Đao phá đá ghim vào đất dừng thế lăn của hai người, cùng lúc đó, Nguyên Tứ Nhàn nghe tiếng “rắc” rõ rệt như là tiếng gãy xương.
Xe ngựa băng qua vách núi, ầm ầm rơi xuống. Đầu nàng choáng váng nhưng không hề thấy đau, lúc này mới bất giác hoàn hồn, nhận ra người bị thương không phải mình.
Khối đá vốn muốn nghiền tay nàng đã đâm gãy cái tay dưới đầu nàng.
Đá vụn rơi ào ào bên vách núi, nửa người Trịnh Trạc treo bên ngoài nhưng vẫn chống chuôi đao nghiêng đầu hỏi nàng:
– Có bị thương không?
Nguyên Tứ Nhàn vất vả chống người dậy, nghiêng đầu tránh cho tay hắn bị thương thêm, nàng lắc đầu thở hổn hển:
– Điện hạ, tay phải của ngài…
Trịnh Trạc nói “không sao”, thu đao trở mình ngồi dậy, tháo áo khoác lông màu đen sau người ra quấn kín nàng:
– Bây giờ cô không lên ngựa được, chờ xe ngựa tới nhé, nhanh thôi.
Nguyên Tứ Nhàn gian nan gật đầu, cố nhịn nước mắt, lấy hơi nói:
– Đứa bé…
Đứa bé không có trong xe ngựa, đối phương tách hai mẫu tử nàng ra.
Trịnh Trạc nhanh chóng giải thích:
– Đối phương chia quân thành bốn hướng đi theo bốn cổng thành đông nam tây bắc, nơi này là hướng phía đông cách phường Vĩnh Hưng gần nhất. Tối nay ta ở ngoài thành, nhận được tin lập tức vội vã chạy tới đây. Đứa bé nằm trong ba hướng còn lại, a huynh nàng đuổi theo hướng bắc, người Lục phủ đuổi theo hướng tây, còn hướng nam do thuộc hạ ta phái đi lo liệu.
Trước mắt đã quá giờ giới nghiêm ban đêm, may mà đúng lúc Trịnh Trạc đang ở ngoài thành điều tra tung tích Lục Thời Khanh, bằng không Nguyên Ngọc ra khỏi thành vì muội muội bị bắt cóc còn có lý, chứ hắn không thể dễ dàng phái nhân mã đi như vậy được.
Nguyên Tứ Nhàn quấn chặt áo khoác dày, tâm dần lạnh lẽo.
Rất rõ ràng, đối phương không hề muốn lấy mạng nàng, đặt nàng trong chiếc xe ngựa như thế, lại còn chia quân bốn hướng, chỉ để phân tán nhân lực và sự chú ý của Nguyên Ngọc và Trịnh Trạc. Nói cách khác, mục đích cuối cùng của đối phương không phải hai mẫu tử nàng, cũng không phải Nguyên gia hay Trịnh Trạc.
Dùng nàng và đứa bé làm mồi nhử, trò này chỉ có thể nhắm vào một người. Thậm chí đối phương còn tránh đặt các mồi nhử vào chung một sọt để phòng ngừa sơ sót.
Giống như bây giờ, Nguyên Tứ Nhàn được cứu nhưng đứa bé thì chưa chắc.
Lòng nàng như lửa đốt, môi run run, giọng hơi nức nở:
– Chàng đang ở đâu?
Trịnh Trạc nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa lao nhanh nơi đường chân trời phía trước, ăn ngay nói thật:
– Ta không biết.
Hắn nhận được tin giống hệt Nguyên Tứ Nhàn, đều chỉ nói tới tai nạn tuyết là ngừng, kế đó không còn tin gì về Lục Thời Khanh nữa. Tính ra, y đã mất tích gần ba ngày.
Nhưng họ đều rõ, đối phương đã lựa chọn tung mồi nhử, chứng tỏ Lục Thời Khanh chắc chắn chưa lọt vào tay địch.
Xe ngựa nhanh chóng chạy tới gần, Trịnh Trạc căn dặn:
– Trên xe có bà đỡ và tỳ nữ chăm sóc cô, cô về phủ trước đi.
Dứt lời, hắn bế ngang nàng lên, đưa vào xe ngựa.
Nguyên Tứ Nhàn lúc này không còn sức để ngại ngùng, sau khi nằm vào xe, nàng khẩn thiết nhìn hắn:
– Điện hạ, xin nhờ ngài…
Nàng hận không thể mọc cánh đuổi theo con nhưng nàng biết với tình trạng cơ thể mình bây giờ, đi chỉ gây thêm phiền phức, nếu chạm trán kẻ địch sẽ làm vướng tay vướng chân mọi người.
Trịnh Trạc gật đầu:
– Y và đứa bé đều sẽ bình an trở về.
Dứt lời, hắn hạ rèm rời đi.
Trong xe ngựa, bà đỡ và tỳ nữ do Trịnh Trạc an bài vội đón Nguyên Tứ Nhàn.
Đầu nàng nặng nề, chưa đợi về thành đã không chống chọi nổi mà mê man, lúc tỉnh lại ngửi được mùi thuốc tanh nồng, nàng chợt mở mắt, thấy sắc trời sáng sủa, dường như mặt trời đã lên cao, nàng cuống cuồng ngồi dậy.
Giản Chi ngủ bên giường nàng giật mình, vội gọi ra bên ngoài:
– Lang quân, phu nhân tỉnh rồi!
Nguyên Tứ Nhàn tưởng nàng ấy gọi Lục Thời Khanh, đầu óc liền thả lỏng, nhưng quay đầu thấy Nguyên Ngọc từ gian ngoài bước nhanh vào thì tâm trạng lập tức căng thẳng, vội khàn giọng hô:
– A huynh, con đâu, Lục Thời Khanh đâu?
Mắt Nguyên Ngọc thâm quầng, nghe vậy bèn “chậc” một tiếng không thoải mái:
– Sao, thấy là a huynh thì thất vọng lắm à?
Hắn nói với giọng bông đùa nhưng Nguyên Tứ Nhàn không có tâm trạng, nàng cuống sắp khóc.
Đêm qua nàng thực quá mệt mỏi quá khó chịu, muốn chợp mắt chốc lát chờ tin của Trịnh Trạc và a huynh, thế mà lại ngủ thẳng cẳng đến trưa hôm sau.
Nguyên Ngọc thấy vậy vô cùng đau lòng, ngồi xuống dỗ nàng:
– Ở đây hết, đều tốt cả, ngoan, đừng nóng đừng khóc.
– Thật không?
Không phải Nguyên Tứ Nhàn không chịu tin, có điều nếu Lục Thời Khanh yên ổn trở về thì sao không ở bên giường nàng chứ.
Nguyên Ngọc ho khẽ một tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên:
– Đương nhiên là thật. Cháu trai không bị cảm, đang nằm trong xe nôi ở gian ngoài, a huynh xem kỹ rồi, nó rất có phong thái của huynh thời trẻ.
Đúng là xét theo lý thuyết, đối phương dùng đứa bé để dụ Lục Thời Khanh thì tất nhiên phải bảo vệ tốt đứa bé, điều này là trong cái rủi có cái may. Nguyên Ngọc không phải người biết nói dối, nói những lời này không giống giả, nhưng hắn không nhắc câu nào đến Lục Thời Khanh đúng là không bình thường.
Nguyên Tứ Nhàn nóng ruột, vén chăn muốn xuống thì bị hắn cau mày đè vai nàng lại:
– Muội còn muốn sống thì nằm yên đó.
Dứt lời, hắn thở dài bất đắc dĩ:
– Huynh đã bảo huynh không biết nói dối mà cứ bắt huynh lừa muội… Được rồi, nói thật với muội vậy, nhưng hứa trước là muội không được xuống giường đâu đấy.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu như giã tỏi, nghe hắn nói:
– Lục Tử Chú đúng là đã về rồi nhưng bị thương chút chút, ở đây trông muội đến sáng thì ngất, bây giờ đang nằm ở phòng sát vách.
Nàng nghe vậy toan xuống giường nhưng nhớ tới lời Nguyên Ngọc vừa nói bèn kìm lại:
– Thương thế của chàng thế nào?
Nguyên Ngọc suy nghĩ rồi nói:
– Để huynh bế qua cho muội tự xem!
– …
Nguyên Ngọc đi ra ngoài. Giản Chi thấy nàng ù ù cạc cạc thì giải thích với nàng chuyện đêm qua.
Nhánh theo hướng phía tây và phía nam của đối phương đều là tung hỏa mù, đứa bé bị đưa đi theo hướng phía bắc của Nguyên Ngọc. Nhưng trước khi hắn đuổi theo bọn người đó, Lục Thời Khanh đã đơn độc giao chiến với chúng.
Đối phương giở trò, ném một khối đá quấn tã từ chỗ cao gần ba trượng xuống. Đêm khuya sương dày, Lục Thời Khanh không dám mạo hiểm, dù biết quá nửa là giả cũng gắng đón lấy, chính vì vậy nên bị thương.
Sau đó, y giả vờ ngã xuống đất không dậy nổi, dụ đối phương lộ vị trí đứa bé, Tào Ám nghe lệnh y mai phục sẵn gần đấy lập tức thừa cơ tiến lên, cứu được tiểu lang quân.
Khi Nguyên Ngọc đến, Tào Ám đã mang đứa bé rời đi, còn Lục Thời Khanh ở nguyên tại chỗ, lấy thân làm mồi nhử để câu giờ. Không lâu sau đó, Trịnh Trạc cũng đến, cùng giúp y thoát thân.
Nguyên Tứ Nhàn chỉ nghe thôi đã kinh hồn bạt vía, liên tưởng đến cảnh ngộ mấy ngày nay của Lục Thời Khanh lại càng rùng mình sợ hãi.
Bây giờ nghĩ lại, Hồi Hột và Đột Quyết giao chiến kỳ thực căn bản không phải trùng hợp mà là có người cố ý, mục đích là muốn lấy mạng Lục Thời Khanh.
Ngọn núi tuyết mà y mất tích nằm ở biên cảnh Đại Chu, cách Chu kinh xa xôi ngàn dặm, chạy về trong hai ngày rưỡi đã là không ăn không uống không ngủ không nghỉ, ngựa không dừng vó đi cả ngày lẫn đêm, cộng thêm sát chiêu dọc đường trì hoãn, nàng không dám tưởng tượng y đã về thế nào, rồi đến gần Trường An nghe tin nàng và con bị bắt cóc, y lại làm sao có sức để bôn ba cứu giúp.
Nguyên Tứ Nhàn gọi Giản Chi bế cả hai bé tới, vừa dặn xong thì thấy Nguyên Ngọc sải bước đi về, thật sự bế theo Lục Thời Khanh khiến cả đám người hầu trong Lục phủ trố mắt nhìn.
Mới đầu nàng tưởng a huynh đùa, thấy vậy thì há hốc miệng nhìn hắn và người chưa tỉnh trong lòng hắn hồi lâu mới hoàn hồn dịch vào trong giường chừa chỗ cho Lục Thời Khanh.
Ai ngờ Lục Thời Khanh sớm không tỉnh muộn không tỉnh lại nhè ngay lúc Nguyên Ngọc bế đặt y lên giường mà tỉnh, vừa mở mắt liền thấy gương mặt phóng to cực đại của hắn, y kinh hãi trở mình lăn ngã xuống giường cái “rầm”.
Nguyên Tứ Nhàn bị dọa, vội qua sờ:
– Chàng ngã có sao không?
Lục Thời Khanh đêm qua suýt bị phế cánh tay do bị lực khối đá quá mạnh làm bị thương, xét tình trạng sức khỏe thì chẳng khá hơn Nguyên Tứ Nhàn là bao, bây giờ bị ngã như vậy đúng là muốn nổ đom đóm mắt.
Nhưng y vừa nghe giọng nàng liền tỉnh táo, lăn lê bò càng ngồi dậy:
– Nàng tỉnh rồi à? Có thoải mái hơn chút nào không?
Trước đó y không dám gọi nàng, muốn cố chịu chờ nàng ngủ đủ giấc, không ngờ nàng chưa tỉnh thì y đã không chống đỡ được ngủ thiếp đi, bây giờ y vẫn chưa rõ tình hình, chắc vẫn tưởng mình luôn ở chỗ này.
Nguyên Tứ Nhàn mím môi, vươn tay sờ gương mặt gầy đi thấy rõ của y:
– Thiếp không sao.
Lục Thời Khanh nghe vậy nghèn nghẹn. Lúc nàng ngủ, đại phu có tới khám, nói nàng chịu khổ như vậy làm tổn thương căn cốt, may nhờ thể chất tốt mới có thể giữ được tính mạng, nhưng trong vòng 3 đến 5 năm không thể mang thai, lúc ở cữ cũng phải cẩn thận điều dưỡng từng li từng tí. Đêm qua xem như cứu chữa kịp thời chứ để lâu thêm tí nữa là sẽ để lại mầm bệnh, hễ tới mùa đông là khí hư thể hàn.
Có kinh nghiệm qua quỷ môn quan lần này, Lục Thời Khanh vốn cũng không định để nàng chịu tội thêm nữa, hiện hắn đã có trai gái nếp tẻ đầy đủ, 3 đến 5 năm hay cả đời không sinh nữa cũng không sao. Thậm chí lùi lại mà nói, dù bây giờ chưa có con, chỉ cần nàng khỏe mạnh, y cũng đồng ý không cần con, chỉ là về sau khi xuống dưới cửu tuyền, y phải nhận lỗi với liệt tổ liệt tông Lục gia.
Nguyên Tứ Nhàn thấy y nghẹn không nói gì thì cười nói:
– Thật không sao mà, thiếp còn béo hơn chàng này.
Lục Thời Khanh không kìm được ôm nàng vào lòng, liên tục xoa vai nàng:
– Xin lỗi, ta nuốt lời rồi.
Nàng sinh sớm mười mấy ngày, kỳ thực không cần tính sổ vụ này, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu, vờ như tức giận nói:
– Vậy về sau chàng còn chạy lung tung nữa không?
Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói:
– Nàng ở đâu ta ở đó.
– Chàng đi đâu cũng cho thiếp theo cùng?
Y gật đầu:
– Đi đâu cũng cho nàng theo cùng.
Nguyên Tứ Nhàn áp vào ngực y cười:
– Đi vệ sinh thì khỏi!
– …