Vũ Xương, Hầu phủ Tĩnh Nam.
Tả Mộng Canh tức giận hổn hển đi vào Noãn các bẩm báo với Tả Lương Ngọc:
- Cha, tên Trình Văn Phạm đã chạy rồi.
- Chạy rồi?
Tả Lương Ngọc ngạc nhiên nói:
- Đi đâu?
Tả Mộng Canh nói:
- Không biết.
- Con mẹ nó, tên Trình Văn Phạm khốn kiếp.
Tả Lương Ngọc cả giận nói:
- Gặp bố mày mà nghĩ chạy à, không có cửa đâu cưng, người đâu?
Nhanh chóng có thân binh lên tiếng trả lời đi vào, lớn tiếng nói:
- Có ạ.
Tả Lương Ngọc nói:
- Báo cho Xá Diêu Kỳ, tức khắc cho phong tỏa bốn cửa Vũ Xương, không có lệnh của ta không cho ai tự tiện xuất nhập, con mẹ nó ai dám kháng lệnh, giết.
- Vâng.
Binh lính lớn tiếng trả lời lĩnh mệnh mà đi.
Khi thân binh đi rồi Tả Lương Ngọc lại hỏi Tả Mộng Canh:
- Con trai, bên An Khánh có tin tức gì không?
Tả Mộng Canh nói:
- Còn chưa có tin tức chính xác, tuy nhiên con nghe được một vài lời đồn.
Tả Lương Ngọc nói:
- Đồn gì? Nói mau.
Tả Mộng Canh nói:
- Con nghe nói Hoàng Chú đại nhân cùng Liễu sư gia đã bị Vương Phác giết, bọn Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Lý Dũng cũng làm phản theo địch rồi.
- Con nói cái gì?
Tả Lương Ngọc nghe nói thế kinh hãi nói:
- Bọn Kim Thanh Thản đều phản đi theo địch rồi sao?
Tả Mộng Canh nói:
- Cha, đây chỉ là tin đồn.....
- Tiên sư nó chứ, bốn tên khốn kiếp này tám chín phần đã làm phản rồi.
Tả Lương Ngọc cả giận nói:
- Bằng không lúc này đã có tin tức quay lại rồi, bốn tên khốn này, bình thường ta đối xử với chúng như huynh đệ thân tình, không nghĩ lại đâm sau lưng ta như thế.
Trong lòng Tả Lương Ngọc lúc này đang hối hận, sớm biết thế sẽ không mang tám vạn binh tinh nhuệ đến Cửu Giang.
Tả Lương Ngọc ỷ vào tổng binh bốn trấn bọn Kim Thanh Thản cùng tám vạn tinh nhuệ có thể ngăn cản được trong thời gian lâu, không nghĩ đến chưa đánh chúng đã đầu hàng triều đình, dưới tay Tả Lương Ngọc chỉ còn lại mấy chục vạn đám ô hợp, sao có thể chống lại Vương Phác?
Tả Mộng Canh nói:
- Cha, đội quân tinh nhuệ của ta đều nằm trong tay bốn người Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Lý Dũng, nếu bọn họ thực sự làm phản thì thành Vũ Xương sợ không thủ được rồi.
- Con nói đúng, Vũ Xương sợ thủ không được rồi.
Tả Lương Ngọc nghiêm trang nói:
- Chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ ra con đường sống, bằng không khi Trung Ương Quân đánh tới thì Vũ Xương tiêu đời.
Tả Mộng Canh nói:
- Cha, hay là đi Quan Trung đến nương tựa Lý Tự Thành?
- Bậy bạ.
Tả Lương Ngọc nói:
- Lý Tự Thành không có tấm lòng bao dung, đi Quang Trung chẳng khác nào tìm cái chết.
Tả Mộng Canh nói:
- Vậy đi Tứ Xuyên đến đầu nhập Trương Hiến Trung.
Tả Lương Ngọc nói:
- Trương Hiến Trung là bại tướng dưới tay ta, tìm hắn ta nương tựa ta còn mặt mũi nào chứ?
- Vậy thì....
Tả Mộng Canh nói:
- Vậy chỉ có thể đi Hà Nam tìm Hồng Nương Tử nương tựa.
- Thối lắm.
Tả Lương Ngọc giận tím mặt nói:
- Ta đường đường nam nhi đầu đội trời chân đạp đất sao có thể quỳ gối trước nữ nhân?
Tả Mộng Canh nói:
- Cha, không phải cha muốn tìm nơi nương tựa là Kiến Nô đó chứ?
- Kiến Nô quá xa, dù muốn tìm nơi nương tựa cũng không được.
Tả Lương Ngọc nói:
- Vậy chúng ta đi Sơn Tây tìm Ngô Tam Quế nương tựa.
- Ngô Tam Quế?
Tả Mộng Canh nói:
- Gã có chịu thu giữ chúng ta không?
- Không biết.
Tả Lương Ngọc nói:
- Con trai, lần này vất vả cho con rồi, lần này tự con đến Thái Nguyên một chuyến mang ý này của ta chuyển đến Ngô Tam Quế.
- Cha.
Tả Mộng Canh giật mình kinh hãi vội la lên:
- Con là con trai độc nhất của cha, nếu con có chuyện gì, Tả gia sẽ tuyệt hậu đó.
- Đồ vô dụng.
Tả Lương Ngọc giận dữ mắng, kèm đó là một cái tát lên mặt Tả Mộng Canh quát:
- Ngươi có đi hay không? Không đi ta sẽ chém ngươi?
Cửa Bắc Hồ Khẩu, tay Vương Phác vịn lỗ châu mai đứng trên cổng thành.
Đứng bên cạnh Vương Phác là Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị, đứng sau là tổng binh bốn trấn Triệu Tín, Đường Thắng, Hoàng Đắc Công, Thi Lang.
Bỗng nhiên Vương Phác quay đầu lại, ánh mắt sắc như đao xẹt qua nhìn Triệu Tín, Đường Thắng, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị xong chưa?
Triệu Tín, Đường Thắng lớn tiếng nói:
- Chuẩn bị xong.
Vương Phác nói:
- Đi thôi.
- Vâng!
Tổng binh bốn trấn lớn tiếng tuân lệnh, lĩnh mệnh mà đi.
Đợi đám người Triệu Tín xuống thành lâu, Liễu Như Thị mới hạ giọng nói:
- Hầu gia, có cần suy xét thêm không?
- Suy xét?
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Suy xét cái gì?
Liễu Như Thị nói:
- Tiểu nữ nghĩ tổng binh bốn trấn Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Lý Dũng đã quyết ý đầu hàng, mà Hầu gia cũng tiếp nhận ý đầu hàng của họ, vậy không nên truy cứu sát nghiệt của họ nữa, làm người chứ không phải thánh ai cũng mắc sai lầm, chỉ cần sau này bọn họ bắt thuộc hạ không được gây tai họa cho dân chúng là được.
- Nàng quá ngây thơ rồi.
Vương Phác lắc đầu nói:
- Nàng cho rằng Kim Thanh Thản, Lý Quốc Dũng, Lý Dũng, Lư Quang Tổ có thể ràng buộc được cấp dưới của mình thì từ này sẽ không gây họa cho dân chúng ư?
Liễu Như Thị nói:
- Hầu gia có thể cho bọn người Lý Thành Đống cơ hội, vì sao không cho bọn Kim Thanh Thản một cơ hội?
- Bọn chúng không giống nhau.
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Tuy kỷ luật quân Giang Bắc bại hoại nhưng không đến độ như Tả quân. Lưu Trạch Thanh dù có xấu xa, khi vứt bỏ thủ Sơn Đông vẫn không quên bắt người cướp của dân, nhưng ít nhất y không tùy tiện giết người, y không lấy người đốt lấy mỡ đốt đèn.
- Nhưng....
- Có lẽ nàng chưa thấy đội quân Tả Lương Ngọc đốt giết gian dâm, không có tội ác nào không làm, Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Lý Dũng, Xá Diêu Kỳ là ngũ đại hổ tướng của Tả Lương Ngọc, dân chúng chết trong tay chúng ít sao? Cặn bã bại hoại như vậy không giết không thể nào giảm đi sự căm phẫn của dân chúng, không giết không đủ tạ lỗi với thiên hạ.
....
- Phỉ quân bốn trấn này so với Lưu Tặc còn hung tàn hơn, so với Kiến Nô còn độc ác hơn, nếu ta tha cho chúng, tướng sĩ Trung Ương Quân sẽ nghĩ thế nào? Dân chúng trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ để dân chúng trong thiên hạ chĩa vào mặt ta mắng: Thiên sát Vương Phác, không ngờ lại cấu kết với cầm thú làm việc xấu....
- Hầu gia.
Liễu Như Thị bùi ngùi nói:
- Nếu muốn giết thì lúc này cũng chưa cần giết.
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Lý do là gì?
Liễu Như Thị nói:
- Nếu lúc này giết bọn người Kim Thanh Thản, sau đó mang thủ hạ của bốn người này đến Nam Kinh làm thái giám, điều này có thể khiến cho hơn mười vạn phản quân trong thành Vũ Xương tăng thêm lòng sục sôi chiến đấu, càng tăng thêm quyết tâm chống trả. Tuy rằng Trung Ương Quân có sức mạnh vô cùng không có gì không phá nổi nhưng nếu đánh thật thì bị thiệt hại nhiều nhất vẫn là dân chúng Vũ Xương.
- Không, nàng lầm rồi.
Vương Phác lắc đầu nói:
- Nàng hoàn toàn không biết tâm tư của bọn phản tặc.
Vẻ mặt Liễu Như Thị lộ ra vẻ không phục, dịu dàng nói:
- Kính xin hầu gia chỉ giáo.
Vương Phác nói:
- Nếu ta tha thứ cho bốn người bọn Kim Thanh Thản cùng phỉ quân thủ hạ của bốn kẻ đó, như vậy dân chúng Vũ Xương chịu khổ còn nhiều hơn, thậm chí dân chúng các phủ chung quanh cũng không thể may mắn thoát được, vì bọn cặn bã bại hoại cướp bóc đã quen, bọn chúng nhất định sẽ gây tại họa cho dân chúng, vì thế sau khi hợp nhất với Trung Ương Quân, bọn chúng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Liễu Như Thị kìm không được gật đầu, quả thật lời Vương Phác có rất có lý.
Vương Phác nói:
- Nếu ta giết bốn người bọn Kim Thanh Thản, mang toàn bộ phản quân thiến đi sau đó đưa đến Nam Kinh làm thái giám, điều này tạo nên sự kinh sợ lớn cho phản quân Vũ Xương, gây áp lực khiến cho phản quân không cần chiến cũng thất bại. Đến lúc đó quân ta dù không đánh cũng có thể chiếm được Vũ Xương, đồng thời có thể giảm bớt tổn thất cho dân chúng ở mức thấp nhất.
- Không đánh mà bại?
Liễu Như Thị nói có vẻ khó tin:
- Môi hở răng lạnh, phản quân sẽ dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại?
- Nàng đánh giá quá cao ý chí của phản quân rồi.
Vương Phác lãnh đạm nói:
- Đám phản quân này cũng chỉ có thể ức hiếp dân chúng, hoặc ỷ đông hiếp mạnh, ức hiếp những đối thủ yếu thế hơn chúng thì được, một khi gặp đối thủ lợi hại bất kể là Lưu Tặc, Kiến Nô hay Trung Ương Quân thì bọn chúng không cần đánh cũng bại.
Liễu Như Thị nửa tin nửa ngờ nói:
- Không thể tin được.
Vẻ mặt Vương Phác xẹt qua tin sát khí lạnh như băng nhìn Liễu Như Thị nói:
- Chỉ cần thực lực và ý chí chiến đấu của Trung Ương Quân vượt xa phản quân thì phản quân sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nàng nhìn đi, đợi đến khi phản quân đến tập trung ở cửa đông, chỉ cần năm nghìn Trung Ương Quân cũng khiến chúng mất ý chí phản kháng, cho dù trong tay chúng có vũ khí.
- Năm nghìn Trung Ương Quân có thể khiến tám vạn phản quân đánh mất ý chí phản kháng ư?
Liễu Như Thị nghiêm trang nói:
- Tiểu nữ không tin điều đó.
Vương Phác nói:
- Vậy nàng cứ chờ xem.
Liễu Như Thị nói:
- Tiểu nữ đang chờ đây.
Chưa tới nửa canh giờ ngoài cửa Bắc Hồ Khẩu bắt đầu xuất hiện bóng dáng phản quân, chúng đông nghịt như đàn kiến đi qua cánh đồng bát ngát chậm rãi tiến đến Hồ Khẩu.
Khi phản quân đến cách cửa thành còn bốn năm trăm bước, bỗng nhiên một chiến mã phi như bay từ Bắc môn mà ra, trên lưng ngựa Trung Ương Quân rào rào rút đao giơ lên cao tiếng hú dài nói:
- Không được tiến lên.....
Đi đầu phản quân là bốn người Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Từ Dũng, họ đều giơ cao cánh tay phải, những phản quân theo sau bốn ngươi đều dừng bước thành một đoàn đông nghịt bên ngoài Bắc môn. Cùng lúc đó, nhiều đội tướng sĩ Trung Ương Quân võ trang đầy đủ cũng cuồn cuộn từ Bắc môn mãnh liệt mà ra.
Vương Phác, Liễu Như Thị đứng trên cổng thành quan sát, chỉ thấy năm nghìn Trung Ương Quân chia làm hai đường vượt qua hai cánh phản quân cuối cùng tạo thành trận hình vuông bao vây phản quân. Triệu Tín lĩnh quân ra lệnh một tiếng, năm nghìn Trung Ương Quân giương hỏa thương lên, họng súng đen ngòm đồng loạt ngắm vào phản quân.
Phản quân trong trận thoáng chốc nổi lên trận rối loạn nhỏ, không đợi Triệu Tín nói gì, tất cả phản quân đều đưa hai tay ôm đầu tự giác ngồi xổm xuống.
Triệu Tín phất tay một cái, một đội tướng sĩ Trung Ương Quân vọt lên như hung thần ác sát, không nói gì mang bốn người Kim Thanh Thản, Lư Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Từ Dũng ấn chặt trên mặt đất. Một hàn quang sáng chói lóe lên, bốn người Kim Thanh Thản còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đầu chúng đã rơi trên mặt đất.
Phản quân trong trận lại nổi lên một trận rối loạn, nhưng trận rối loạn này nhanh chóng bình ổn lại.
Liễu Như Thị kinh ngạc trợn tròn mắt, khuôn mặt không thể tin được, nàng thật sự nghĩ mãi không rõ tám vạn phản quân trong tay cầm vũ khí sao lại sợ năm nghìn tướng sĩ Trung Ương Quân chứ? Bọn chúng còn trơ mắt nhìn chủ tướng bị giết.
Khóe miệng Vương Phác hiện lên tia nhìn lạnh lùng khinh miệt, biểu hiện của phản quân đúng như dự đoán của hắn.