Thời cơ, phương hướng, vị trí, hết thảy đều tính toán đâu vào đó.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn uống rượu là thật, nàng thực sự bị rượu bốc lên đầu nên mới có thể mượn men rượu mà diễn tốt như thế, cũng vì vậy mà bỏ lỡ một sai sót__cú đụng này nàng ra tay hơi nhẹ, thiếu chút sức. Mặt nạ của Lục Thời Khanh không hoàn toàn rơi ra mà chỉ bị dịch đi một góc.
Nhưng nàng vẫn duy trì được lý trí tối thiểu, nàng nằm trong ngực y, nắm chắc cơ hội ngẩng đầu nhìn.
Vừa ngước mắt nhìn, nàng liền giật mình: non nửa bên gò má lộ ra của y da dẻ nhăn nheo, chi chít sẹo lồi lõm màu vàng nhạt loang lổ như mọc đầy giòi bọ, ngoài viền lưa thưa trắng.
Chỉ nhìn một cái, Nguyên Tứ Nhàn liền bị dọa thét lên, tránh thoát khỏi ngực y, đầu óc trống rỗng, lảo đảo lùi về sau một bước theo bản năng.
Sau đó nàng thấy người đối diện thong thả chỉnh mặt nạ lại cho ngay như không xảy ra gì cả, hơi gật đầu với nàng nói:
- Tình thế cấp bách, thứ cho Từ mỗ mạo phạm, huyện chúa có bị thương không?
Giọng y trầm thấp bình thản, ngược lại Nguyên Tứ Nhàn sững sờ một lát mới nói:
- Ta không sao.
- Vậy thì tốt. Huyện chúa tỉnh rượu chưa?
Câu hỏi này thực khiến Nguyên Tứ Nhàn hơi quẫn. Vì địch ý tiềm ẩn nơi đáy lòng nên nàng chỉ cảm thấy y đeo mặt nạ là để che giấu dung mạo thật, chứ chưa từng dùng thiện ý để suy đoán là có lẽ y có nỗi niềm khó nói. Mà giờ đây, e là y đã biết nàng mượn rượu giả điên là giả vờ, nhưng y vẫn chừa lại tình cảm.
Nàng đành kiên trì tiếp tục diễn, gật đầu:
- Tỉnh rồi.
Xong, nàng cụp mắt nói:
- Xin lỗi, ta...
Lục Thời Khanh chưa từng thấy dáng vẻ chịu thiệt này của nàng, ấy thế trong lòng y lại chẳng thấy vui sướng gì, ngược lại lại bỗng dưng sốt ruột. Y trầm mặc một lát, vẻ mặt vẫn không mảy may để lộ:
- Không sao.
Hai chữ “không sao” nhẹ như mây gió lọt vào tai Nguyên Tứ Nhàn lại cảm giác như là y bị tổn thương. Nàng càng áy náy, vội xua tay giải thích:
- Tiên sinh, ta không cố ý...
Nói được một nửa, nàng dừng lại. Phải nói là, nàng thăm dò là cố ý, nhưng kêu thét lên là vô tâm chứ tuyệt đối không phải vì căm ghét gương mặt khác người của y. Nàng chỉ bị giật mình thôi.
Lục Thời Khanh nhàn nhạt:
- Từ mỗ biết.
Nàng còn chưa kịp giải thích, y biết cái gì? Nguyên Tứ Nhàn nhăn mặt nhìn Từ Thiện, qua một lát thì nói thẳng:
- Xin mạo muội hỏi tiên sinh, gương mặt ngài là bị sao vậy?
- Huyện chúa thật sự muốn biết?
Nàng gật đầu, ánh mắt thấp thỏm nhưng chân thành:
- Ta vô tình vén lên vết sẹo của ngài, ở Điền Nam ta biết không ít người tài ba dị sĩ y thuật cao minh, ngài nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngài.
Lục Thời Khanh hình như mỉm cười, xoay người qua, chắp tay nói:
- Ba năm trước, Từ mỗ đáp ứng lời mời của điện hạ, tới làm mưu sĩ cho ngài ấy, không ngờ dọc đường vào kinh lại gặp phải thích khách. Tùy tùng do điện hạ phái tới hộ tống đều hi sinh hết, ta cũng bị trọng thương, sau đó may mắn được y giả (1) nơi sơn dã cứu chữa, giữ được tính mạng, nhưng thảo dược dùng lúc trị thương đã để lại dấu vết trên mặt Từ mỗ, từ đó không cách nào chữa được.
(1) Y giả: người nghiên cứu về y thuật nói chung.
Nguyên Tứ Nhàn cau mày:
- Y giả nơi sơn dã không chữa được chưa chắc người khác không chữa được, ngài có từng đi nơi khác cầu y?
Y lắc đầu:
- Túi da này vô nghĩa, huống hồ kẻ muốn giết Từ mỗ giờ đây cho rằng Từ mỗ đã bỏ mình, khôi phục dung mạo chưa chắc là phúc, huyện chúa không cần bôn ba suy tính cho Từ mỗ.
Nàng trầm mặc một lát, nói:
- Tiên sinh đại nghĩa khiến ta kính phục. Ta tạ lỗi với ngài vì sự thất thố ban nãy, sau này sẽ không như thế nữa.
Nói xong, nàng cúi đầu.
Lục Thời Khanh đạt được mục đích, nhưng thực không quen dáng vẻ nàng ngoan ngoãn biết điều như vậy, đang khó hiểu vì sao nàng lại có thái độ đó thì chợt nghe nàng nói:
- Kỳ thực ta có vài phần đồng cảm với tâm tình của tiên sinh. Trên người ta cũng có vết sẹo không thể nào chữa được, ban đầu có một khoảng thời gian dài ta luôn cảm thấy khó mà chấp nhận, lâu dần mới thoải mái hơn.
Lục Thời Khanh hơi sững sờ, cau mày.
Y biết Nguyên Tứ Nhàn gần đây đang thăm dò mình, cũng nhận được tin Giản Chi xuôi nam nên đã sớm có chuẩn bị với trận “Hồng Môn Yến” này, muốn dọa khiến nàng bỏ đi ý nghĩ gỡ mặt nạ y, làm một mẻ, khỏe cả đời. Nhưng y không ngờ sẽ là tình trạng như vầy.
Nha đầu thoạt trông vô tâm này vì để an ủi y mà lại phơi ra khuyết điểm của mình.
Nếu là Từ Thiện, bây giờ chắc chắn sẽ không hỏi nhiều, nhưng suy cho cùng y vẫn là Lục Thời Khanh, cho nên y hỏi:
- Vết sẹo?
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu như chẳng sao cả, bật cười:
- Tiên sinh không biết đâu, ta là nữ anh hùng từng lên chiến trường đấy!
Làm gì có ai tự khen mình là anh hùng chứ. Nghe lời này, ngoài miệng Lục Thời Khanh muốn cười nhưng trong lòng lại buồn rầu đến mức bối rối.
Y nhớ lần trước nàng nói với y chuyện theo cha tòng quân, bèn hỏi:
- Điền Nam chiến sự liên miên, nhưng cũng chưa tới mức để thân thể thiên kim của huyện chúa xông pha chiến đấu, lệnh tôn vì sao lại bảo ngài lên chiến trường?
Nàng thu lại sắc mặt, đáp:
- Năm kia Nam Chiếu xâm lăng, có một trận chiến tình hình nguy cấp, cha bị quân địch bao vây trong núi, mấy phó tướng trấn giữ hậu phương chần chừ do dự, trong lòng ta lo lắng, sau đó...
Nàng sờ sờ mũi:
-...Sau đó ta liền dẫn quân xông qua.
-...
Giọng hời hợt này của nàng là kiểu “ta đói bụng nên ta ăn tô vằn thắn”?
- Nhưng ta không gây thêm rắc rối nhé, ta cứu được cha ra đấy.
Nàng kiêu ngạo nói.
Được được được, biết cô là anh hùng rồi.
Lục Thời Khanh nhìn nàng, lòng ngổn ngang trăm mối. Thế nhân đều nói Lan Thương huyện chúa là hồng nhan họa thủy, lại không biết năm xưa chỉ là âm mưu của Nam Chiếu ly gián Điền Nam vương và triều đình. Lúc đó tiểu cô nương này bị mắng xối xả, gánh một tội danh hão huyền, nhưng ở nơi mọi người không nhìn thấy, nàng lại đang vì Đại Chu mà vào sinh ra tử.
Lúc ấy, nàng mới 14 tuổi.
Y không ngờ được, nhất thời cảm thấy như nghẹn trong cổ họng, chợt hối hận đêm nay đã ra hạ sách này, nhưng chỉ có thể nói những lời mà Từ Thiện nên nói, hờ hững:
- Tấm lòng hào hiệp của huyện chúa khiến Từ mỗ sinh lòng tôn kính, chỉ là đao kiếm không có mắt, bất luận tình thế nguy cấp ra sao, ngài cũng nên yêu quý chính mình.
Nguyên Tứ Nhàn cười:
- Nếu tiên sinh ở Điền Nam, tận mắt chứng kiến thảm cảnh khi đó, ngài cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nàng nói những lời này, men rượu từ từ xông lên đầu, gió thổi qua, đầu óc càng u uất, người chao đảo, không kìm được ấn ấn huyệt Thái Dương đau nhức.
Lục Thời Khanh dịch một bước, suýt muốn đi đỡ nàng, bàn tay đưa ra một nửa mới cảm thấy không ổn, chuyển thành chắp tay nói:
- Huyện chúa nghỉ ngơi sớm, Từ mỗ cáo từ.
Nguyên Tứ Nhàn cũng thực không còn sức nói lời khách sáo nữa, nàng sai người tiễn y ra phủ, rồi về phòng ngả đầu vào mạn giường, thở dài.
A huynh quá không đáng tin, hại nàng khi không uống nhiều rượu thế này, tới mức bị men say xông lên đầu, nhất thời xúc động lại đi nói lời thật lòng thật dạ với Từ Thiện.
Đó là người của Trịnh Trạc đấy. Nàng làm sao vậy không biết.
Lục Thời Khanh trầm mặc cả quãng đường về Lục phủ. Y không nói gì, ngồi trong phòng ngủ mãi đến đêm khuya, Tào Ám tiến lên nhắc nhở:
- Lang quân, ngài không xử lý gương mặt sao ạ?
Gương mặt này là do hắn làm, lúc dán và bôi trét lên, lang quân ghét tới mức không dám soi gương, toàn thân nổi tới ba lớp da gà, thế mà giờ về phủ lại không vội đi lau rửa.
Hắn rất sợ để lại dấu vết trên mặt lang quân. Chuyện này với người khác thì có lẽ chẳng sao nhưng với lang quân lại là đả kích trí mạng.
Dù sao để lại vết có khả năng sẽ không đối xứng.
Lục Thời Khanh nghe vậy, hồn mới quay về, nhảy dựng lên:
- Sao ngươi không nói sớm?
Xong, y đi thẳng vào nhà tắm:
- Chuẩn bị nước!
Tào Ám thực vô tội, sợ y còn có chuyện khác căn dặn nên luôn đợi ở bên ngoài, đợi y tắm xong, trang phục ổn thỏa mới hỏi:
- Lang quân tối nay thuận lợi chứ ạ?
Lục Thời Khanh khôi phục gương mặt cũ, thần sắc lãnh đạm, chỉ “ừ” một tiếng.
Y hi sinh ngụy trang như vậy, đương nhiên là thuận lợi. Nguyên Tứ Nhàn mượn rượu giả điên, thoạt đầu y bán tín bán nghi, nhưng khi nàng ngã vào lòng y là y biết, tất cả chỉ là giả.
Lúc nàng giơ khuỷu tay, y đã tính toán ổn thỏa, hơi nghiêng đầu. Lúc đó sắc trời mờ tối, chỉ mượn ánh trăng để nhìn, dù gỡ hết cả mặt nạ, nàng cũng chưa chắc nhìn ra đầu mối, huống hồ chỉ lộ một góc má nhỏ.
Nhưng y lại không hề vui vẻ.
Y hỏi:
- Tào Ám, lúc ngươi dối trá gạt người, ngươi có chột dạ không?
Câu “chúc mừng lang quân” của Tào Ám tới bên môi lại chạy tọt trở về, hắn gật đầu nghiêm túc nói:
- Hoàng thiên tại thượng, tiểu nhân đối với lang quân trung thành tuyệt đối, tuyệt không có nửa lời dối trá!
-...
Lục Thời Khanh vòng qua hắn, ngồi xuống ghế:
- Đàn gảy tai trâu.
Tào Ám xấu hổ gãi đầu, lại nghe y hỏi:
- Tỳ nữ tên Giản Chi kia thực đi tới Tầm Dương?
- Bẩm lang quân, tỳ nữ thuộc hạ của huyện chúa không hề đơn giản, dọc đường tránh được tai mắt thánh nhân, ngay cả người của chúng ta cũng bị bỏ rơi quá nửa, trước mắt vẫn chưa thể xác định hành tung, chỉ biết là đi về hướng nam thôi ạ.
Lục Thời Khanh gật đầu:
- Hẳn là Tầm Dương không sai. Nếu nàng đủ năng lực thì các ngươi không cần theo nữa, bảo họ rút đi.
Nói xong, y chậm rãi chớp chớp mắt.
Kỳ thực, Nguyên Tứ Nhàn đủ thông minh, nhưng con người thì luôn có điểm mù. Y che giấu gương mặt, nàng cũng tự nhiên đặt sự chú ý vào sau mặt nạ mà lơ là tay y.
Ngày nàng tới Lục phủ băng bó vết thương cho y, không phải y chưa từng lo lắng điều này, hai lần sau đó tới thăm Nguyên gia, y đều xử lý kỹ vết thương. May mà suy cho cùng nàng chỉ nghi ngờ thân phận “Từ Thiện” là giả chứ chưa từng liên kết hai người lại. Bằng không, cả ngày nàng xoay vòng vòng quanh y, sớm muộn cũng nhìn ra đầu mối, đến lúc đó thì mặt nạ và áo bào rộng đều không thể che giấu được.
Cho nên, dưới tình huống không cần thiết, Lục Thời Khanh không muốn tiếp xúc quá gần nàng.
Nghĩ tới đây, y ngẩng đầu căn dặn:
- Mấy ngày này chú ý canh gác trong phủ, cử thêm nhiều người.
Tào Ám kinh hãi:
- Lang quân muốn đề phòng ai ạ?
Y thở dài:
- Nha đầu đó nói muốn cải trang thành người hầu trà trộn vào.
Nha đầu đó? Tào Ám ngớ người rồi hiểu ra, ngập ngừng:
- Lang quân lấy được tin từ Nguyên phủ tối nay? Vậy e không ổn, nếu ngài canh phòng cẩn mật, chẳng phải sẽ khiến huyện chúa nghi ngờ là “Từ tiên sinh” ngầm tố cáo với ngài sao?
Lục Thời Khanh nghẹn. Tối nay chắc y không rượu tự say rồi, còn nghĩ không thấu đáo bằng hạ nhân.
Y giơ tay gõ gõ vào không khí trước vạt áo mình, nói:
- Theo ý ngươi thì ta phải cố ý cho nàng vào để chứng minh trong sạch?
Tào Ám ho một tiếng, nhỏ giọng:
- Cũng không phải không thể...
- Nàng nghĩ hay lắm!
Đêm đó, Tào Ám bị Lục Thời Khanh đuổi ra ngoài, hoàng hôn hôm sau hắn lại đến thư phòng y, gõ cửa nói:
- Lang quân, đến rồi ạ!
Lục Thời Khanh vừa hay đang ở cạnh cửa nên tự tay mở cửa, nói với bên ngoài:
- Cái gì đến rồi?
Y hỏi xong liền hiểu, cau mày:
- Sao lại đến giờ này?
Y vừa mới sai người chuẩn bị nước đi tắm rửa.
Tào Ám thầm nhủ đây là quyết định của Lan Thương huyện chúa, làm sao hắn biết, nhưng ngoài mặt hắn hỏi:
- Lang quân có cho vào không ạ?
- Không.
Nói xong, Lục Thời Khanh đi thẳng về phía nhà tắm, nghe phía sau lại vọng đến tiếng Tào Ám:
- Lang quân thật không cho vào ạ?
Xong chưa hả? Y dừng lại, quay đầu hỏi:
- Ngươi muốn cho vào đến vậy à?
Tào Ám cúi đầu nói “không dám” thì chợt nghe Lục Thời Khanh “ừ” một tiếng:
- Ngươi theo ta nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, không thể hoàn toàn phớt lờ đề nghị của ngươi. Ta không muốn cho vào, nhưng ngươi cảm thấy cần thiết, vậy thì cho vào đi.
Hình như hắn đâu có nói vậy đâu nhỉ.
Thấy mặt lang quân lộ vẻ chất vấn, Tào Ám lật đật nói:
- Vâng, tiểu nhân quả thực đề nghị ngài như vậy. Ơ... để tránh huyện chúa đi điều tra khắp nơi mà phát hiện gì đó, tiểu nhân cố ý cho nàng ấy cơ hội đi đưa nước trà, cho nàng ấy vào thư phòng ngài?
Vậy cũng tốt, suy cho cùng thì nàng có ý đồ với y, nếu không chỉ đường cho nàng, để nàng đi loạn lung tung như ruồi mất đầu, ngược lại mò tới mật đạo trong phủ thì e là càng hỏng bét.
Lục Thời Khanh rất hài lòng với sự nhanh trí này của hắn, gật đầu ra hiệu cho hắn đi rồi xoay người về thư phòng dọn dẹp các công văn quan trọng, xong mãi mà không thấy ai đến, rảnh quá nên y ngồi bên bàn trải giấy ra, chọn bút, tiện tay vẽ vài cây lan, được vài nét là lại liếc mắt ra cửa phòng.
Đúng là, đưa nước trà thôi cũng rề rề rà rà.
Đến khi vẽ xong bức tranh lan, cửa phòng mới bị gõ vang lên. Lục Thời Khanh hắng giọng, đạm nhạt hỏi:
- Ai?
Người ngoài cửa hình như cũng hắng giọng, làm thô giọng đi:
- Lang quân, lão phu nhân sai tiểu nhân đưa nước trà cho ngài ạ.
Nghe ra giọng Nguyên Tứ Nhàn nhưng Lục Thời Khanh cứ giả vờ không biết. Y bảo “vào đi” rồi cụp mắt suy nghĩ xem mình nên dùng thái độ nào để đối mặt với nàng cải trang thành người hầu__kinh ngạc hay phẫn nộ, ngỡ ngàng hay lạnh lùng?
Nào ngờ chưa đợi y nghĩ ra kết quả, Nguyên Tứ Nhàn đã tự vạch trần thân phận, sáp mặt lại gần, cười nói:
- Lục thị lang!
Y cấp tốc vào vai, ngẩng đầu, đáy mắt lướt qua vô số tâm trạng, ba phần kinh ngạc ba phần ngỡ ngàng ba phần lạnh lùng, sau đó y dùng vừa đúng một phần phẫn nộ còn lại chất vấn:
- Sao lại là cô?
Qua một phen như vậy, y thở dài trong bụng. Từ khi bị nha đầu này quấn lấy, chẳng ngày nào y làm được chuyện gì thỏa đáng, chỉ có diễn xuất là ngày càng tiến bộ.
Nguyên Tứ Nhàn mỉm cười nhìn y:
- Là ta, Lục thị lang, bất ngờ không? Ngạc nhiên không?
Ngạc nhiên cái đầu nàng!
Đôi mắt phượng hẹp dài của y nheo lại, nhìn hai cọng râu dê nàng dán trên môi và bộ đồ vải thô gọn ghẽ màu tím, y dựa lưng vào ghế nói:
- Huyện chúa, nếu Lục mỗ không nhìn nhầm thì hiện tại ngài đang lén xông vào nhà dân. Chiếu theo luật pháp Đại Chu, Lục mỗ có thể báo quan bắt người.
Nguyên Tứ Nhàn hùng hồn lắc đầu:
- Không phải, ngài hiểu lầm rồi.
Lục Thời Khanh ung dung chờ nàng giải thích.
- Mấy ngày nữa chính là rằm tháng bảy, lúc đó cửa quỷ mở ra, âm khí rất nặng, ta sợ nơi này của ngài không yên ổn, bị bọn yêu ma quỷ quái xông vào, nên mới nhân lúc mặt trời lặn, lấy thân mạo hiểm, tự mình thử xem canh gác trong phủ ngài thế nào.
Mặt nàng không đổi sắc, tim không đập mạnh, nói cứ y như thật.
Lục Thời Khanh cười nói:
- E rằng thế gian không có yêu ma quỷ quái, chỉ có huyện chúa ngài thôi.
Người bị đem ra so sánh với yêu ma quỷ quái không hề tức giận, nghiêm túc:
- Lục thị lang, ta nói thật đấy.
Nói xong, nàng nhìn quanh, tiện tay lấy cây bút bên cạnh y rồi lấy một tờ giấy, khom người vẽ lên, nháy mắt, một bản đồ đơn giản của Lục phủ hiện ra trên giấy.
Nàng chỉ vào vài chỗ trống trên đó, nói:
- Mấy cánh cửa hông không gần đường cái này của phủ ngài canh gác quá sơ sài, ta giở trò một chút là vào được ngay.
Lục Thời Khanh thầm nghĩ nếu y không để sơ sài thì bây giờ sao nàng có thể ở đây chỉ điểm giang sơn chứ, nhưng ngoài mặt y lại ra vẻ bừng tỉnh:
- Ồ, đa tạ huyện chúa chỉ điểm, hôm khác đương nhiên Lục mỗ sẽ chỉnh đốn mấy chỗ này.
Nguyên Tứ Nhàn thẳng người dậy nhìn y:
- Vậy không được, ngài phải chừa một cửa cho ta chứ.
- Cửa lớn ở đó sao không đi mà cứ muốn đi cửa hông?
- Ý ngài là, hoan nghênh ta đi cửa lớn?
Lục Thời Khanh nghẹn, rút cây bút khỏi tay nàng đặt về giá bút:
- Không hoan nghênh.
Nói xong, y nhìn mặt nàng, cau mày:
- Râu của ngài bị lệch.
- Ừm.
Nàng đáp, nhịn đau gỡ râu xuống, cẩn thận giấu vào trong tay áo, sau đó đứng đàng hoàng một bên.
Lục Thời Khanh thu lại bức tranh lan, thấy nàng vẫn đứng đơ đó bất động thì hỏi:
- Ngài còn có việc?
Nguyên Tứ Nhàn đấm đấm thắt lưng:
- Lục thị lang, ta suy nghĩ cho an nguy của ngài mà bôn ba lao lực đi một chuyến, ngài không mời ta ngồi xuống uống miếng trà hả?
Y thở dài:
- Ngài cứ tự nhiên.
Thấy nàng chạy đi rót trà, y lại bổ sung:
- Không được phép đụng vào bộ dụng cụ uống trà bằng sứ trắng trên bàn.
Nguyên Tứ Nhàn quay đầu lườm y, thầm nhủ “hẹp hòi”, đổi sang dùng dụng cụ uống trà bằng sứ men xanh. Uống đủ rồi, nàng vô cùng “tự nhiên” ngồi đối diện y, nhìn ngang ngó dọc thư phòng.