Vương Phác mang theo hai ngàn nhân mã hai ra hai vào từ trong quân Khoa Nhĩ Thấm, trước sau cứu ra Trương hòa thượng và đường thắng, thật vất vả thoát khỏi sự đuổi giết của kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, khi đang chuẩn bị trở về đại doanh, Lã Lục có nhãn lực tốt bông chỉ ngón tay về hướng tây nam, kêu to:
- Tướng quân ngài xem kìa, nơi đó hình như có quân đội Đại Minh chúng ta đang chém giết cùng với người Khoa Nhĩ Thấm!
- Thật vậy sao?
Đám người Vương Phác, Mặt Sẹo, Trương hòa thượng, Đường Thắng đều quay đầu lại, tay đáp trán nhìn về hướng tây nam, quả nhiên thấy một đại đội kỵ binh đang tả xung hữu đột trong kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, nhân số của đội kỵ binh kia không quá nhiều, tối đa cũng chỉ có một ngàn rưỡi kỵ, đang giằng co một chỗ với đám kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm!
- Là quân đội của triều Đại Minh chúng ta thật sao?
- Kỳ lạ, Tam Bất Lạt Xuyên trừ chúng ta ra lại có một quân đội Đại Minh khác nữa sao?
Đường Thắng tập trung quan sát nửa ngày, bỗng kêu to:
- Tướng quân, hình là là Thiên nhân đội của Triệu Tín!
- Cái gì, Triệu Tín?
- Đúng là Triệu Tín!
Đường Thắng khẳng định, nói to:
- Chính là y!
Vương Phác thầm giật mình, trước mắt đột nhiên hiện lên một người đàn ông.
Lúc trước Vương Phác phái Đường Thắng lựa chọn hai ngàn lão binh trong gần hai vạn tướng sĩ trấn Đại Đồng, Triệu Tín cũng rất muốn gia nhập, nhưng Vương Phác suy xét gã đã là Thiên tổng, vốn không đồng ý, sau Trương Tử An mang theo quân đội trấn Đại Đồng ra Yêm Át Hải tiếp ứng Vương Phác, hơn một vạn đại quân lọt vào trận tập kích bất ngờ của ba nghìn thiết vệ Khoa Nhĩ Thấm, trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, chỉ có hai ngàn người do Triệu Tín suất lĩnh là không hề tan rã, nghiêm mật giữ được đại doanh quân Minh.
- Thật sự là kỳ lạ!
Mặt Sẹo hoang mang lắc đầu, lại vò đầu nói:
- Triệu Tín chẳng phải nghe lệnh dưới trướng Trương công công đó sao, hắn mang binh đến Tam Bất Lạt Xuyên làm gì?
- Hỏi rất hay!
Vương Phác tiếp nhận câu chuyện, lớn tiếng quát hỏi tướng sĩ bên mình:
- Các huynh đệ, các ngươi nói Triệu Thiên tổng mang theo lính của hắn đến Tam Bất Lạt Xuyên làm gì?
- Tướng quân. Ty chức biết!
Đường Thắng kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng đáp:
- Ty chức và Triệu Tín tương giao nhiều năm, biết cách làm người của hắn, hắn nhất định là mang theo nhân mã của mình đến tiếp ứng chúng ta!
- Nói rất hay.
Vương Phác hét to:
- Triệu Thiên tổng không chịu từ bỏ chúng ta quay về Đại Đồng, tình nguyện mạo hiểm toàn quân bị diệt mà mang theo hơn một ngàn huynh đệ hành quân mấy trăm dặm để tới tiếp ứng chúng ta. Đây là huynh đệ tốt của chúng ta! Hiện tại huynh đệ tốt của chúng ta gặp nạn, các huynh đệ, các ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Đường Thắng hét lớn:
- Đi cứu họ!
- Đúng, nhất định phải cứu họ.
Mặt Sẹo hung dữ nói:
- Cùng lắm thì lại giết vào trong thiên quân vạn mã người Khoa Nhĩ Thấm một lần nữa!
- Tướng quân tuyệt đối sẽ không từ bỏ binh lính của mình, chúng ta cũng tuyệt đối không bỏ các huynh đệ của mình!
Trương hòa thượng cũng nóng mặt, giơ hai tay hét lên:
- Tướng quân, ngài hạ lệnh đi, cho dù là Diêm vương điện, Quỷ Môn quan, chúng ta cũng đều đi theo ngài!
- Đúng, tất cả chúng ta đều đi theo tướng quân!
- Chúng ta thề chết theo tướng quân!
- Chỉ cần tướng quân nói một lời, chúng ta nguyện làm theo!
Trương hòa thượng vừa hô hai câu, hơn ba trăm kỵ cướp đường còn sống sót đều kích động sắn tay áo lên, bày ra tư thế liều mạng với người Khoa Nhĩ Thấm. Bọn họ đều là người đã chết qua một lần, đã chẳng còn sợ gì nữa rồi, người chết dương vật cũng phải hướng lên trời, họ không hề sợ chết...
- Tốt! Không hổ là binh lính của Vương Phác ta, đều là đàn ông!
Vương Phác rào rào rút đao ra, hét lớn:
- Tất cả nghe cho kỹ, đi theo bản tướng quân…Tiến công!
- Tiến công!
Lã Lục cầm đại kỳ trong tay vung mạnh về phía trước, vừa đi theo vừa khàn giọng rống to.
- Tiến công!
- Tiến công!
- Tiến công!
Gần hai ngàn tướng sĩ vây chung quanh đại kỳ đều hô hào hưởng ứng, sau đó đi theo sát đại kỳ mà Lã Lục cầm trong tay, lại quay đầu giết trở về!
Trên sườn núi nhỏ.
Nhìn thấy kỵ binh Đại Minh đã đột phá ra khỏi trùng vây lại một lần nữa giết trở về, Ban Khắc Đồ và Tác Cát Nhĩ quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, là họ nhìn hoa mắt hay là kỵ binh Đại Minh bị điên rồi? Cho dù thật sự là Vương Phác gì đó kia suất binh, cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ, coi bảy ngàn kỵ binh người Khoa Nhĩ Thấm là tượng gỗ hay sao?
- Đại ca, đám Nam Minh mọi rợ này thật sự là quá kiêu ngạo rồi!
Tác Cát Nhĩ tức giận mắt tái đi:
- Lần này tiểu đệ dẫn theo thân vệ của mình đi ngăn chúng lại!
- Tốt!
Ban Khắc Đồ trầm giọng nói:
- Giờ là lúc cho đám Nam Minh mọi rợ này nếm lợi hại của người Khoa Nhĩ Thấm chúng ta, lần này bất kể thế nào cũng không để chúng chạy mất!
- Vâng!
Tác Cát Nhĩ quay đầu lại khẽ vẫy tay, mang theo mấy trăm thiết vệ của mình như gió cuốn mây tan xông về sườn núi nhỏ.
Đội kỵ binh Đại Minh đột ngột xuất hiện chính là nhân mã của Triệu Tín.
Trong ngày hôm ấy khi Vương Phác suất quân đi, Trương Tử An gần như thu nạp được tất cả bại binh, sau đó bắt đầu thu gom dê bò gia súc mà người Khoa Nhĩ Thấm vứt bỏ, nếu hết thảy đều thuận lợi, hai ngày sau đó quân đội Đại Minh sẽ xua đuổi gần trăm vạn con dê bò gia súc quay về, nhưng Triệu Tín lại không nghĩ cứ như vậy mà trở về Đại Đồng, gã chủ động xin đi giết giặc với Trương Tử An, muốn đi tiếp ứng Vương Phác ở Tam Bất Lạt Xuyên.
Triệu Tín là một người đàn ông tâm huyết, cũng là quân nhân chân chính!
Triệu Tín biết Vương Phác có thể không đi tiến công Tam Bất Lạt Xuyên, bởi vì hắn đã không còn là Tổng binh trấn Đại Đồng rồi, nhưng Vương Phác vẫn mang hơn ba nghìn kỵ binh đi rồi! Vương Phác làm là như vậy vì bảo vệ nhóm dê bò gia súc kia, cũng là vì bảo vệ cho quân lương tới tay toàn thể tướng sĩ trấn Đại Đồng.
Thân là một gã quân nhân trấn Đại Đồng, Triệu Tín cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà trở về Đại Đồng, chức trách quân nhân và lương tâm làm người nói cho gã biết, gã phải đi tiếp ứng Vương Phác!
Trương Tử An không hề ngăn cản Triệu Tín, mà còn rất tán thành.
Lại nói tiếp, Vương Phác mang binh đi tập kích Tam Bất Lạt Xuyên là vì dẫn dắt đại đội kỵ binh người Khoa Nhĩ Thấm rời đi, chuyện này hoàn toàn là bởi vì Trương Tử An tự chủ trương xuất binh trước gây ra đấy, có thể nói là Trương Tử An tự làm tự chịu, Vương Phác vốn có thể ngồi yên không quản, nhưng hắn vẫn quản, hơn nữa còn không tiếc lấy thân phạm hiểm, suất quân xuất chinh.
Bởi vì chuyện này, trong lòng Trương Tử An ít nhiều càng thêm áy náy hơn với Vương Phác, cho nên liền ngầm đồng ý thỉnh cầu của Triệu Tín, Triệu Tín mang theo một ngàn kỵ binh dưới trướng của mình ngày đêm theo dấu vết hành quân của quân đội thuộc sở bộ Vương Phác, rốt cuộc đã đến Hãn đình Tam Bất Lạt Xuyên chậm hơn Vương Phác một ngày.
Khi Triệu Tín mang theo hơn một ngàn kỵ binh đuổi tới, quân đội của Vương Phác đang chiến đấu kịch liệt với kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, Triệu Tín không chút do dự liền suất quân phát khởi tiến công về hướng kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm.