Sắc trời đã tối, đêm nay không trăng, trời đầy sao rạng rỡ, dải ngân hà ngang dọc rõ ràng, phủ cả huyện Đường Hà trong ánh sáng lung linh tuyệt đẹp.
Sao trời tỏa sáng, cách một cánh cổng, đương nhiên họ nhìn rõ vẻ mặt của nhau. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, Nguyên Tứ Nhàn nói trước:
– Lục thị lang.
Lục Thời Khanh ho nhẹ:
– Ừ.
– Ngài tới tìm ta à?
Nàng tiếp tục hỏi.
Y hơi khựng lại, chữ “ừ” trượt trong miệng rồi chuyển thành:
– Ngủ không được, ra ngoài đi dạo.
Ban nãy y đúng là nóng đầu mới lao ra chứ vẫn chưa nghĩ xong lời giải thích phù hợp, cộng thêm Nguyên Tứ Nhàn xuất hiện đột ngột nên trước tiên y lấy cớ “tản bộ” để trì hoãn.
Lục Thời Khanh đáp xong lại hỏi:
– Cô thì sao?
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi, nhỏ giọng hầm hừ, nhìn mũi giày mình nói:
– Ta cũng ngủ không được, ra ngoài đi dạo.
Y “ờm” một tiếng:
– Vậy đi thôi.
Nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Nguyên Tứ Nhàn sững sờ tại chỗ chốc lát, nhận ra hình như y mời nàng cùng tản bộ, mới nhấc chân đuổi theo. Dường như y cố ý thả nhỏ bước chân, nên nàng nhanh chóng đuổi kịp y.
Cả quãng đường hai người đều không nói chuyện, đến khi đi ngang qua một viện lại thình lình đồng thanh:
– Ta…
Lục Thời Khanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, ý bảo nàng nói trước.
Nguyên Tứ Nhàn xoay người đối mặt với y, do dự nói:
– Xin lỗi, Lục thị lang, thực ra ta tới là để xin lỗi ngài.
Lục Thời Khanh ngược lại bị lời này của nàng làm bối rối:
– Cô xin lỗi gì?
– Lúc nãy nghe người hầu trong viện nói, ta mới biết hôm nay là sinh nhật ngài, nếu sớm biết thì ta đã không giận ngài. Dù sao thọ tinh là lớn nhất, ngày sinh nhật làm gì cũng có thể được tha thứ.
Giọng nàng rầu rĩ, nghe không hề vui vẻ, giống như đang miễn cưỡng nhân nhượng.
Lục Thời Khanh dở khóc dở cười:
– Làm gì cũng có thể được tha thứ?
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, nhìn trời, bổ sung:
– Trước khi trời sáng thì được. Sau khi trời sáng, ta sẽ giận ngài tiếp.
Nàng luôn cúi đầu nói chuyện, chỉ cho y thấy cái đỉnh đầu. Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn nàng một lát, cười bất lực:
– Sáng cũng đừng giận nữa. Chu huyện lệnh nói đều là lời giả đấy, không thật đâu.
Nguyên Tứ Nhàn kinh ngạc ngẩng đầu. Nàng nhớ buổi chiều y có phủ nhận, nhưng nàng không tin. Dù sao Chu huyện lệnh sao có thể nói càn trước mặt khâm sai chứ.
– Sao ông ấy dám lừa ta, ăn gan hùm mật báo à?
Lục Thời Khanh không cách nào giải thích, đành nói tránh:
– Sao ta biết ông ấy đột nhiên lên cơn gì? Cô chỉ cần biết ta chưa từng đồng ý loại chuyện đó là được.
Nguyên Tứ Nhàn tỏ vẻ nghi ngờ:
– Ta không tin.
Nói xong, nàng bổ sung:
– Trừ phi ngài thề độc.
Y nghẹn:
– Thề độc gì?
– Nếu ngài đang lừa ta thì trước khi trời sáng, ngài sẽ dính đầy lông chó.
Đúng là đủ độc. Y tức quá hóa cười, nhưng vẫn thề từng chữ từng câu theo lời nàng nói.
Nguyên Tứ Nhàn lần này mới xem như miễn cưỡng tin, tâm trạng tốt phủi phủi tay nói:
– Được, tạm thời tin ngài.
Lục Thời Khanh liếc nàng, vừa toan gọi nàng về phòng nghỉ ngơi thì chợt nghe tiếng “ục ục”. Ánh mắt y dao động, dời xuống nơi phát ra âm thanh: bụng của nàng.
Khi tiếng “ục” vừa dứt, tiếng “ục” kế tiếp chưa vang, Nguyên Tứ Nhàn lúng túng ôm chặt bụng mình, không ngờ vẫn bị y phát hiện, đành cười ngượng:
– Lục thị lang, bữa tối ta ăn chưa no, vốn nhờ giận ngài mà chống đỡ, bây giờ tha thứ cho ngài rồi, bụng liền xẹp lép.
Lục Thời Khanh vừa giận vừa buồn cười:
– Ta thấy bữa tối cô ăn đâu có ít, người không ăn được mấy đũa e là ta mới phải chứ?
Cũng đúng. Nàng gật gù:
– Vậy chẳng lẽ ngài không đói hả?
Y đáp chắc nịch:
– Không đói.
Lời vừa dứt, màn đêm yên tĩnh lại bị một tràng tiếng “ục ục” phá tan.
Lục Thời Khanh sững sờ. Âm thanh này không phải do y phát ra đâu nhỉ. Chắc chắn không phải.
Nguyên Tứ Nhàn cười nghiêng ngả:
– Ngài đúng là khẩu thị tâm phi!
Y nhìn người cười lảo đảo trước mặt, qua một lát thì thở dài:
– Ta sai người mang ít thức ăn tới viện cho cô, cô về chờ đi.
Nguyên Tứ Nhàn khoát tay ngăn y lại:
– Đêm khuya rồi, hà tất phiền người ta, chúng ta tự làm thôi, tay làm hàm nhai.
Trong lòng Lục Thời Khanh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Một nén nhang sau, hai người lén lút lẻn vào nhà bếp Chu phủ, Nguyên Tứ Nhàn khom eo rón rén dẫn đầu, Lục Thời Khanh không lay chuyển được nàng, bị ép theo sau. Ngoài cùng là Tiểu Hắc bị chủ nhân gọi ra ngồi xổm trước cửa nhà bếp trông chừng.
Nguyên Tứ Nhàn thầm lấy làm lạ, Chu phủ này tốt xấu gì cũng là phủ huyện lệnh, sao lại ít gia đinh như vậy, đặc biệt là quanh nhà bếp, ngay cả một người trông cửa cũng không có.
Nhưng Lục Thời Khanh hiểu. Đoán là Chu huyện lệnh cố ý để y và Nguyên Tứ Nhàn tối nay “du lịch” Chu phủ không buồn không lo nên mới rút người đi hết. Cho nên khi Nguyên Tứ Nhàn xoa Tiểu Hắc, khó khăn đi tìm đồ ăn, thì y vô cùng dứt khoát mở bật lửa.
Nguyên Tứ Nhàn giật mình, giơ tay muốn dập lửa, hạ giọng:
– Sẽ bị phát hiện đấy!
Y nghiêng người tránh:
– Bị phát hiện thì sao? Chu huyện lệnh có thể báo quan bắt ta và cô à?
Ờ, cũng đúng.
Lục Thời Khanh thấy nàng không phản đối thì nhờ ánh sáng bật lửa thắp ngọn đèn dầu trong phòng. Xung quanh bỗng sáng rực, trên bệ bếp sạch sẽ có mấy giỏ rau cải tươi, còn có cả bột mì, chỉ là để lâu nên hơi cứng.
Nguyên Tứ Nhàn ngẩn người, lẩm bẩm:
– Sao không có đồ ăn nấu sẵn nhỉ.
Lục Thời Khanh biết đây tất nhiên cũng là tác phẩm của Chu huyện lệnh, bèn liếc nhìn nàng:
– Lúc nãy ai nói muốn tự làm nhỉ?
Nàng nhăn mặt:
– Đúng là ta nói, nhưng ta tưởng chỉ cần bưng vài cái đĩa là đủ. Ta đâu biết nấu ăn.
Nói xong, nàng nhìn Lục Thời Khanh với ánh mắt mong đợi:
– Hay ngài biết?
Trả lời nàng đương nhiên là một ánh mắt dao găm.
Y là một nam nhi, lại có bệnh sạch sẽ, đương nhiên ghét nhà bếp đầy khói dầu. Nguyên Tứ Nhàn cũng hiểu, chỉ là không ăn làm sao mà sống, nàng sắp chết đói tới nơi rồi.
Lục Thời Khanh thấy mặt nàng xanh xao vì đói thì thở dài nói:
– Vẫn nên gọi người thôi.
Dứt lời, y xoay người định đi.
Nguyên Tứ Nhàn nghe vậy lại không chịu, kéo ống tay áo y lại nói:
– Đừng đừng, để ta thử, lỡ ta có thiên phú dị bẩm thì sao?
Lỡ nàng có thiên phú dị bẩm, nấu một bát mì ngon đến mức cả đời khó quên, từ đó tóm được bụng Lục Thời Khanh, khiến y không thể dứt nàng ra được thì sao? Huống hồ hôm nay là sinh nhật y, nấu bát mì là thích hợp quá còn gì, đây đúng là cơ hội trời ban.
Nghĩ tới đây, lòng Nguyên Tứ Nhàn nở hoa, nàng hăng hái xắn ống tay áo, vẩy nước rửa tay.
Lục Thời Khanh thấy tư thế nàng như muốn đánh người, tuy không dám gật bừa nhưng hiếu kỳ nàng có thể làm ra được gì, bèn đứng đó chưa can, mãi đến khi thấy nàng cầm con dao phay ra chém vào mì.
“Phập” một tiếng, cục mì cứng ngắc bị chém thành hai nửa.
– …
Tuy lần đầu Lục Thời Khanh vào nhà bếp nhưng cũng biết, mì chắc chắn không phải làm như thế, bằng không sao người ta không gọi là chém mì mà gọi là nhào mì?
Y nhớ lần trước ở chợ tây Trường An, y quan sát cảnh một nhân viên tiệm bánh làm bánh bao, sau đó mắt không đành lòng nhìn nói:
– Để ta, cô đi thái rau đi.
Đao công của nàng mạnh như vậy, thái rau chắc được chớ.
Nguyên Tứ Nhàn cũng cảm thấy cầm đao như vậy hình như không ổn, nàng trầm ngâm một lát, cười ngượng:
– Vậy phiền ngài.
Lục Thời Khanh rửa tay rồi đi nhào mì, vừa nhào vừa thở dài. Rốt cuộc y phải xui xẻo mấy đời mới gặp phải Nguyên Tứ Nhàn đây, bây giờ ngay cả việc của hạ nhân y cũng phải làm.
Nguyên Tứ Nhàn ở bên cạnh rửa rau dền, ngó nhìn y, khen không ngớt:
– Lục thị lang, có thể được ngài xoa nắn như vậy, cục mì này đúng là có phúc ba đời!
Không biết câu này của nàng chọc trúng ý nghĩ quan trọng gì, động tác Lục Thời Khanh dừng lại, chợt bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Y nhớ, trong giấc mơ hoang đường kia, y đã từng xoa nắn thứ gì đó như vậy.
Y nhìn lom lom cục mì trắng dưới tay, nhanh chóng kiềm chế sự bất thường trong cơ thể, lặng lẽ tiếp tục nhào.
Nguyên Tứ Nhàn miễn cưỡng thái rau, ngoại trừ vung dao hơi mạnh, suýt chém đứt luôn tấm thớt thì không xảy ra gì ngoài ý muốn, chỉ là làm xong việc rồi, nàng nghiêng đầu nhìn thì bị cọng mì to như ngón tay út mà Lục Thời Khanh làm dọa cho hết hồn.
Hình như nàng chưa từng ăn mì như vậy.
Nhưng nàng ngại kén cá chọn canh, đành khen trái lương tâm:
– Lục thị lang, ngài thật quá lợi hại, làm rất tinh xảo.
Lục Thời Khanh sao không nghe ra ý trong lòng nàng chứ, y liếc nhìn nàng, không muốn khiêm tốn, dù sao cũng là lần đầu thử, có thể làm thành như vậy đã là không dễ, bèn nói:
– Được rồi, cô cho mì vào đi.
Nàng được cổ vũ, gật đầu, chờ khi cho nguyên liệu và mì từng thứ một vào xong, nàng cầm xẻng, chợt sững sờ.
Nàng cau mày suy tư một phen, không nhịn được hỏi:
– Có phải chúng ta làm thiếu gì đó không?
Lục Thời Khanh rửa tay xong quay đầu nhìn, tầm mắt dời xuống cửa lò chất đầy củi, uể oải nói:
– Quên nhóm lửa.
Y đành lại cắm cúi nơi cửa lò.
Nhà bếp nhanh chóng ngập tràn khói lửa, Lục Thời Khanh vừa ngồi trên ghế con chụm lửa vừa hỏi Nguyên Tứ Nhàn bên trên:
– Lửa được chưa?
Nguyên Tứ Nhàn làm sao biết được hay chưa, thấy nước mãi chưa sôi thì nói:
– Chưa chưa, thêm nữa!
Lục Thời Khanh vứt hết bó củi này đến bó củi khác vào đống lửa, chờ nàng nói “được rồi” thì cả khuôn mặt tuấn tú của y bị khói hun bẩn, nhếch nhác đến mức không phân biệt được mắt mũi.
Nguyên Tứ Nhàn thấy, cười nghiêng ngả, tay run run suýt cho cả xẻng muối vào nồi làm Lục Thời Khanh tức giận cắm đầu vào nước rửa mặt.
Tuy quá trình hơi hỗn loạn nhưng khi mì được múc ra, hai người vẫn ôm chút hi vọng, mỗi người cầm một đôi đũa, đứng trước bếp, bưng cái bát sứ mặt đối mặt nhìn nhau, dường như đều đang đợi đối phương ăn thử trước.
Chần chừ một lát, Nguyên Tứ Nhàn nói:
– Hay ta đếm đến ba, chúng ta cùng động đũa?
Ăn mì thôi mà, đâu có độc, phiền phức vậy làm gì. Lục Thời Khanh cau mày:
– Không cần, ta ăn trước.
Nói xong, y gắp cọng mì thô cho vào miệng.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn chằm chằm y không chớp mắt, vừa có chút sợ hãi lại vừa có chút chờ mong, nhưng thấy thần sắc y trước sau như một, chưa từng mảy may dao động.
Nàng thấp thỏm hỏi:
– Sao?
Lục Thời Khanh ung dung nuốt mì xuống, sau đó bình tĩnh nói:
– Rất tốt, cô ăn là biết.
Nguyên Tứ Nhàn mừng rơn trong bụng, vội vàng hạ đũa, vừa nhét sợi mì vào miệng thì gương mặt cứng đờ.
Quá, quá mặn! Ối mẹ ruột ơi!
Lục Thời Khanh mỉm cười nhìn nàng, giả vờ nghi vấn.
Nàng nhìn y, đành tiếp tục nhai.
A hự, cứng, cứng quá đi mất!
Nguyên Tứ Nhàn muốn khóc rồi. Cho nên y vì muốn lừa nàng ăn mì nên mới cố ý ra vẻ nhẹ như mây gió?
Nàng quay đầu muốn nhổ thì nghe người đối diện trầm giọng ho một tiếng, dường như đang cảnh cáo nàng.
Mì này là do y vất vả cực khổ nhào, nàng nhổ ra như vậy không thích hợp đúng không?
Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên tiếp thu được ý của y, nhưng nó mặn đến mức trào nước mắt, nàng cắn sợi mì mà hàm hồ tủi thân nói:
– Nếu ngài có bản lĩnh ăn hết thì ta cũng tuyệt đối không lãng phí.
– Cô nói đấy?
Thấy nàng gật đầu, Lục Thời Khanh cười lạnh một tiếng, cúi đầu bắt đầu ăn.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn mà ngẩn tò te, nhưng lời đã nói ra như bát nước đổ đi, không hốt lại được, đành vùi đầu ăn theo.
Lục Thời Khanh mới đầu vẫn là dáng vẻ gió mưa bất động, nhưng ăn tới khúc sau cuối cùng cũng diễn hết nổi, mày cau chặt, khóe môi co giật. Nguyên Tứ Nhàn càng khoa trương hơn, vừa nước mắt rưng rưng vừa cắm đầu hút mạnh.
Mãi đến khi hai bát mì thấy đáy, hai người mới cùng “cạch” một tiếng để bát sứ xuống, vừa nhai cọng mì chưa nát trong miệng vừa hờn dỗi nhìn chằm chằm đối phương.