Đại hán trên lưng con hắc mã chính là Trương hòa thượng xuất thân hưởng mã đạo, còn người mặc áo đỏ đương nhiên là Hồng Nương Tử.
Hai con ngựa lao nhanh như bay xẹt qua đội kỵ binh, chỉ nghe thấy vèo một tiếng, Trương hòa thượng bắn ra mũi tên đầu tiên, mũi tên có bọc vải rít gào nhanh như chớp bắn về phía Hồng Nương Tử. Nàng giục ngựa lao như bay, thân thể mềm mại ở trên lưng ngựa nhanh như quỷ dị ngửa ra lưng ngựa, khó khăn lắm mới tránh được mũi tên kia.
Trương hòa thượng thầm kêu khổ một tiếng đang định giương cung lên bắn thì không còn kịp nữa rồi.
Theo đó là một tiến rít chói tai, một mũi tên độn đã nhắm vào ngực y phóng tới, mũi tên bọc vải nhanh chóng to ra trong mắt Trương hòa thượng, quá nhanh, căn bản y không kịp có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nghe thấy phập một tiếng, mũi tên độn đã cắm trúng vào ngực ông ta.
Một lực lớn truyền từ trong ngực, cơ thể như ngọn núi của Trương hòa thượng không ngờ cũng phải gục đầu ngã xuống ngựa, lăn mấy chục bước trên thảm cỏ. Mặt y bám đầy đất, còn trong lòng thì không kìm nổi thầm kêu “lợi hại”, nghĩ tiểu nương tử này đích xác lợi hại thật.
Hồng Nương Tử ghìm chặt ngựa quay đầu lại, chậm rãi bước đến bên Trương hòa thượng. Y vội nhổm người lên thành khẩn nói:
- Thuật cưỡi ngựa của Hồng soái thật cao siêu, ty chức bái phục.
Vẻ mặt của Hồng Nương tử lạnh lùng, đột nhiên nàng lại giơ cây bảo cung trên tay lên.
- A...!
- A...!
- A...!
Nhìn thấy cảnh này đám kỵ binh Hà Nam cùng gầm lên, tiếng gầm vang dội chấn động cả trời xanh.
Lý Hổ ở trong đám người đó bỗng chốc con ngươi của y co rút lại. Uy tín của Hồng Nương Tử ở trong quân càng ngày càng cao, vốn dĩ các tướng sĩ quân Hà Nam nghe lời nàng là vì nàng là người đàn bà góa của Lý Nham. Nhưng bây giờ, tướng sĩ Hà Nam nghe theo lời nàng là vì sức hấp dẫn của nàng. Trong lúc đó Lý Hổ phát hiện ra, tài cầm binh, luyện binh của Hồng Nương Tử còn hơn cả Lý Nham.
Tận sâu trong linh hồn Lý Hổ cảm thấy tuyệt vọng, nếu cứ như vậy y sẽ mãi mãi mất đi cơ hội làm Thống soái quân Hà Nam, cũng sẽ mãi mãi mất đi cơ hội ôm mỹ nhân về.
Trong lúc đó, Lý Hổ cảm thấy có một ánh mắt rơi lên chính mặt mình. Lúc y ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy Hồng Nương Tử đang nhìn y với ánh mắt rét căm căm không hề chớp. Ánh mắt đó sắc lạnh, khiến Lý Hổ sợ đến mức gần la lên vì sợ hãi, may mà rất nhanh Hồng Nương Tử lại không nhìn y nữa.
Hơn 10 nữ kỵ binh cũng mặc trang phục màu đỏ từ trong đại đội phi ra, cắt một nửa vòng quanh cánh đồng bát ngát, cuối cùng là tập hợp ở đằng sau Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử lạnh lùng gật gật đầu, một nữ binh trong số đó giơ cây đại kỳ trong tay lên, gió thu thổi mạnh, màu đen huyền của mặt cờ bay phần phật.
- Hà aa…….
- Giá...!
- A...!
Trong những tiếng hét liên tiếp, 4 vạn kỵ binh Hà Nam đồng thời giục ngựa đi ra. Chưa đến 15 phút đồng hồ đã tập trung thành một đội kỵ binh hùng mạnh trên cánh đồng mênh mông, đầu ngựa gần như bao trùm hết cánh đồng bát ngát. Hồng Nương Tử và hơn 10 thân binh nhìn lại, tất cả tầm nhìn toàn kỵ binh là kỵ binh.
Đội kỵ binh dần dần tăng tốc, từ chạy biến thành bay, tiếng chân như thủy triều bỗng chốc dâng lên, mặt đất dưới chân cũng bắt đầu rung chuyển.
Một cơn gió thổi qua, tấm khăn che khuôn mặt tuyệt sắc của Hồng Nương Tử bị gió thổi đi, mái tóc đen nhánh của nàng tung bay trong gió. Mái tóc đen xinh đẹp mềm mại như tơ, tràn đầy sự dịu dàng, nữ tính nhưng ánh mắt của nàng thì lại lạnh như hai khối băng khiến người ta khiếp sợ đến tận trong đáy lòng.
Tế Ninh, hành dinh tổng binh Sơn Đông.
Cả một chiếc bàn to lớn bày hơn một nửa là thịt móng héo kho tàu, còn có cả rượu Thiệu Hưng lâu năm. Mặt Sẹo đang ngồi trước bàn ăn uống, Kiều Nương xinh đẹp ôm cây đàn tỳ bà hát khúc nhạc ngắn. Hồng Hạnh khóc áo lụa móng, lắc lư cái eo nhỏ đang nhảy múa trong phòng. Mặt Sẹo mang theo hai vị kiều thê này trải qua một cuộc sống thật dễ chịu.
Theo luật của Đại Minh, chỉ có từ tổng binh trở lên mới được mang theo gia quyến. Mặt Sẹo mang theo Kiều Nương, Hồng Hạnh được ở lại Tế Ninh là do Vương Phác cho phép.
- Nào, Hồng Hạnh nàng lại đây, uống chung một chén nào.
Mặt Sẹo giơ chén rượu trong tay lên, vẫy vẫy tay về phía Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh múa những bước tuyệt diệu, giống như con bướm duyên dáng nhanh chóng đi đến bên cạnh Mặt Sẹo, sau đó lắc lư cái mông ngồi lên đùi y, hai tay vòng qua cái cổ to khỏe của y, nàng quyến rũ nói:
- Gia, thiếp muốn chàng rót.
- Được, ta bón cho nàng, ha ah!
Mặt Sẹo cầm chén rượu bón lên miệng cho Hồng Hạnh.
- Ừ!
Hồng Hạnh lắc lắc đầu, lấy tay cản chén rượu nũng nịu nói:
- Gia phải dùng miệng cơ!
- Được được! Ha ha.
Tâm trạng của Mặt Sẹo đang rất tốt, y cười to:
- Nàng thật hư, ta thích!
Dứt lời, Mặt Sẹo uống một hơi rượu, sau đó rót vào miệng Hồng Hạnh. Rượu đã đưa vào xong nhưng y vẫn chưa thỏa mãn mà còn chép lấy cái lưỡi thơm tho của Hồng Hạnh. Hai bàn tay to của y bắt đầu sờ soạng lên người nàng, một lúc lâu sau mới rời môi. Mặt Sẹo cười hì hì rồi lại hỏi Kiều Nương:
- Kiều Nương, nàng cũng làm một ngụm đi.
- Phì!
Kiều Nương phun một hơi vào mặt Mặt Sẹo, sẵng giọng nói:
- Nô gia không cần.
Lúc đang trêu đùa thì bỗng có tiếng của đội trưởng binh vang lên ở ngoài phòng:
- Báo cáo!
Mặt Sẹo hơi sửng sốt, vội vỗ vỗ vào mông Hồng Hạnh. Lúc này Hồng Hạnh mới thản nhiên đứng dậy cùng Kiều Nương uyển chuyển lui lại sau tấm bình phong. Mặt Sẹo đưa tay lau miệng rồi lớn tiếng nói:
- Vào đi!
Cửa mở ra, thân binh đội trưởng ngang nhiên đi vào:
- Tướng quân, Nam Kinh gửi phi cáp truyền thư ạ!
- Ừ?
Mặt Sẹo thầm giật mình bật đứng dậy:
- Nam Kinh gửi phi cáp truyền thư?
Tên thân binh đội trưởng lấy một cuộn giấy từ trong túi tiền ra, trịnh trọng đưa cho Mặt Sẹo. Y nhận lấy cuộn giấy rồi cẩn thận mở ra, vội vàng đọc qua sắc mặt biến đổi lớn:
- Bà nó chứ, cuối cùng Kiến Nô cũng đến rồi sao?
- Kiến Nô?
Sắc mặt của tên thân binh đội trưởng cũng biến đổi lớn.
- Đi.
Mặt Sẹo sờ sờ cái đầu vừa mới cạo trọc rồi lớn tiến ngói:
- Lập tức phái khoái mã, đi tìm Vương Hồ Tử, Hải Ma Tử cùng nhân mã của bọn họ gọi hết đến đây! Kiến Nô sắp đến rồi, đừng cố thu thập những tên chó săn Hán gian kia nữa.
- Vâng!
Tên thân binh đội trưởng chào bốp một cái kính cẩn về phía Mặt Sẹo, rồi lĩnh lệnh mà đi.
Đi theo Mặt Sẹo đóng giữ ở Tế Ninh là một Hỗn thành doanh, hai Hỏa thương doanh, một kỵ binh doanh, còn lại là hai Trường thương doanh. Vì là đóng giữ không cần tấn công, vì thế nên không được trang bị truy trọng binh. Năm ngàn kỵ binh này cũng là những người đến từ Đại Đồng, trải qua nhiều trận chiến, đều là lão binh của Trung Ương quân rồi.
Sau khi Trung Ương quân điều quân trở về Nam Kinh, Kiến Nô cũng rút về Bắc Kinh. Nhưng Mặt Sẹo cũng không nhàn rỗi, y theo dõi Hán gian các phủ Sơn Đông.
Nhân lúc Kiến Nô còn bận thu thập đám Khương Tương mà sơ hở với Sơn Đông. Mặt Sẹo ngoài việc để lại một Trường thương doanh giữ thành, hai kỵ binh doanh và hai hỏa thương binh còn lại đều được điều động hết, đánh hạ được thành Tế Nam, Tri phủ Tế Nam và một đám quan lại đầu hàng Kiến Nô đều bị giết, gia sản của quan viên lớn nhỏ đều mất gần như không còn gì.
Tin tức truyền ra ngoài, tri phủ Duyện Châu, tri phủ Đông Xương, tri phủ Thanh Châu, tri phủ Đằng Châu và tri phủ Lai Châu đều vô cùng hoảng sợ, báo nguy lên Đa Nhĩ Cổn. Nhưng lúc đó Đa Nhĩ Cổn đang lo trấn áp đám Khương Tương phản loạn, đâu còn để ý được đến các phủ Sơn Đông. Sau đó, hai phủ Duyện Châu, Thanh Châu liên tiếp bị công phá. Tri phủ Thanh Châu nhân lúc màn đêm buông xuống đã dẫn một đám quan viên lớn nhỏ đầu hàng nhưng cuối cùng vẫn bị Mặt Sẹo giết.
Lúc Vương Phác dùng chim bồ câu báo tin cho Mặt Sẹo biết Kiến Nô sắp xuôi nam. Vương Hồ Tử, Hải Ma Tử đang dẫn theo hai đội nhân mã tấn công Liêu Thành. Kiến Nô xuôi nam với quy mô lớn không phải là trò đùa, chỉ dựa vào hai đội nhân mã của Vương Hồ Tử, Hải Ma Tử chỉ e Kiến Nô giết không đủ nhét kẽ răng. Mặt Sẹo không dám chậm trễ mà vội co binh về thủ tại Tế Ninh, nằm im chờ Vương Phác dẫn Trung Ương quân đến tiếp viện.
Điện Văn Hoa, hoàng cung Nam Kinh.
Tôn Truyền Đình nói:
- Vương Phác, xuất chinh lần này lương bổng cong không cần lo lắng nữa rồi. Cho dù con muốn bao nhiêu lương thực, bao nhiêu quân tiền cha đều cho con đủ.
- Đúng đúng đúng!
Tiền Khiêm Ích phụ họa nói:
- Lúc này trong quốc khố có bạc đấy.
Lã Đại Khí nói:
- Lương thực cũng không vấn đề, nếu lương thực của hai tỉnh Chiết, Trực không đủ hoàn toàn có thể điều từ Lưỡng Quảng đến.
- Đủ rồi.
Vương Phác vội hỏi:
- Lương thực tích trữ của hai tỉnh Chiết, Trực đã đủ rồi.
Lã Đại Khí nói:
- Hầu gia, lần này quyết chiến ngài định điều động bao nhiêu Trung Ương quân?
Vương Phác không cần nghĩ mà trả lời luôn:
- Ba Hỏa thương doanh, ba Truy trọng doanh, một pháo doanh, cộng với hai thủy sư doanh, tổng cộng là gần 4 vạn người.
- Hả?
Lã Đại Khí thất thanh nói:
- Đại doanh Yến Tử Cơ không phải có 12 vạn đại quân đó sao? Sao Hầu gia điều ít binh vậy?
- Đúng vậy.
Tiền Khiêm Ích cũng đầy lo lắng nói:
- Lần quyết chiến này liên quan đến vận mệnh của Đại Minh. Hầu gia chỉ điều 4 vạn nhân mã có hơi ít không?
Tôn Truyền Đình cũng nói:
- Con trai, cha biết Hỏa thương doanh của Trung Ương quân lợi hại nhưng Kiến Nô cũng không phải loại tầm thường. Con chỉ điều 4 vạn người đi đấu với hai mươi vạn Kiến Nô, Mông Cổ, có phải là hơi tự kiêu quá không? Nếu chẳng may lần này thất bại. Triều Đại Minh sẽ vạn kiếp bất phục, không thể đùa được đâu.
- Cha, hai vị Các lão, xin cứ yên tâm.
Vương Phác nghiêm mặt nói:
- Sở dĩ con chỉ điều 4 vạn nhân mã đi đương nhiên là có nguyên nhân của nó.
Đúng là Vương Phác chỉ xuất chinh 4 vạn nhân mã, không phải là khinh thường Kiến Nô, lại càng không phải là ngang ngược, tự đại mà là sau khi suy nghĩ cẩn thận hắn mới ra quyết định này.
Lúc này, tuy Trung Ương quân chỉ có ba Hỏa thương doanh, hơn nữa Hỏa thương doanh ở Vũ Xương tuy là có 2 vạn người, còn lại là quân đội vũ khí lạnh, nhưng có một sự thật chính là Trung Ương quân đã hoàn toàn thoát khỏi hình thức tác chiến bằng vũ khí lạnh. Từ khi Vương Phác tổ chức thành lập Hỏa thương doanh đến nay, mỗi lần chiến tranh thì Hỏa thương doanh đều là chủ lực. Trường thương doanh và Truy trọng doanh chỉ là phụ họa, rất ít có cơ hội tham chiến.
Xét thấy như vậy, mang theo đội binh chủng phụ trợ khổng lồ lên chiến trường e là không tiện. Ba Hỏa khí doanh hợp lại xếp thành đội bắn dày đặc, chỉ cần đạn dược đầy đủ cũng thừa sức đối phó được với hơn 10 vạn kỵ binh Mông Cổ rồi.
Bởi vì Trung Ương quân có thể xếp thành đội bắn dày đặc, nhưng kỵ binh Mông Cổ thì lại không cách nào mà xếp thành một trận hình kỵ binh dày đặc. Vì thế, ngay cả khi kỵ binh Mông Cổ chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực thì cũng không phát huy được. Mỗi lần tấn công, binh lực tối đa cũng chỉ điều được 1-2 vạn kỵ binh mà thôi.
Tuy thiết kỵ Bát Kỳ của Kiến Nô lợi hại hơn kỵ binh Mông Cổ nhiều nhưng dù sao binh lực cũng chỉ có hạn, tối đa là hai vạn kỵ. Nếu chỉ dựa vào hai vạn thiết kỵ Bát Kỳ này ở chính diện đánh tan ba Hỏa thương doanh của Trung Ương quân thì chỉ giống như là người ta nói mê trong lúc ngủ mà thôi! Hồng hồ Trung Ương quân còn có một pháo doanh, hỏa lực của pháo doanh hiện giờ đã được tăng cường rất mạnh rồi.
Kiến Nô thực sự muốn cứng rắn dã chiến với Trung Ương quân là điều Vương Phác cầu mà không được. Vậy thì cũng không cần phải vòng lại đánh thọc sườn làm gì nữa, cũng không cần phải làm cái gì mã Mã ôn nữa, cứ đánh trực diện Kiến Nô cho chúng bị thương nặng. Cứ coi Kiến Nô không bị diệt hoàn toàn thì nguyên khí cũng đã bị tổn thương nặng. Đến lúc đó khôi phục Bắc Kinh cũng không còn phải là điều nói chơi nữa, mà cũng là lúc để tiến công Liêu Đông rồi.
Trừ phi Đa Nhĩ Cổn là kẻ ngốc, nếu không Kiến Nô tuyệt đối sẽ không cứng rắn đối đầu với Trung Ương quân. Chiến lược sáng suốt nhất của Kiến Nô phải là lợi dụng được tính cơ động siêu việt của kỵ binh, bao vây Trung Ương quân trong thành Tế Ninh, sau đó nghĩ cách cắt đứt tuyến đường kênh đào an toàn làm cho Tế Ninh trở thành một tòa cô thành, sau đó từ từ diệt trừ Trung Ương quân.
Đây cũng là mánh khóe nhất quán của Kiến Nô, lúc đầu tấn công ở Tùng Sơn, lúc ở Cẩm Châu, Hoàng Thái Cực cũng làm như vậy. Tầm nhìn của Đa Nhĩ Cổn vẫn hơn Hoàng Thái Cực, đương nhiên là biết thời đại Kiến Nô dã chiến vô địch đã một đi không trở lại. Bao vây trường kỳ đã trở thành pháp bảo khắc chế thắng địch của Kiến Nô rồi.
Sân võ của đại doanh Yến Tử Cơ.
Trong tiếng vó ngựa dồn dập, hơn 10 con khoái mã lao như bay vào viên môn, xông thẳng vào đại giáo trường, khói bay cuồn cuộn. Cưỡi trên lưng ngựa chính là Vương Phác và Lã Lục cùng hơn 10 thân binh khác. Nộn Nương cải trang thành nam và Khấu Bạch Môn cũng ở trong đó. Thân là thư ký, Khấu Bạch Môn và Nộn Nương cũng giống nhau, nửa bước không rời khởi Vương Phác.
- Xuyyyy……
Vương Phác từ từ dừng chiến mã lại, đứng trang nghiêm trên giáo trường. Hoàng Đắc Công, Thi Lang và các tướng lĩnh chạy ra ngoài nghênh đón.
Đường Thắng đứng nghiêm, cúi chào Vương Phác theo nghi thức quân đội rồi lớn tiếng hét:
- Tổng đốc, bộ binh nhị doanh, bộ binh tam doanh, bộ binh thập doanh của Lục quân Trung Ương, Truy trọng lục doanh, truy trọng thất doanh, pháo doanh, Thủy sư nhất doanh kỵ, thủy sư nhị doanh kỵ tất cả đều đã tập kết xong, chờ xin chỉ thị.
Vương Phác ở trên lưng ngựa chào theo nghi thức quân đội, rồi cất cao giọng nói:
- Nghỉ!
- Vâng!
Đường Thắng đáp to, rồi chạy bộ đi về phía trước đội ngũ, xé cổ hét lớn:
- Tất cả… nghỉ!
- Nghỉ!
- Nghỉ!
- Nghỉ!
Các trung đội trưởng đứng trang nghiêm, truyền đạt quân lệnh, gần 4 vạn tướng sĩ cùng nghỉ chân.
Vương Phác nhẹ nhàng thúc vào bụng con ngựa, con vật bốn chân đi từ từ về phía trước, khi đi đến trước Trung Ương quân, chân phải của Đường Thắng đập xuống đất đồng thời thét dài:
- Chào!
- Bốp!
Trên giáo trường vang lên những tiếng chân đập xuống đất, 5 ngàn đế giày da trâu cứng cùng vỗ mạnh xuống đất, âm thanh này khiến người ta sợ hãi. Hơn 5 ngàn Trung Ương quân cùng giơ tay phải lên vành mũ cúi chào về phía Thống soái tối cao Vương Phác.
Vương Phác hơi nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào đội ngũ chỉnh tề, một doanh tướng sĩ đằng đằng sát khí, một tia lạnh lẽo toát lên từ sâu trong tròng mắt của hắn, đội quân thiết huyết là gì? Đây chính là đội quân thiết huyết? Đây chính là đội quân thiết huyết! Có đội quân thiết huyết như vậy, lo gì không diệt được Kiến Nô? Đa Nhã Cổn, ngươi nhất định phải chết!