Thiếp Thân Đặc Công

Chương 97: Mối tình đầu tươi đẹp



Thư Di Tĩnh lại một lần nữa ngẩng đầu lên giây phút đó, trong ánh mắt đã ngập tràn nước mắt, một mảng mênh mông trong suốt, không tự chủ được trong đầu nàng hiện lên quá khứ sáu năm trước lúc Phương dật Thiên ra đi không lời từ biệt như một bức tranh còn lưu lại, nàng giống như là phát điên lên, tại thị trấn nhỏ điên cuồng tìm kiếm, chỉ cần địa điểm Phương Dật Thiên đã từng đi qua là nàng đều tìm tới, nhưng chỉ tìm thấy sự thất vọng, mùa hè ấy, nàng đã khóc gần như khô cạn nước mắt.
Phương Dật Thiên đột nhiên rít một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong miệng mũi phả ra như sàn sương đậm, lượn lờ bốc lên cao, đối với Thư Di Tĩnh, hắn trong lòng mang theo rất nhiều áy náy, nhưng cũng không biết làm cách nào để bù đắp lại được chứ?
Từ lúc học sơ trung lên đến trung học, vô luận có phát sinh chuyện gì, cũng luôn luôn là nữ nhân này quật cường đứng ở bên hắn, dùng thân hình mảnh mai chống đỡ tinh thần cho hắn, hắn gây chuyện đánh nhau bị thương luôn là nữ nhân này yên lặng chăm sóc thuốc men, không một lời oán than hay trách cứ, chỉ mình nàng nuốt đau nhỏ lệ, mỗi lần nhìn đến vết thương do đánh nhau của hắn một bên rơi lệ một bên bôi thuốc!
"Sáu năm trước ba ta đột nhiên cho ta đi bộ đội, đi khẩn cấp quá, cho nên chưa kịp nói với em một tiếng, thật có lỗi." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
Thư Di Tĩnh sâu kín liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói một câu:
- "Anh gạt em!"
Phương Dật Thiên sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Thư Di Tĩnh.
"Phương Dật Thiên, anh vĩnh viễn vẫn là nam nhân nói dối, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy." Thư Di Tĩnh khẽ thở dài, sâu kín nói.
Phương Dật Thiên không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Ta, ta trước kia đã từng nói dối em sao?"
Thư Di Tĩnh cười nhẹ, đôi mắt trong suốt mềm mại ẩn hiện tiếu ý, nàng nhẹ nhàng nói:
"Trong ba năm từ sơ trung lên đến trung học, em nhớ rõ anh nói với em là do không cẩn thận ngã cầu thang 8 lần, leo cây ngã 18 lần, đi xe đạp không cẩn thận tai nạn 27 lần! Dù sao, đây là lý do anh giải thích, cho những vết thương trên người anh, không một lần nào là do đánh nhau lưu lại!"
Phương Dật Thiên trong lòng sửng sốt, không ngờ tới Thư Di Tĩnh có thể nhớ rõ ràng sự việc những năm đó, trên thực tế, hắn mỗi lần cùng người khác ẩu đả đánh nhau trên người mang thương tích khi hắn gặp Thư Di Tĩnh đều là bịa một lý do nào đó, tóm lại là không phải do đánh nhau lưu lại mà thôi, mà lúc ấy Thư Di Tĩnh cũng chỉ yên lặng nghe không hỏi gì, chính là yên lặng giúp hắn bôi thuốc, điều này làm cho hắn cứ tưởng mình có thể dễ dàng giấu diếm được Thư Di Tĩnh, nhưng hôm nay nghe Thư Di Tĩnh trong lời nói tựa hồ là lúc trước là nàng không muốn vạch trần hắn mà thôi.
Phương Dật Thiên không khỏi cười khổ trong lòng, nguyên lai chính mình không có lừa được nàng, trước kia nàng bất quá là không muốn vạch trần chính mình nói dối thôi, ngược lại chính mình tự cho là đúng liên tục lặp đi lặp lại vài lý do như vậy, còn tưởng rằng Thư Di Tĩnh dễ dàng bị lừa, hiện tại hồi tưởng lại hắn lộ ra nét mặt già nua (DG: Như mặt khỉ ấy) cũng không khỏi hơi hơi nóng lên.
"Em, em như thế nào tất cả đều có thể nhớ rõ ràng như vậy? Nói như vậy trước kia có việc gì em đều nhớ hết sao? Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Em đương nhiên nhớ rất rõ ràng, mỗi sự việc của anh, em đều nhớ rất rõ ràng, em còn nhớ rõ năm thứ hai sơ trung có một học sinh trong trường nửa đường chặn em lại, nói thích em, sau đó ngày hôm sau học sinh kia liền ôm giường làm bạn không thể đi học, cha mẹ học sinh này liền đến nói chuyện với Phương bá bá, buổi tối hôm đó Phương bá bá cho anh trận đòn nhừ tử!" Thư Di Tĩnh chậm rãi nói, thanh âm nhẹ nhàng như nước, đem một đoạn ngắn chuyện xưa kể lại.
Phương Dật Thiên lại ngẩn ra, nhịn không được liền hỏi:
- "Em, em như thế nào lại biết chuyện này?"
"Bởi vì tối hôm đó em đứng ở ngay trước cửa, nghe thấy âm thanh Phương bá bá dùng roi cha anh ăn đòn nhưng là anh cũng không rên la một tiếng ….Sau đó ngày hôm sau, vết thương trên cánh tay anh nói với em là do leo cây bị vướng vào cành cây nên ngã xuống bị thương, đúng như vậy phải không?" Thư Di Tĩnh một đôi mắt sáng lại nhè nhẹ nổi lên làn hơi nước, trong suốt long lanh.
"Năm thứ hai ấy, còn có một lần em đột nhiên ngất xỉu, anh cõng em trên lưng một đường chạy như điên tới bệnh viện thị trấn, đến bệnh viện tất cả viện phí anh đều nhận thanh toán…. Khi em tỉnh lại muốn ăn một bát đậu hũ hoa, anh nghe vậy lập tức chạy đi ra ngoài, sau khi anh chạy đi ta mới phục hồi lại tinh thần nhớ ra, đang là mùa đông, trên ngã tư đường làm gì có bán đậu hũ hoa chứ? Nhưng là…." Nói đến đây âm thanh Thư Di Tĩnh trở nên ngẹn ngào, đôi mắt trong suốt không ngăn được hai dòng lệ chảy xuống dưới, nức nở nói, "Nhưng là ….nhưng là qua nửa giờ anh liền cầm trên tay một chén to đậu hũ hoa đi tới giường bệnh nói ta ăn đi….em hỏi anh bát đậu hũ hoa này mua ở đâu, anh cũng chỉ ngây ngô cười không nói lời nào!"
Chuyện cũ như làn khói, nhè nhẹ từng đợt từng đợt dâng lên trong lòng, Phương Dật Thiên ánh mắt hoảng hốt, cả người giống như là trở về với sáu năm về trước tốt đẹp và đơn thuần, khi đó trời xanh, núi xanh, nước cũng xanh, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ.
"Dật Thiên, em, em không thể quên được anh!" Thư Di Tĩnh nói xong thân hình đi tới cầm lấy tay trái Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phương Dật Thiên trong lòng chấn động, có thể theo sau hắn đột nhiên giật mình đang nhớ lại chuyện xưa liền hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng chậm rãi rút tay trái ra khỏi hai tay của Thư Di Tĩnh, nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, thần sắc lạnh nhạt nói:
- "Chuyện quá khứ ta đã dần quên rồi."
Thư Di Tĩnh thân hình hơi run lên, nỗi đau từ tâm can lan tràn toàn thân, nàng trừng mắt nhìn, sâu kín cười nói:
- "Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua, những điều đáng quên thì nên quên đi."
Phương Dật Thiên trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng là, nếu không thể cho nàng một tương lai tốt đẹp như vậy thì cần gì một lần nữa phải làm cho nàng tổn thương đây?
Theo thân thể trên người nàng hắn có thể nhình thấy mấy năm nay nàng sống cũng không vui vẻ lắm, hắn cảm thấy chính mình không nên xuất hiện chỉ làm nàng nhớ lại quá khứ, một lần nữa chỉ làm tổn thương tới nàng!
"Anh, anh hiện tại xuất ngũ rồi sao?" Thư Di Tĩnh hỏi.
"Xuất ngũ cũng được khoảng một năm rồi!" Phương Dật Thiên dừng lại một chút, nhìn nhìn đồng hồ, nói; "Thật có lỗi, anh còn có chuyện, phải đi trước." Nói xong liền đứng lên, xoay người bước đi.
"Phương Dật Thiên......" Thư Di Tĩnh trong lòng hoảng hốt, không nghĩ tới Phương Dật Thiên nói đi là đi ngay, nàng vội vàng đứng lên, cuống quít đuổi theo, cũng là nhìn đến Phương Dật Thiên đang đứng ở quầy trả tiền sau đó cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, cuối cùng ngồi trên xe gấm rú lao đi!
"Dật Thiên, anh không nên rời xa em, em không muốn phải rời xa anh…" Thư Di Tĩnh yên lặng thần sắc trên khuôn mặt buồn bã, nhìn theo hướng xa xa Phương Dật Thiên lái xe rời đi, hai hàng lệ từ trong mắt ứa ra, như suối tuôn ra:
"Anh yêu, anh có biết không, mỗi một ngày trôi qua em đều nhớ tới anh, nhớ tới quá khứ của chúng ta…. Trong mơ em đều khát khao được nằm trong vòng tay ấm áp của anh!
Nhưng là, tiếng lòng sâu thẳm của nàng Phương Dật có thể nghe thấy sao?
Người đến, người lại đi, nhưng là, cũng làm cho nàng cảm thấy nàng cách thế giới này ngày càng xa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv