“ỨỰc ực.."
Triệu Đại Hải chật vật nuốt nước bọt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng túa ra trên trán anh ta, sắc mặt anh †a khó coi như thể vừa nuốt phải ruồi vào miệng.
Không thể nào, sao lại như vậy được? Ngay cả viện trưởng Hà cũng không thể tính ra được thời điểm bệnh nhân tỉnh lại chứ nói gì chính xác tới từng giây. Trần Ngao chỉ là một người lao động nhập cư, sao anh lại biết được?
Chắc chắn là đoán!
Nghĩ vậy, ánh mắt của Triệu Đại Hải càng thêm độc ác, anh ta căn răng nghiến lợi nhìn chăm chằm Trần Ngao. Độ may mắn của gã lao động nhập cư chết tiệt này thực sự quá kinh khủng!
“Thần y, thần yI”
Sau một lúc lâu, cuối cùng tiếng cảm thán của viện trưởng Hà đánh tan bầu không khí im lặng, mọi người hoàn hồn, khiếp sợ nhìn Trần Ngao.
“Thần y đúng là đã cho tôi được mở rộng tâm mắt” Viện trưởng Hà cảm thán một câu xuất phát từ tận đáy lòng. Ông ta đã theo nghề y mấy chục năm, tự nhận mình có y thuật cao siêu, là nhân vật hàng đầu ở thành phố Tùng Sơn. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy y thuật của Trần Ngao, ông ta mới phát hiện ra mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, không xứng xách dép cho Trần Ngao.
“Viện trưởng Hà khen quá lời rồi, tôi chỉ ăn may mà thôi.” Trần Ngao gãi đầu, ngượng ngùng.
“Chủ nhiệm Triệu, có chơi có chịu, có phải là cậu nên thực hiện lời hứa của mình rồi không.” Viện trưởng Hà liếc nhìn Triệu Đại Hải, nói.
Nghe vậy, Triệu Đại Hải hoàn hồn, sắc mặt khó coi như thể nuốt phải ruồi nhưng anh ta là tiến sĩ y khoa, là bác sĩ chủ nhiệm, bảo anh ta quỳ xuống trước mặt một gã lao động nhập cư, còn gọi đối phương là “ông” thì mặt mũi của anh ta biết để đâu?
Trước đó, anh ta cho răng mình không thể thua được nên mới dám nói ngông, giờ đâm lao phải theo lao.
“Không cần, những gì đã nói trước đó coi như cho qua” Trần Ngao thản nhiên nói, không hề định chèn ép đối phương.
Nghe vậy, viện trưởng Hà không khỏi lộ vẻ khâm phục, đánh mắt nhìn Triệu Đại Hải: “Cậu còn không mau cảm ơn thần y đi”
“Cảm ơn cậu ta ư? Tại sao?” Triệu Đại Hải không thể nhịn nổi nữa, cơn giận bùng lên: “Viện trưởng Hà, cậu ta chỉ là lao động nhập cư thì biết gì về y thuật chứ, vừa rồi chỉ đơn giản là ăn may mà thôi, tôi không phục, tôi muốn so tài lại với cậu ta. Này nhóc, cậu nói xem cậu có dám không?”
Bị Triệu Đại Hải khiêu khích, Trần Ngao nhướng mày, lắc đầu: “Tôi không so, tôi làm nghề y là để trị bệnh cứu người, không phải để so tài."
“Ha ha, sợ rồi hả?” Triệu Đại Hải cười khẩy cực kỳ đắc ý. “Ngậm miệng!”
Hà Trường Viễn sầm mặt lại, quát to: “Triệu Đại Hải, tại cậu phán đoán sai, dẫn tới cậu Dương bị nguy hiểm tới tính mạng, cậu còn vu oan cho thần y, thần y rộng lượng không chấp cậu, cậu còn năm lần bảy lượt khiêu khích người ta, tôi thực sự rất thất vọng về cậu.”
“Cậu đi thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi đây đi, bệnh viện của chúng tôi không cần người như cậu.”
Nghe vậy, Triệu Đại Hải tái mặt, run rẩy nói: “Viện trưởng Hà, ngài đuổi việc tôi vì một người lao động nhập cư ư?”
“Được, được, được, vậy thì tôi đi!”
Triệu Đại Hải cắn môi, căm hận lườm Trần Ngao, đổ hết mọi vấn đề lên đầu anh, một gã lao động nhập cư chết tiệt năm lần bảy lượt làm anh ta mất mặt, thậm chí cuối cùng còn mất việc.
Chắc chắn anh ta sẽ không cho qua món nợ này dễ dàng như vậy!
“Dừng lại!"
Ngay khi Triệu Đại Hải định đi ra ngoài, người phụ nữ trung niên xinh đẹp mở miệng, mấy tên vệ sĩ lập tức chặn Triệu Đại Hải lại. Triệu Đại Hải xám ngoét mặt, người run bần bật mất kiểm soát: “Bà Dương, bà có ý gì vậy?”
“Thần y rộng lượng nên không chấp cậu nhưng ban nãy tên lang băm nhà cậu suýt nữa đã hại chết con tôi, sao tôi có thể cho qua chuyện này như vậy được?” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp lạnh lùng nói.
Nói xong, mấy tên vệ sĩ đanh mặt lại, lôi Triệu Đại Hải ra ngoài. Lát sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Trần Ngao nhíu mày, vốn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
“Thần y, xin lỗi cậu, để cậu phải chê cười rồi.” Viện trưởng Hà lắc đầu, mở miệng xin lỗi.
“Không sao.”
Trần Ngao thản nhiên đáp. Anh vốn không hề để tâm tới Triệu Đại Hải.
“Đúng rồi, thưa thần y, tôi nghe nói hiện tại cậu đang làm việc ở công trường, như vậy thì quả là lãng phí nhân tài. Nếu như cậu không chê thì bệnh viện chúng tôi đang trống ghế cố vấn, liệu cậu có thể tới đảm nhiệm vị trí ấy được không?” Viện trưởng Hà chợt nghĩ ra, chăm chú nhìn Trần Ngao.
Ông ta đã được tận mắt chứng kiến trình độ y thuật của Trần Ngao, chắc chắn anh là nhân tài trong chục ngàn người không có nổi một người, hơn nữa anh còn biết Cửu Cung Thần Châm, nếu như có thể giữ anh lại làm việc thì chắc chắn đúng là một chuyện may mắn. Nếu vậy, ông ta cũng tiện bề xin anh chỉ bảo cho mình...
Nghe vậy, các nhân viên y tế đang có mặt ở đây đều biến sắc, cực kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng, vị trí cố vấn của bệnh viện là chức vị cao ngang với viện trưởng, viện trưởng Hà phải quý trọng Trần Ngao nhiều cỡ nào mới đưa ra lời mời này chứ...
“Viện trưởng Hà quá đề cao tôi rồi, tôi chỉ gặp may mà thôi, không thể đảm nhận vị trí này được đâu.” Trần Ngao nói khéo để từ chối, mặc dù anh không hiểu cố vấn là gì nhưng anh cũng không muốn nổi bật quá mức.
“Ôi chao.”
Viện trưởng Hà thở dài, anh từ chối rồi, kể cũng phải, một vị thần y trẻ tuổi như vậy lại biết dùng Cửu Cung Thần Châm, sao một nơi như bệnh viện này lại có thể giữ chân anh được chứ?
“Nếu vậy thì tôi không nài ép thêm nữa.” Hà Trường Viễn gật đầu.
“Thưa thần y.”
Lúc này, người phụ nữ trung niên xinh đẹp cũng lại gần xin lỗi: “Ban nãy tôi thực sự quá thất lễ nhưng thần y đã rộng lòng tha thứ cho tôi, còn ra tay cứu con tôi, tôi thực sự muôn phần cảm kích. Mười triệu này là một chút tấm lòng của tôi, mong thần y nhận cho.”
Nói rồi, người phụ nữ trung niên xinh đẹp lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Trần Ngao.
Mười triệu?
Trần Ngao mở to hai mắt, thầm giật mình kinh ngạc. Ôi chao, mười triệu mà có thể nói cho là cho ngay, đúng là hào phóng. Anh mạo hiểm tính mạng làm quỷ nước cũng chỉ kiếm được năm mươi ngàn, so ra thì đúng là một trời một vực.
“Tôi không thể nhận nó được”
Mặc dù phần quà này rất hấp dẫn nhưng sau khi phân vân một lát, Trân Ngao vẫn lắc đầu từ chối: “Tôi chỉ tiện tay cứu người mà thôi, bà không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
Tuy đúng là anh rất thiếu tiền nhưng là người đàng hoàng thì chỉ nên kiếm tiền bằng con đường chính đáng, khoản thù lao mười triệu này không khỏi quá nhiều.
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên xinh đẹp càng thêm khâm phục Trần Ngao. Bà ấy cất thẻ ngân hàng đi, rút ra một tấm màu đen thẻ, trên thẻ có khắc hình một con rồng vàng năm móng cực kỳ oai phong: “Thưa thần y, xin thần y hãy nhận lấy tấm thẻ khắc hình rồng bay này. Sau này, thần y có thể dùng tấm thẻ này để nhận được đãi ngộ cao cấp nhất ở tất cả các cơ sở do thương hội Phi Long quản lý.”
Đãi ngộ cao cấp? Vậy chẳng phải là thẻ khách VIP hay sao?
Trần Ngao ngẫm nghĩ, quyết định nhận lấy tấm thẻ này, dù sao nó cũng chỉ là thẻ khách VỊP thôi, có nhận cũng không ảnh hưởng gì.
“Vậy xin cảm ơn bà” Trần Ngao gật đầu, thấy lúc này cũng không còn sớm nữa, anh bèn chào tạm biệt viện trưởng Hà và mọi người để đi làm thủ tục xuất viện.
“Cảm ơn anh vì chuyện ban nấy. Nếu như hôm nay không có anh giúp thì e là tôi đã gặp rắc rối rồi."
Ra khỏi phòng bệnh, Nam Giai Hi đỏ mặt nói với Trần Ngao.
Hễ nghĩ tới chuyện Triệu Đại Hải đổ trách nhiệm của chuyện cậu Dương lên đầu mình là Nam Giai Hi lại thấy hoảng sợ. Nếu không có Trần Ngao giúp thì hậu quả thật khôn lường.
“Tôi chỉ tiện tay thì giúp thôi. Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cô mới phải.”
Trần Ngao cười hề hề, gãi đầu, liếc nhìn Nam Giai Hi, do vấn đề góc độ nên anh có thể trông thấy cổ áo của Nam Giai Hi mở rộng, lộ ra một vệt trắng ngần.
Trần Ngao suýt thì xịt máu mũi, trong đầu bất giác nhớ tới vóc dáng bốc lửa của Nam Giai Hi mà anh nhìn thấy hồi sáng, khi vô tình mở mắt thần ra, hơi nóng lại bốc lên ở bụng dưới.
Cô gái này quả là gợi cảm không phải dạng vừa...
Được Nam Giai Hi dẫn đường, Trần Ngao đi thẳng tới chỗ quầy làm thủ tục xuất viện.
“Chào anh Trần, thủ tục ra viện của anh đã được hoàn tất rồi ạ. Vì người nhà anh không làm phẫu thuật nên chúng tôi sẽ chuyển trả lại hai trắm ngàn tiền phí phẫu thuật còn dư vào thẻ của anh ạ” Sau khi thao tác trên máy một lúc, nhân viên quầy thủ tục lịch sự nói.
“Hai trăm ngàn tiền phí phẫu thuật ư?”
Nghe vậy, Trần Ngao không khỏi ngẩn người. Đúng là trước đó mẹ anh cần phải có hai trăm ngàn để làm phẫu thuật nhưng anh chỉ có một trăm năm mươi ngàn nên vẫn chưa đủ, hai trăm ngàn này ở đâu ra?
“Có phải cô nhầm không? Tôi vẫn chưa đóng tiền phẫu thuật mà?” Trần Ngao giải thích.
“Không nhầm đâu ạ, có một cô gái họ Tô rất xinh đẹp tự nhận là bạn của anh đã đóng cho anh rồi ạ. À phải rồi, cô ấy vừa mới đi về thôi, cô ấy đi cửa kia ạ” Cô nhân viên trả lời xong còn chỉ tay về phía cửa.
Họ Tô ư?
Trần Ngao ngẩn người rồi chợt nghĩ ra một khả năng. Lễ nào... Là cô ấy?
Ồ?
Cô nhân viên này nói rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn chút nào, chẳng lẽ...
Sau khi ngẫm nghĩ giây lát, Trần Ngao vội vàng đuổi theo, chạy ra phía cửa.
Anh vừa mới lao ra ngoài thì lập tức trông thấy một bóng người xinh đẹp mở cửa chiếc Porsche 911 đầy nhã nhặn, mái tóc đen nhánh buông xõa tới thắt lưng, chiếc áo vai trần màu xanh da trời nhạt để lộ xương quai xanh của cô ấy ra ngoài, thậm chí còn thấy thấp thoáng dây quai áo ngực bán trong suốt trên vai, bên dưới mặc chiếc váy bò màu xanh lam cùng tông màu, đôi chân trắng ngần, thẳng tắp đi đôi giày Valentino gót nhọn trông lại càng cao ráo hơn.
Hóa ra là cô ấy!
Tô Khuynh Thành!
Trần Ngao chỉ nhìn bóng lưng thôi là nhận ra ngay.
Dường như phát hiện ra động tĩnh sau lưng, Tô Khuynh Thành ngoái đầu lại nhìn, lộ ra một khuôn mặt đẹp tuyệt trần.