Thiếp Thân Đặc Công

Chương 146: Hứa Thiến khóc lóc



Phương Dật Thiên thấy Hứa Thiến vừa lộ ra vẻ quyến rũ mê người mà sắc mặt hơi có vẻ khiếp sợ, hắn ảm đạm cười nói:" Có phải cô đang nghĩ những điều tôi nói vừa rồi là đang uy hiếp cô, mục đích là vì chiếm đoạt thân thể của cô? Việc này nói ra cũng trách tại tôi, đều trách tôi trước kia học ngữ văn không tốt, nói chuyện không khéo, mới khiến cho cô hiểu lầm."
Khuôn mặt xinh xắn của Hứa Thiến tức khắc liền đỏ lên, vừa rồi trong lòng nàng thật sự là đã hiểu lầm ý tứ của Phương Dật Thiên, còn tưởng là hắn muốn nhân cơ hội này uy hiếp nàng, mục đích chính là vì thân thể của mình, hỏa dục lên não, nàng liền cởi sạch quần áo, trần như nhộng ngồi lên trên đùi hắn, nghĩ lại thật đúng là xấu hổ muốn chết ah!
"Đương nhiên, nếu cô cam tâm tình nguyện thì tôi đây cũng không ngại làm một lần đạo tặc hái hoa, vấn đề là cô không tự nguyện nhỉ?" Phương Dật Thiên cười ảm đạm, bất chợt đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại láng bóng của nàng. "Ưm" Hứa Thiến chưa kịp đề phòng, nhịn không được mở miệng duyên dáng kêu to một tiếng, thân thể nàng đúng thật là mẫn cảm, đến mức hắn thò tay ôm thân thể hai người dính chặt vào nhau nàng không nhịn nổi hô lên môt tiếng.
Phương Dật Thiên cũng rất muốn tự mình thò tay vào cảm nhận một chút cái địa phương cao vút mềm mại và mãnh liệt cuộn trào kia, chỉ có điều bây giờ thời cơ của hắn chưa đến, cho dù làm "lang" cũng là một con lang có nguyên tắc, không phải vào thời điểm bất đắc dĩ, hắn sẽ không áp dụng cái thể loại trong truyền thuyết này, chính là Bá Vương Ngạnh Thượng Cung.
Tiếp theo, tay kia của Phương Dật Thiên liền ôm lấy đôi chân Hứa thiến, thật là mềm mại bóng láng, hơi hơi miết một chút mà đã thấy rất là đàn hồi, hắn cảm giác bản thân rất nhanh chịu không nổi nữa rồi!
Chỉ thấy Phương Dật Thiên ôm cả người Hứa Thiến lên và đặt nàng lên giường, rồi sau đó kéo tấm chăn đầu giường bọc lấy người nàng lại, khẽ thở dài một tiếng: "Cô rất đẹp, vóc người cũng rất tuyệt, hoặc có lẽ là nói rất gợi cảm. Có lẽ lúc nãy theo thế xuôi dòng đẩy thuyền tôi đã đè cô xuống, là một nam nhi dối trá là một trong những tật xấu thâm căn cố đế, thẳng thắn mà nói tôi rất dối trá, nhưng mỗi người có nguyên tắc của riêng mình, cùng với phụ nữ trên giường mà họ không tình nguyện, tuy tôi chưa trải qua, nhưng nghĩ lại quá trình đấy có thể khẳng định thật là vô vị, đã như thế tôi cần gì phải làm như vậy? hơn nữa ý định ban đầu tôi cũng không có thừa cơ chiếm tiện nghi của cô. Cô đã hiểu lầm rồi, tôi nghĩ nguyên nhân trước đó là do tối qua xảy ra sự kiện Lâm Thiên Tuyết bị bắt cóc, bởi vì chuyện tối qua rất không đơn giản.
Hứa Thiến hơi ngẩn ra, đôi tay nắm chặt cái chăn trên người, nhẹ nhàng cúi gằm mặt xuống, từ từ trong lòng không cầm nổi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt vòng quanh hai bên liền trồi lên, rất nhanh theo đôi má trơn như mỡ rơi xuống.
Rất nhanh, nàng đã có chút nghẹn ngào, thân hình nhịn không được run rẩy một trận, khóc rất ủy khuất, cũng rất bất lực, giống như con thuyền trong cơn bão táp trên biển, bị cô lập và bất lực phiêu lãng theo những con sóng quay cuồng.
Phương Dật Thiên trong lòng vội lúng túng, có thể nói cái hắn không muốn nhìn nhất chính là nhìn phụ nữ khóc, khẽ thở dài một tiếng rồi ngồi cạnh Hứa Thiến, ôn nhu nói: "Có phải khi nói ra sự việc này đã làm cô cảm thấy áp lực rất lớn phải không? Có lẽ tôi không nên bức cô".
"Ô ô ô…."
Không ngờ Hứa Thiến đột nhiên nhảy vào lòng ôm lấy Phương Dật Thiên khóc rống lên. Mà theo hành động của nàng, vốn cái chăn mềm trên người cũng theo đó rơi xuống, kết quả là tấm thân thể trắng như ngọc mềm mại trần như nhộng lộ ra.
ĐKM nó chứ, lại tới nữa rồi. Lúc mấu chốt có thể hay không đừng khiêu khích trái tim tôi được không? Phương Dật Thiên thầm thở dài một tiếng, lắc đầu, cố gắng làm sao tránh đôi mắt đang nhìn không chớp, chằm chằm vào cặp ngực tuyết trắng cao vút của Hứa Thiến kia.
Hứa Thiến lúc này không còn lo lắng cẩm nhận của Phương Dật Thiên nữa, nàng cũng không biết động tác này đã cực kì khiêu khích phòng tuyến tâm lí trong người Phương Dật Thiên, nàng chỉ muốn khóc một hồi, mặc sức thổ lộ đủ các loại ủy khuất trong lòng, đau khổ, hối hận, cảm giác thân bất do kỉ.
Phương Dật Thiên nhìn Hứa Thiến, ánh mát chậm rãi trở nên càng thêm nhu hòa, có lẽ nàng thật sự không phải là cái loại ... đàn bà bán bạn cầu vinh, trong lòng nàng cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhân sinh trên đời, làm sao có thể hoàn toàn tự do, không hề phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài cơ chứ?
Nhân tiện hắn cũng tự hỏi chính mình cũng không có cách nào làm được, có lẽ bản thân cũng như vậy. Giờ trái lại chính mình lại đi bức bách nàng, ngẫm lại thì bản thân mình có phải đã quá tàn nhẫn hay không?
Hắn khẽ thở dài một tiếng, đôi tay khẽ vỗ vỗ vào tấm lưng bóng láng như ngọc của Hứa Thiến, ôn nhu nói: "Được rồi, không khóc, cô không muốn nói tôi cũng không ép cô, được không? Đừng khóc nữa, nếu không có người khác thấy lại tưởng rằng tôi khi dễ cô, cũng chính là làm tổn hại danh dự của tôi à!"
Hứa Thiến nghe thế hơi ngẩn ra, không nhịn được gương mắt lên nhìn Phương Dật Thiên, nước mắt trong suốt đọng bao quanh hốc mắt, chứng kiến khuôn mặt bất đắc dĩ, biểu cảm nhăn nhó của Phương Dật Thiên, nàng đúng là nhịn không được cười rộ lên, làm nổi bật lên khuôn mặt xinh xắn như bông hoa lê nở trong sương tuyết, chỉ nhìn qua đúng thật là xinh đẹp, mê mẩn lòng người.
PhươngDật Thiên ảm đạm cười, đưa tay khẽ lau khuôn mặt ngấn lệ của Hứa Thiến, khẽ nói: "Không nghĩ tới rằng, cô khóc mà cũng quyến rũ mê người như vậy, mau mặc quần áo, đi thôi!"
"Đi? Đi đâu?" Hứa thiến ngây ra hỏi.
Cái này lại chuyển sang Phương Dật Thiên hồ đồ, hắn nói: "Giờ tôi đưa cô đến biệt thự Lâm gia, đến đấy cô không muốn nói tôi cũng không ép buộc. Tôi là nam nhân đại trượng phu thật đúng là không đành lòng khi dễ một tiểu cô nương như cô!"
"Anh….." Hứa Thiến nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên ưỡn người, lộ ra đôi gò bồng đảo cao vút trắng bóng, nhìn cũng biết là cực kì mềm mại, nàng hừ lên một tiếng nói, "Anh xem tôi mà giống một tiểu cô nương ư?"
Phương Dật Thiên hắn không ngờ mặt dày chăm chú nhìn một chú. Sau đó đưa ra một kết luận chuẩn xác: "Không giống!"
Hứa thiến sau khi nghe vậy lại nhịn cười không được, giận dữ lườm hắn một cái, sau đó thầm thở dài một cái nói: "Anh ngồi xuống đây, tôi sẽ kể mọi việc mà tôi biết cho anh!"
Phương Dật Thiên lại ngẩn ra, sự tình đúng là phát triển ra ngoài dự liệu của hắn. Hứa Thiến nàng lại nguyện ý sẵn sàng nói ra tất cả, hắn tất nhiên cầu còn không được, chỉ là câu đầu tiên nàng nói nghe có chút không thích hợp a!
Điều đó giải thích trước đó tại sao nàng lại gọi mình lại ngồi cạnh? Chẳng lẽ nàng nghĩ, muốn chiếm lại tiện nghi của mình? Con mẹ nó chứ, lão tử thật là thông suốt khi đi ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv