Ngọc bội?!
Trần Ngao vừa nói xong, vẻ mặt của tất cả mọi người đều cứng đờ trong nháy mắt, nét thẹn thùng trên mặt Tô Khuynh Thành cũng đờ ra, trong lòng như mới bị một tảng băng cứa phải, lạnh buốt vô cùng.
Anh ta muốn miếng ngọc bội đeo trên cổ mình à?
Tại sao lại như vậy được…
Ánh mắt Tô Khuynh Thành sáng lên, sau đó mới phản ứng được, vừa nãy Trần Ngao vẫn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt chăm chú như muốn ăn tươi nuốt sống mình đó, chẳng lẽ không phải anh ta đang nhìn mình mà là nhìn miếng ngọc bội này sao?
Nghĩ tới đây, Tô Khuynh Thành cắn chặt môi, đáy mắt lóe lên vẻ cô đơn.
Cô lại không sánh bằng một tảng đá hay sao…
“Chỉ thế thôi à?”
Tô Vân Thiên cũng trợn tròn mắt, ông không tưởng tượng nổi Trần Ngao sẽ nói đề nghị này, “Cậu chỉ yêu cầu một miếng ngọc bội thôi?”
Mặc dù với Tô Khuynh Thành mà nói, miếng ngọc bội trên người cô đúng là quý giá thật,
nhưng cùng lắm nó chỉ có giá mấy triệu mà thôi, quả nhiên anh không hề đế tâm đến Tô gia, lần này Trần Ngao cứu mạng ông nội họ, lại chữa cả bệnh cũ lâu năm, chỉ riêng điểm này thôi, cho dù có trả giá gấp mười lần, ông cũng không nhíu mày một chút.
Thậm chí cho dù Trần Ngao có đưa ra yêu cầu kết hôn với Tô Khuynh Thành đi chăng nữa, ông mới phải đắn đo một chút, dù sao không chỉ có năng lực tuyệt vời, cách làm người của Trần Ngao cũng vô cùng khiêm tốn, các mặt đều ưu tú hơn người, là người ưu tú nhất trong số các thanh niên tuấn kiệt mà ông ta từng gặp, không có người nào hơn!
Kết quả là, thằng nhóc này lại đòi miếng ngọc bội!
Đầu nó bị lừa đá rồi sao?
“Cho anh đấy!”
Tô Khuynh Thành cắn môi một cái, cô nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Trần Ngao, sau đó cô kéo ngọc bội trên cố xuống, hầm hầm tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, trông kiêu ngạo vô cùng.
“ơ…”
Thấy Tò Khuynh Thành tức giận như vậy, nhất thời Trần Ngao thấy ngơ ngác vô cùng, cũng không biết mình đắc tội với cô ấy hồi nào, sao lại
tức giận, anh không hề có ý không an phận với cô ấy kia mà…
Ôi chao, lòng dạ phụ nữ như dò kim đáy biển!
Trần Ngao cười khổ rồi lắc đầu một cái, anh thở dài một hơi, đầu ngón tay lướt qua miếng ngọc bội trong tay, trên bề mặt ngọc bội vẫn còn chút hơi ấm và mùi hương như thấm ruột thấm gan từ trên người Tô Khuynh Thành.
“Cuối cùng cũng được..
Trần Ngao thở phào nhẹ nhõm, trước đó anh đã phát hiện ra, miếng ngọc bội mà Tô Khuynh Thành đeo không phải là ngọc bội thông thường mà là một miếng linh ngọc…
Với những người khác, nó không hề có tác dụng gì, nhưng đối với anh mà nói, cái này không thể dùng tiền đo đếm được!
“Chuyện này…”
Một lát sau, ông cụ Tô mới tỉnh táo lại, nhìn dáng vẻ tức giận của Tô Khuynh Thành thì thở dài một hơi, vẻ mặt đầy phức tạp, “ôi, con bé này… Lớn rồi..
“Ông Tô ơi, nếu Âm Sát đã hỏng, tôi không quấy fây mọi người nữa vậy.”
Bây giờ linh ngọc đã tới tay, vấn đề của ông cụ Tô cũng đã được giải quyết, Trần Ngao nghĩ
mình cũng không cần ở đây lâu thêm nữa, cho nên anh mới tạm biệt ông cụ Tô.
Vẻ mặt ông cụ Tô phức tạp nhìn Trần Ngao, ông thở dài một hơi, “Khuynh Thành à, con tiễn cậu Trần đi.”
“Hừ!”
Tô Khuynh Thành hừ rên một tiếng, vẻ mặt khó chịu đi ra ngoài, Trần Ngao thì buồn bực gãi đầu, nghĩ sao cô gái này lại khó tính như vậy, mình đã giải thích rõ ràng rồi, không hề có ý với cô ấy, sao lại như vậy mãi.
Xem ra mình phải tìm thêm cơ hội khác để giải thích rõ ràng!
“Cái này… cô Tô à.” Trần Ngao đi theo sau vẫn suy tư mãi nên nói gì, còn chưa kịp giải thích, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, một chiếc Lamborghini màu xám bạc dừng lại trước mặt Tô Khuynh Thành.