kiến Nô, Thát Tử vứt lại, thì tuyệt sẽ không lọt khỏi ánh mắt của các tướng sỹ.
Lý lão gia khẽ vuốt cằm nói:
- Vậy thì lão hủ yên tâm rồi.
Trải qua bốn ngày hành quân gấp gáp không biết ngày biết đêm, rốt cuộc đội hỏa thương của Đường Thắng đã đánh tới ngoài Sơn Hải Quan!
Nhìn thấy tòa quan thành ở đằng xa, Đường Thắng thở phào một hơi. Trên Sơn Hải Quan thoạt nhìn có vẻ rất yên lặng, trên tuyết ở trước quan cũng sạch sẽ, không có dấu vết người đi và xe ngựa, điều này đủ chứng minh mấy ngày gần đây không có đại đội nhân mã đi qua Sơn Hải Quan. Nói cách khác, đội quân Kiến Nô hơn vạn người theo như lời của tdd nói vẫn chưa kịp chạy ra khỏi quan.
Một gã quan quân chạy bộ đến trước mặt Đường Thắng, thở hồng hộc hỏi:
- Tướng quân, hiện tại có công thành không?
Đường Thắng nói:
- Phải nói là các huynh đệ đã hành quân gấp gáp liên tục bốn ngày rồi, bốn ngày nay không được chợp mắt, càng không có một giấc ngủ ngon, cũng đều đã mệt mỏi rồi. Nhưng thời gian cấp bách, một vạn đại quân Kiến Nô kia có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta nhất định phải đoạt lấy Sơn Hải Quan trước khi bọn chúng đến!
Gã quan quân nói:
- Nhưng chúng ta không có thang, làm sao công thành?
Đường Thắng nhìn sắc trời một chút, nói:
- Trời đã tối rồi, đội sau khi trời tối hẳn rồi lặng lẽ tiến đến gần quan thành, trước tiên dùng hỏa thương phong tỏa đầu thành, không để cho Kiến Nô trên quan châm đuốc, sau đó thừa dịp trời tối dùng Long Vương pháo nổ tung cổng thành. Chỉ cần cổng thành nổ tng, Kiến Nô bên trong quan thành không đáng lo nữa!
Sắc trời rất nhanh đã tối, Đường Thắng dẫn một ngàn tướng sỹ quân Trung Ương lặng lẽ tiến đến gần quan thành của Sơn Hải Quan.
Lúc cách quan thành còn có khoảng hai trăm bước, Kiến Nô trên quan cuối cùng đã phát hiện ra điều bất thường, tiếng kẻng thoáng chốc đã vang vọng trên đầu thành, quan thành vốn dĩ yên tĩnh trong khoảnh khắc bắt đầu trở nên xôn xao, không ngừng có ánh đuốc lóe lên trên đầu thành. Trong ngọn lửa, bóng dáng Kiến Nô đang chạy qua chạy lại trên đầu thành, tiếng chửi bới, tiếng mắng nhiếc, tiếng quát tháo vang lên.
Ngay lúc này, một loạt đạn dày đặc bắn lên đầu thành, đám Kiến Nô hỗn loạn lập tức rới xuống mấy mươi tên, đám Kiến Nô còn lại cũng loạn xà ngầu lên. Trong hỗn loạn, ánh đuốc trên đầu thành đang chiếu sáng đều tắt ngúm, đầu thành vốn dĩ sáng như ban ngày lập tức rơi vào bóng tối.
Đường Thắng không biết, quân thủ vệ Sơn Hải Quan kỳ thực không phải là Kiến Nô, mà là hai ngàn người Triều Tiên.
Tố chất của Bát Kỳ Triều Tiên đến cả Bát Kỳ Hán Quân cũng không bằng, so với Bát Kỳ Kiến Nô thì càng không thể so được. Những người Triều Tiên yếu đuối này trước giờ chưa từng ra chiến trường, chớ đừng nói chi là trải qua xạ kích trận tập trung đáng sợ như thế này. Sau hai lượt bắn, người Triều Tiên trên đầu thành hoàn toàn tán loạn, kêu la inh ỏi tranh nhau bỏ chạy xuống thành để giữ lấy cái mạng.
- Ầm ầm!
Một gã quan quân quân Trung Ương dẫn mười mấy binh sỹ không tốn chút sức đã đến gần cửa thành, ném hai bó lớn Long Vương pháo đến bên cạnh cổng thành. Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, quan thành Sơn Hải Quan kiên cố đã bắt đầu rung động, cửa quan kiên cố đã nổ tung thành mảnh vụn trong khoảnh khắc.
Cuộc chiến thuận lợi hơn nhiều so với dự liệu của Đường Thắng.
Phải biết rằng Sơn Hải Quan là đệ nhất hùng quan, vốn dĩ Đường Thắng còn tưởng là phải có một phen ác chiến, nhưng y tuyệt đối không ngờ chỉ trong hai loạt súng, tốn bốn mươi quả Long Vương pháo đã công chiếm được Sơn Hải Quan! Là sức chiến đấu của quân Trung Ương quá đỗi mạnh mẽ, hay là Kiến Nô đột nhiên trở thành không chịu nổi một kích?
Giờ khắc này, Đường Thắng suy nghĩ trăm bề vẫn không có lời giải đáp, thậm chí y còn hoài nghi đây có phải là âm mưu của Kiến Nô hay không? Nhưng rất nhanh, Đường Thắng đã bác bỏ cái ý nghĩ này trong đầu, vì một đại đội quân Trung Ương đã tiến vào quan thành, giương Nhật Nguyệt kỳ của Đế Quốc Đại Minh trên đầu thành. Sau hai năm ròng rã, cuối cùng thì Nhật Nguyệt kỳ của Đế Quốc Đại Minh lại lần nữa tung bay trền Sơn Hải Quan.
Trực Cô, phía đông.
Đa Đạc đang chỉ huy Kiến Nô dùng xe trượt tuyết, nói ra, xe trượt tuyết này cũng là do Vương Phác "dạy" cho Kiến Nô.
Ba năm trước, vì dự trù quân lương, đã suất lĩnh ba ngàn tinh kỵ của trấn Đại Đồng ngàn dặm tập kích Tam Bất Lạt Xuyên, sau cùng chính là nhờ xe trượt tuyết mới trốn về được Đại Đồng, sau đó người Khoa Nhĩ Thẫm tìm được mấy chiếc xe trượt tuyết bị hỏng dâng lên cho Đa Nhĩ Cổn, lúc ấy Đa Nhĩ Cổn rất tán thưởng, cực kỳ khâm phục sáng kiến của Vương Phác.
Đa Đạc cũng có ấn tượng sâu sắc đối với mấy cỗ xe trượt tuyết kia, nhớ kỹ cấu tạo, không ngờ hôm nay lại phát huy công dụng.
Tô Nạp cùng mấy tên Kiến Nô tâm phúc lại không biết hành động của Đa Đạc là dụng ý gì, bọn họ chỉ biết là hơn vạn đại quân đã chờ đợi ở Cổ Cô ròng rã năm ngày rồi. Theo thám mã hồi báo, trinh sát Đại Minh đi điều tra phía bắc đã xuất hiện ở ngoài hai trăm dặm phía năm Trực Cô, nhiều nhất một hai ngày nữa, trinh sát Đại Minh sẽ xuất hiện ở ngoài thành Trực Cô, sau đó đại đội quân Minh sẽ lũ lượt kéo đến.
- Dự chủ tử.
Tô Khắc Tát Cáp gấp gáp nói:
- Truy binh của quân Minh cũng sắp đuổi đến thành Trực Cổ rồi.
Tô Nạp cũng nói:
- Đúng vậy, khẩn trương đi về phía Sơn Hải Quan hay là Hỉ Phong Khẩu đi, chậm nữa thì không kịp đâu.
- Truy binh quân Minh sắp đuổi đến Trực Cô rồi sao?
Đa Đạc lạnh nhạt nói:
- Đến rất mau đấy, nhưng mà chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Trực Cô rồi, đêm nay sẽ đi! Ngoài ra, bổn vương cam đoan với các ngươi, truy binh quân Minh tuyệt đối không tài nào phát hiện ra hướng đi của quân ta, bọn chúng muốn đuổi theo cũng không biết đi đằng nào, ha ha.
- Đêm nay đi?
Tô Nạp ngạc nhiên nói:
- Đi Sơn Hải Quan? Hay là Hỉ Phong Khẩu? Hay là Ma Đao Dụ?
- Đều không phải.
Đa Đạc lạnh lùng nói:
- Chúng ta đi đường biển, trực tiếp trở về Thịnh Kinh.