Thiết Huyết Đại Minh

Chương 388: Hồi mã thương



Trong thành Trực Cổ, hành dinh Thủ bị.

Nghe thấy đại đội Kiến Nô đánh đến ngoài thành, Thủ bị của Thiên Tân tam vệ Triệu Đại Đà không dám chậm trễ, một mặt phái người báo nguy cho quân trung ương ở Bắc Kinh, một mặt điểm hai ngàn Vệ Sở quân cùng với dân tráng trong thành lên thành cố thủ. Lúc Đa Đạc ở ngoài cổng nam phân công cho Kiến Nô, Triệu Đại Đà đang dẫn Thiên hộ, Bách hộ dưới trướng phòng thủ trên địch lâu ở cổng nam.

Thật sự mà nói, Triệu Đại Đà không có dũng khí liều mạng với Kiến Nô, nhưng hiện tại y cũng không dám đầu hàng nữa, không phải là thể diện, cũng không phải là lo lắng sau này quân trung ương Đại Minh sẽ trả thù bọn họ. Trực Cô lúc này căn bản vẫn chưa biết tiến triển mới nhất của trận chiến Tế Ninh, Triệu Đại Đà cũng không biết liên quân mấy mươi vạn Kiến Nô, Thát Tử đã tan tác.

Triệu Đại Đà sợ sau khi đầu hàng Kiến Nô sẽ không buông tha y!

Vì trước đây Triệu Đại Đà đã từng đầu hàng một lần, Kiến Nô rất khó dung thứ y lần thứ hai, dù sao thì tiền lệ giống như Tổ Đai Thọ có thể đầu hàng hai lần vẫn rất ít, hơn nữa người ta còn là quan Tổng binh, lại là đại hào tộc Liêu Tây, mà Triệu Đại Đà chẳng qua chỉ là tên Thủ bị cỏn con, không thể nào so sánh được với Tổ Đại Thọ.

Lúc Triệu Đại Đà đang lo lắng đứng trên địch lâu, một gã Thiên hộ bỗng nhiên kêu lên:

- Tướng quân, hình như Kiến Nô đang rời đi.

- Phải không?

Triệu Đại Đà nghe vậy mừng rỡ nói:

- Kiến Nô không có ý định công thành sao?

Thiên hộ kia nói:

- Tướng quân ngài xem, Kiến Nô đang đi về phía đông kìa, trông có vẻ là lách thành mà đi qua.

Triệu Đại Đà nhìn thấy, nỗi sầu được giải tỏa, nói:

- Đúng thật rồi, ông trời phù hộ, ông trời phụ hộ mà.

Hạnh phúc này đến quá đột ngột, Triệu Đại Đà có chút không dám tin. Phải nói là Kiến Nô ngoài thành kia có đến vạn người, mà bên trong thành lại chỉ có hai ngàn Vệ Sở quân, những Vệ Sở quân này đại đa số đều là già yếu bệnh tật, nếu Kiến Nô thật sự công thành, thì chỉ bằng hai ngàn người già yếu bệnh tật này căn bản không ngàn cản được bao lâu.

Một gã Bách hộ bỗng nói:

- Tướng quân, đây có phải là âm mưu quỷ kế của Kiến Nô không?

- Xằng bậy.

Gã Thiên hộ nọ lại nói:

- Kiến Nô đều là người man rợ không biết chữ nhất một, biết kế sách gì chứ?

Triệu Đại Đà nói:

- Mặc kệ Kiến Nô có âm mưu quỷ kế hay không, chúng ta cũng phải cẩn thận đề phòng. Truyền lệnh xuống, cảnh giới bốn cổng thành, buổi tối phải đặc biệt đề cao cảnh giác. Trước khi viện quân của quân trung ương đến Trực Cô, không ai được phép lơi lỏng, bằng không đừng trách bổn tướng quân trở mặt vô tình.

Một đám Thiên hộ, Bách hộ lĩnh mệnh đi.

Tuy nhiên, Vệ Sở quân trong thành Trực Cổ căn bản không xem quân lệnh của Triệu Đại Đà ra gì, đến tối, binh tốt canh gác trên đầu bốn cổng thành và thủy môn vẫn chỉ có lác đác mấy người, hơn nữa đại đa số còn nấp ở trong phòng không chịu ra. Mấy ngày trời đông gái rét thế này, ai mà muốn ra ngoài ăn gió uống sương cơ chứ?

Tám trăm tinh binh do cha con Tô Nạp, Tô Khắc Tát Cáp suất lĩnh không tốt nhiều sức đã men theo dòng sông đã đóng băng từ thủy môn đi vào trong thành Trực Cô. Trải qua một tràng chém giết kịch liệt nhưng ngắn ngủi, hai trăm Vệ Sở quân thủ ở cổng phía đông đã bị tiêu diệt toàn bộ, cổng thành đóng chặt ầm ầm mở ra, thiết kỵ Chính Bạch Kỳ của Đa Nhĩ Cổn tràn vào trong thành như nước lũ mạnh liệt.

Hai ngàn Vệ Sở quân căn bản không chống cự gì mà đã tan tác, Triệu Đại Đà chỉ dẫn theo mười mấy tùy tùng hoảng sợ chạy ra khỏi thành.

Chiếm được Trực Cô còn dễ hơn nhiều so với dự tính. Trên thực tế, Đa Đạc cũng quá mức cận thận, y cho rằng trong thành Trực Cô sẽ có quân trung ương Đại Minh đồn trú, vì vậy mới cố ý sử dụng chiêu hồi mã thương, trước tiên giả vờ đi lách qua thành khiến quân phòng thủ lơi lỏng cảnh giác, sau đó phải tinh binh thừa dịp đêm xuống đánh lén từ thủy môn.

Tuy nhiên, sự thận trọng của Đa Đạc không phải là dư thừa, sự cẩn thận của Đa Đạc đã giảm bớt thương vong không cần thiết cho Kiến Nô. Bởi vì ban ngày hơn vạn đại quân Kiến Nô vừa mệt vừa đói, vừa túng vừa thiếu, nếu lúc ấy chính diện công thành, cho dù là cuối cùng có thể công hạ Trực Cô, chỉ e là cũng sẽ thương vong không ít người.

Phía bắc phủ Thuận Thiên, sông Hương Hà.

Vương Phác suất lĩnh một ngàn hỏa thương thủ của Hỗn Thành doanh vừa mới đến sông Hương Hà, liền gặp phải mười mấy du kỵ hoảng sợ bỏ chạy, mười mấy du kỵ này không phải là ai khác, chính là Triệu Đại Đà và mười mấy tùy tùng của y chạy thoát từ Trực Cô, quân trung ương đang hành quân lập tức phân thành hai trung đội, trong khoảng thời gian không đến mười giây đã bày xong đội hình xạ kích, sẵn sàng nghênh địch.

- Đứng lại!

Đường Thắng giương đao quát to:

- Còn không dừng lại thì sẽ nổ súng!

Nhìn thấy trên cánh đồng phủ tuyết ở phía trước chính là quân trung ương của Đại Minh, Triệu Đại Đà và mười mấy tùy tùng đang phóng ngựa như điên khẩn trương ghìm chặt ngựa, sau đó xoay người xuống ngựa.

Đường Thắng cảnh giác quát hỏi:

- Các ngươi là ai?

Triệu Đại Đà quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng:

- Tướng quân, ngài không nhận ra ty chức à? Ty chức là Triệu Đại Đà, Thủ bị của Thiên Tân tam vệ.

- Thủ bị Thiên tân?

Đường Thắng biến sắc, quát hỏi:

- Ngươi không giữ Trực Cô, lại chạy đến sông Hương Hà làm cái gì?

- Tướng quân

Triệu Đại Đà gào khóc thật to, nói:

- Chảng vạng tối ngày hôm qua có đại đội Kiến Nô ở ngoài thành Trực Cô, đội Kiến Nô này có khoảng hơn một vạn người. Ty chức và hai ngàn tướng sỹ dưới trướng tuy liều chết chiến đấu, nhưng rốt cuộc không cự nổi địch, thành Trực Cô cứ thế mà mất vào tay giặc rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Đường Thắng nghiêm nghị nói:

- Đại đội Kiến Nô, có hơn một vạn người!?

- Không sai.

Triệu Đại Đà gật đầu quả quyết nói:

- Ít nhất là có một vạn người!

- Triệu Đại Đà!

Đương Thắng hung tợn nói:

- Ngươi nghe cho kỹ, nếu như ngươi dám báo cáo sai quân tình, thì tội sẽ không thể tha thứ!

Triệu Đại Đà luôn miệng nói:

- Những lời ty chức nói từng câu từngc hữ đều là thật, tuyệt không dám dối gạt. Nếu Tướng quân không tin thì có thể hỏi tùy tùng dưới trướng của ty chức, bọn họ cũng tận mắt nhìn thấy.

Ánh mắt nghiêm nghị của Đường Thắng nhìn sang mười mấy tùy tùng phía sau Triệu Đại Đà, mấy người đều khẩn trương gật đầu.

- Tướng quân, giờ phải làm sao?

Một gã quan quân quân Trung Ương tiến lên hỏi:

- Đi Trực Cô hay đi Sơn Hải Quan?

- Đi Sơn Hải Quan!

Đường thắng điềm nhiên nói:

- Đi Trực Cô đã không còn kịp nữa, đợi đến lúc chúng ta đuổi đến Trực Cô chỉ sợ là mấy tên Kiến Nô này đã xuất phát đi Sơn Hải Quan rồi. Cứ như vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi sau lưng Kiến Nô mà hớp gió tây bắc thôi! Chúng ta phải đi trước Kiến Nô, đến Sơn Hải Quan trước Kiến Nô, sau đó công hạ Sơn Hải Quan, chặn đường bọn chúng.

- Đúng.

Gã quan quân nọ nói:

- Nếu để cho hơn một vạn Kiến Nô trốn trở về quan ngoại, thì về sau còn không biết phải qua bao nhiêu trắc trở. Bất kể như thế nào cũng không thể để cho bọn Kiến Nô này chạy về quan ngoại!

- Truyền lệnh xuống.

Đường Thắng lạnh lùng nói:

- Toàn quân tăng tốc hành quân, chạy bộ tiến về phía trước!

- Vâng!

Gã quan quân kia giậm một chân, kính trọng chào Đường Thắng theo nghi thức quân đội, sau đó xoay người chạy bộ rời khỏi.

Triệu Đại Đà có chút sửng sờ nhìn Đường Thắng, thấp giọng nói:

- Tướng, Tướng quân, vậy ty chức thì sao?

- Ngươi?

Đường Thắng nhíu mày liếc mắc nhìn Triệu Đại Đà, lạnh đạm nói:

- Nếu ngươi là Thủ bị Thiên Tân, vậy thì phải cùng tồn vong với thành Trực Cô, nhưng ngươi lại bỏ thành chạy trốn, chiếu theo luật Đại Minh bổn tướng quân mang ngươi đi trảm! Nhưng giờ là lúc khó khăn, bổn tướng quân cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nếu ngươi có thể nghĩ cách đoạt lại được Trực Cô, liền có thấy lấy công chuộc tội!

- A?

Triệu Đại Đà la thất thanh:

- Đoạt lại Trực Cô, nhưng trong tay ty chức có quân đội nào đâu?

- Này.

Đường Thắng chỉ về phía mười mấy tùy tùng bên cạnh Triệu Đại Đà, lãnh đạm nói:

- Bọn họ không phải sao?

- Chính chính là mười mấy người này?

Triệu Đại Đà sầu muộn nói:

- Tướng quân, ty chức chỉ dẫn mười mấy người mà chém giết với hơn một vạn Kiến Nô, vậy chẳng phải là đi tìm đường chết sao?

- Đó là chuyện của ngươi.

Đường Thắng hét lên một tiếng trầm đục, xoay người nghênh ngang bước đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng dáng Đường Thắng đã đi xa, một gã tùy tùng tiến lên hỏi:

- Tướng quân, bây giờ chúng ta phải làm sao?

- Còn có thể làm sao?

Triệu Đại Đà nói:

- Trở về Trực Cô.

- Hả?

Gã tùy tùng nọ giật mình nói:

- Tướng quân, ngài thật sự muốn đi chịu chết à?

- Câm miệng.

Triệu Đại Đà tức giận nói:

- Chưa nghe huynh đệ quân Trung Ương vừa mới nói gì sao, Kiến Nô đã nếm mùi thất bại ở Tê Ninh, bọn chúng đang chạy trốn, đã là chạy trốn, vậy bọn chúng chỉ đi ngang qua Trực Cô, sẽ không ở ì một chỗ không đi, cho nên nói may mắn chính là, chúng ta có lẽ còn có thể nhặt về một tòa thành trống.

Trực Cô, hành dinh Đa Đạc.

Lửa trong chậu than bập bùng cháy, Đa Đạc và Tô Nạp, Tô Khắc Tát Cáp và mười mấy gã Kiến Nô tâm phúc đang vây quanh chậu than ăn thịt miếng lớn, uống rượu chén to. Uống mấy ngụm Thiêu Đao Tử nóng bỏng xuống bụng, những tên Kiến Nô này đã từ từ khôi phục lại thể lực, tên nào tên nấy cũng đều bắt đầu phấn khởi, trong con ngươi bắt đầu toát ra ánh mắt hung ác như sói.

Tô Khác Tát Cáp nói:

- Dự chủ tử, trong thành Trực Cô tìm được không ít con gái người Hán, có cần đem đến vài đứa không?

- Nữ nhân?

Đa Đạc suy nghĩ trầm ngâm một hồi, lắc đầu nói:

- Không được, giờ đang là lúc quan trọng, quân Trung Ương Đại Minh có thể đuổi đến bất cứ lúc nào, thể lực của chúng ta để danh mà chạy đi, tuyệt không thể phung phí trên người nữ nhân. Bổn vương cảnh cáo ngươi, tối này không cho phép người nào gần gũi với nữ nhân, để dành sức ngày mai hành quân.

Phải nói là bình thường Đa Đạc là kẻ háo sắc nhất, nhưng trên người y đang mang vận mệnh của người Nữ Chân, quả thật không dám lơi lỏng.

Tô Nạp, Tô Khác Tát Cáp và mấy tên Kiến Nô thân tín tuy cảm thấy có chút mất hứng, nhưng nếu Đa Đạc đã nói vậy, bọn họ cũng chỉ có thể tuân thủ quân lệnh mà thôi. Đừng thấy Đa Đạc tuổi còn trẻ, nhưng dù sao y cũng là nhân vật số hai chỉ đứng sau Đa Nhĩ Cổn ở Đại Thanh, bình thường trị quân lại cực kỳ nghiêm, đám người Tô Nạp há dám kháng mệnh?

Đa Đạc suy nghĩ một hồi vẫn có chút không yên lòng, nói:

- Tô Khác Tát Cáp.

Tô Khác Tát Cáp nhanh chóng đứng dậy cúi chào, cất cao giọng nói:

- Có nô tài.

Trong con người của Đa Đạc lóe ra một ánh nhìn dữ tợn, trầm giọng nói:

- Ngươi đi giết những cô gái người Hán đó đi, một người cũng không để lại!

- Vâng!

Tô Khác Tát Cáp trả lời một tiếng, lĩnh mệnh đi.

Tô Khác Tát Cáp vừa rời khỏi, thì có Qua Thập Cáp vội vã tiến vào đại sảnh, quỳ xuống đất bẩm báo:

- Bẩm Chủ tử, đội tuần tra gặp người của Tương Lam Kỳ ở trên cánh đồng tuyết phía bắc Trực Cô.

- Người của Tương Lam Kỳ? Vậy nhất định là từ Bắc Kinh đến rồi!

Đa Đạc đang lo lắng vì không có tin tức từ phía Bắc Kinh, trong lòng còn đang do dự là trực tiếp xuất phát về phía Sơn Hải Quan, hay là ở lại hai ngày tra rõ tin tức của Bắc Kinh trước rồi nói sau. Lúc nghe nói đội tuần tra gặp người của Tương Lam Kỳ, liền biết Bắc Kinh đã thất thủ, lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:

- Có bao nhiêu nhân mã? Bọn họ đang ở đâu?

Qua Thập Cáp nói:

- Tổng cộng có bảy người, tuy nhiên lúc đội tuần tra gặp được bọn họ bọn họ đã không xong rồi, sau khi trở về thành thì có hai người tắt thở, còn bốn người cũng hấp hối, chỉ có một người miễn cưỡng còn có thể nói chuyện.

- Mau.

Đa Đạc vội nói:

- Mau dẫn người còn có thể nói chuyện đến đại sảnh đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv