Năm ngày sau, Lý Quá, Lý Nham suất lĩnh ba vạn đại quân đến Sơn Hải Quan, Ngô Tam Quế giao việc phòng bị Sơn Hải Quan cho Lý Quá và Lý Nham, sau đó suất lĩnh năm vạn đại quân Quan Ninh xuất phát về hướng Bắc Kinh.
Nhưng mà, đại quân vừa mới đến Du Quan, thì một vị khách không mời đã đến trong quân của Ngô Tam Quế, do vậy mà làm cho lịch sử nghịch chuyển!
Vị khách không mời mà đến này không phải ai khác, chính là lão gia đinh trong phủ của Ngô Tương. Lão gia đinh này đã mang đến cho Ngô Tam Quế một tin tức rất không hay, lão phụ thân Ngô Tương của y đã bị lưu tặc bắt giữ, hơn nữa tất cả huân thích quý tộc cùng với tất cả quan viên từ lục phẩm trở lên trong Kinh sư đều bị lưu tặc bắt giữ toàn bộ, mỗi người được chiếu theo phẩm cấp cao thấp không giống nhau, chỉ có người giao nộp đủ số bạc trắng hoàng kim mới được tự do, còn được mang tiếng là truy gian trợ quân lương.
Điều càng khiến cho Ngô Tam Quế kinh tâm tán đảm là, Thủ phụ Nội các Chu Diên Nho, Thứ phụ Nội các Phụ Trần Diễn, Ngụy Chiếu Thừa, Thành Quốc Công Chu Thuần Thần, Quốc trượng Chu Khuê đều đã bị lưu tặc hãm hại đến chết. Chu Thuần Thần hiến cổng đầu hàng thì bị lưu tặc kẹp nát đầu, óc ác đầy đất, chết vô cùng thảm thiết.
Ngô Tương cũng đã bị lưu tặc giày vò đến hấp hối, còn sai gia đinh đích thân đến truyền lời cho Ngô Tam Quế, bảo Ngô Tam Quế báo thù cho lão!
Ngô Tam Quế là một người có lòng dạ rất sâu, y có thể không quan tâm việc bào huynh, cửu cửu, ân sư chiêu hàng, đương nhiên cũng sẽ không vì một câu nói của lão phụ thân mà nhiệt huyết lên não, hưng binh báo thù. Ngay trong đêm, y gọi huynh đệ Vương Đình Thần và Mã Khoa Thảo đến thương nghị đối sách. Ba người đều cảm thấy đi Bắc Kinh chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Sấm tặc đã xử lý Ngô Tương, thì không thể nào lưu lại Ngô Tam Quế nữa!
Điều này đã dẫn Ngô Tam Quế đến tuyệt lộ, ngoại trừ hợp tác với Kiến Nô ra y đã không còn lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, lúc này Ngô Tam Quế không nghĩ rằng phải làm chó săn cho Kiến Nô, y chỉ muốn mượn binh Kiến Nô đánh đuổi lưu tặc, khôi phục giang sơn Đại Minh mà thôi. Chỉ có điều Ngô Tam Quế không ngờ rằng, một khi Kiến Nô tiến vào quan ải, chuyện tương lai không phải do y định đoạt nữa.
Ngô Tam Quế đi ngay trong đêm, đánh một chiêu hồi mã thương, Lý Quá, Lý Nham chưa kịp vững chân đã bị giết cho trở tay không kịp, đại bại mà chạy.
Sau khi đoạt lại Sơn Hải Quan, Ngô Tam Quế lập tức phái người đến Cẩm Châu liên lạc với Tổ Đại Thọ. Sau khi Tổ Đại Thọ nhận được thư của Ngô Tam Quế, không dám chậm trễ, phái người suốt đêm mang thư của Ngô Tam Quế đến Thịnh Kinh.
Sáng sớm hôm sau, thư của Ngô Tam Quế đã đặt ở trên án của Nhiếp chính vương Kiến Nô Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn lúc này không chỉ đã lật đổ Tể Nhĩ Cáp Lãng, còn biếm truất Nhạc Thác, đã trở thành Nhiếp chính vương thúc phụ nắm hết quyền hành.
Đa Nhĩ Cổn quyết định rất nhanh, khẩn cấp triệu tập toàn bộ quân đội Bát Kỳ của Thịnh Kinh, có cả Bát Kỳ Hán Quân, Bát Kỳ Triều Tiên và Bát Kỳ Mông Cổ ngày đêm nhanh chóng hành quân, xuất phát về phía Sơn Hải Quan. Đa Nhĩ Cổn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, hiện tại cơ hội từ trên trời giáng xuống, sao y có thể dễ dàng buông tha?
Bắc Kinh, điện Vũ Anh.
Lý Tự Thành đang triệu tập Ngưu Kim Tinh, Lý Song Hỷ, Điền Kiến Tú, Lưu Tông Mẫn, cùng đại thần văn võ đến nghị sự. Mười mấy ngày nay, thành quả của cuộc vận động "Truy gian trợ quân lương" do Lưu Tông Mẫn phụ trách đã hiện ra, đã rút ra được gần ngàn vạn lượng bạc ròng từ chỗ huân thích quý tộc và quan viên từ lục phẩm trở lên trong thành Bắc Kinh!
Lưu Tông Mẫn bị lợi lộc làm mờ mắt, tự ý mở rộng quy mô của "Truy gian trợ quân lương", đưa cả thương nhân và phú hộ trong thành Bắc Kinh vào trong đối tượng vận động "Truy gian trợ quân lương". Dựa theo phỏng đoán của Lưu Tông Mẫn, nhưng thương nhân, phú hộ từ thành Bắc Kinh này trên người ít nhất cũng có thể rút ra được trên ngàn vạn lượng bạc ròng.
Lưu tặc rốt cuộc cũng chỉ là lưu tặc, mãi mãi không thể trở thành quan quân được.
Bóc lột thậm tệ đối với huân thích quý tộc và quan viên trong Kinh thì thôi, lại chĩa mũi dùi vào dân bách tính bình thường thì rất không nên. Cứ như vậy, lưu tặc sẽ đắc tội với tất cả mọi người, chẳng những huân thích quý tộc và quan viên trong Kinh hận thấu xương, ngay cả bách tính trong thành Bắc Kinh cũng hận lưu tặc đến nghiến răng nghiến lợi.
Việc làm ngang ngược của lưu tặc cuối cùng đã tạo thành hậu quả xấu!
Một gã đầu mục lưu tặc lảo đa lảo đảo chạy vào điện Vũ Anh, thở dốc nói:
- Đại Đại Vương, không không xong rồi.
- Thế nào?
Lý Tự Thành cau mày nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đầu mục lưu tặc nói:
- Vừa nãy Lý Quá tướng quân phái khoái mã đến đưa tin cấp báo, ngô Tam Quế đã hàng lại làm phản rồi. Hai vị Tướng quân Lý Quá, Lý Nham bất ngờ không kịp phòng bị đánh cho đại bại, ba vạn đại quân tổn thất quá nửa, đã rút về thủ Hưng Bình! Lý Nham tướng quân nói, Ngô Tam Quế rất có thể sẽ đầu hàng Kiến Nô, xin Đại Vương nhanh chóng cho đại quân chinh phạt!
- Cái gì!?
Lý Tự Thành nghe vậy liền vỗ án đứng dậy, nổi trận lôi đình nói:
- Tên tiểu nhân phản phúc Ngô Tam Quế này lại làm phản rồi à? Thật là nực cười, người đâu!
Có mấy gã thân tín nhanh chóng bước lên đáp:
- Có ạ.
Lý Tự Thành nổi giận nói:
- Lập tức giải lão thất phu Ngô Tương trong đại lao ra, áp giải đến đại doanh tế cờ!
- Vâng!
Hai gã thân tín lĩnh mệnh mà đi.
Lý Tự Thành lại nói:
- Hỷ Tử, Điền Kiến Tú!
Lý Song Hỷ, Điền Kiến Tú bước lên một bước, ôm quyền đáp:
- Có ạ.
Lý Tự Thành quát:
- Lập tức điểm đủ mười vạn đại quân, theo lão tử đi tấn công Hải Sơn Quan!
- Vâng.
Lý Song Hỷ, Điền Kiến Tú dạ ran.
Lúc này tổng binh lực dưới trướng Lý Tự Thành đã gần trăm vạn, tuy nhiên trong đó có gần một nửa là quan quân Đại Minh vừa mới đầu hàng không lâu. Phần lớn bọn họ, giống như quân Đại Đồng của Khương Tương, binh Mật Vân của Đường Thông, đều được Lý Tự Thành lưu lại tại chỗ. Sau khi công hạ Bắc Kinh, Lý Tự Thành lại chia binh tấn công các phủ Bảo Định, lại phái một đội thiên sư đi tấn công Sơn Đông. Lúc này quân đội còn lại ở Bắc Kinh đã chỉ còn lại hai mươi vạn người.
Tuy nhiên, trong hai mươi vạn người này có mười vạn là quân chính quy của Lý Tự Thành, là tinh nhuệ của lưu tặc.
Ngoại ô Triều Dương môn, đại doanh lưu tặc.
Mười mấy ngày nay, bọn Vương Phác vẫn bị nhốt trong phòng giam lớn, tuy lưu tặc canh giữ không nghiêm lắm, nhưng nếu muốn trốn cũng không phải là dễ dàng gì. Tuy nhiên, lưu tặc lại giống như là đã quên bọn họ rồi, mười mấy ngày nay thậm chí đến hỏi cũng không thèm hỏi một tiếng.
Trên thực tế, hơn mười ngày nay lưu tặc đang bận rộn khảo vấn những huân thích quan viên trong thành Bắc Kinh, nào còn lo lắng cho bọn Vương Phác thoạt nhìn trông có vẻ "Nhà nhỏ cửa nhỏ" không kiếm chác được bao nhiêu.
Sáng hôm nay, Vương Phác đang nằm trên đống cỏ nghỉ ngơi, khóe mắt liếc qua bỗng thoáng nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang từ ngoài nhà lao chậm rãi đi tới. Vương Phác nhanh chóng quay đầu nhìn, ô, không ngờ là Hoàng Đắc Công!
Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Vương Phác, Hoàng Đắc Công chớp chớp mắt, mượn cơ hội đi ngang qua Vương Phác ném một cục giấy nhỏ đến trước mặt Vương Phác, Vương Phác nhìn thử thì thấy các huynh đệ xung quanh đều đang ngủ, bên ngoài buồng giam cũng không có lưu tặc, liền vội vàng nhặt cục giấy nhỏ kia lên.
Từ sau khi trà trộn vào lưu tặc, hàng ngày đám người Hoàng Đắc Công, Thi Lang cứ bắt người, thẩm vấn, nhưng rốt cuộc chưa có cơ hội nhìn thấy Vương Phác. Hôm nay cũng thật là may, bởi vì Ngô Tam Quế đã hàng lại làm phản, trong cơn giận dữ Lý Tự Thành điểm mười vạn quân lưu tặc chính quy tấn công Sơn Quản Quan. Lúc này, mười vạn quan quân vừa mới đầu hàng không lâu được sai phái.
Hàng quân mà đám người Hoàng Đắc Công, Thi Lang trà trộn vào vừa hay phụ trách tiếp nhận đại doanh ngoại ô Triều Dương môn. Sau khi chờ đợi cực khổ mười mấy ngày, Hoàng Đắc Công cuối cùng đã gặp được Vương Phác trong đại lao.
Vương Phác xoay người quay mặt vào tường, mượn tấm thân lặng lẽ mở cục giấy trong lòng bàn tay. Trên giấy chỉ viết lưa thưa mấy lời, ý nói đám người Hoàng Đắc Công đã trà trộn vào được lưu tặc, đang nghĩ cách cứu bọn Vương Phác ra, bảo Vương Phác yên tâm chờ đợi, không nên gấp gáp.
Tuy nhiên, không đợi đám người Hoàng Đắc Công động thủ, thì lại xuất hiện một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn.
Buổi chiều cùng ngày, có một loạt quan ở Kinh thành dưới lục phẩm bị chuyển đến đại doanh Triều Dương môn, nhốt vào nhà tù của bọn Vương Phác. Đám quan lại này có khoảng hơn hai mươi người, không phải là Ngự sử Ngôn quan của Đô Sát viện thì là Biên tu Kiểm thảo của Hàn Lâm viện. Đô Sát viện và Hàn Lâm viện đều là nha môn trong sạch, quả thật cũng không kiếm chác được bọn họ chút nào, cho nên bị đá đến ngoại ô Triều Dương môn.
Trong đó có một Kiểm thảo của Hàn Lâm viện tinh mắt, vừa vào buồng giam thì đã nhận ra Thái Tử Chu Từ Lãng từ trong đám người, theo bản năng dập đầu chào, nhưng vừa quỳ xuống một nửa đột nhiên lại nghĩ đến việc gì đó, khẩn trương đứng thẳng lên, cảnh giác ngó nhìn lưu tặc ngoài buồng giam, sau đó làm như không có gì ngồi xuống xuống đống cỏ.
Vương Phác âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ nếu như tên này là kẻ nhu nhược, để lộ tin tức Thái Tử bị nhốt trong lao cho lưu tặc thì phiền to, lập tức gọi Trương Hòa Thượng đến trước mắt rỉ tai mấy câu. Trương Hòa Thượng hiểu ý, lập tức lộ sắc mắt như hung thần ác sát, bước đến trước đám Ngự sử Ngôn quan và Hàn Lâm viện.
- Mấy người các ngươi nghe kỹ cho lão tử.
Trương Hòa Thượng đưa tay vẽ một đường ở giữa buồng giam, lớn tiếng nói:
- Nơi này làm ranh giới, không ai được phép vượt qua, bằng không, lão tử sẽ bẻ gãy cổ của các ngươi!
Hai mươi mấy quan nhỏ đó nhìn thấy thân hình như ngọn núi của Trương Hòa Thượng, lại nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát, cả đám lập tức câm như hến. Nếu đổi lại là lúc bình thường, bọn họ há sẽ để một gã mãng phu như Trương Hòa Thượng vào trong mắt? Nhưng giờ bọn họ đã trở thành tù nhân của lưu tặc, tục ngữ nói phượng hoàng nhổ lông không bằng gà, bọn họ cũng chỉ có thể nén giận mà thôi.
Chỉ có Kiểm thảo của Hàn Lâm Viện khinh thường liếc mắt nhìn Trương Hòa Thượng một cái, hừ một tiếng.
Trong con ngươi của Trương Hòa Thượng có một loại sát khí khó tả, cố ý la ầm lên:
- Ngươi, đứng dậy cho lão tử!