“Anh bạn trẻ, anh liều lĩnh quá. Với tình huống của ông Tô bây giờ, đến chính tôi cũng không dám chắc sẽ ốn định được bệnh tình của ông ấy nữa là anh.” Chu Chính Hoa nãy giờ không nói gì chợt thở dài, trong mắt lóe lên tia kiên quyết: “Xem ra, lát nữa tôi đành thừ một lần vậy…”
Ông đã ra quyết định, bản thân ông sẽ cố hết sức giữ mạng lại cho ông Tô, may ra còn tìm được đường sống.
“Ha ha, kẻ không biết thì không sợ, tưởng mình là thần y thật chắc. Tình trạng của ông nội chính ngài Smith cũng không có cách gì, chỉ bằng anh mà khỏi chắc?” Tô Tử Phong trào phúng, vẻ mặt khinh thường. Không chỉ anh ta, những người còn lại cũng lắc đầu. Thấy nhiều người thích ba hoa, nhừng đây là lần đầu họ nhìn người thích buôn như vậy.
“Yên tâm, tôi không chỉ làm ông Tô tỉnh lại, thậm chí còn không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào cơ.” Trần Ngao thản nhiên nói, giọng điệu rất kiên định.
“Rồi rồi rồi, đế tôi xem anh cứu ông nội tôi
mà không cần dùng đến thuốc kiểu gì.” Tô Tử Phong vẫn cười: “Nếu anh thua thì đừng trách tôi.”
“Trần Ngao, anh gây phiền phức đủ chưa?”
Tô Khuynh Thành không nhịn được nữa, bực bội lườm Trần Ngao, muốn đuổi anh ra ngoài ngay lập tức.
“Cô Tô, xin hãy yên tâm, tôi không thua đâu.” Trần Ngao bình tĩnh nói, sau đó tiện tay cầm một cái gậy ở góc tường, đi đến giữa căn phòng. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đập vỡ cái gương giữa phòng.
“Trần Ngao, anh đang làm gì vậy?”
Tô Khuynh Thành thực sự bực mình, cô ấy hối hận xanh cả ruột. Tại sao cô ấy lại đưa thằng điên này về, lại còn tin lời nói phét của anh, ngốc thật đấy.
“Được rồi, trong vòng ba phút, chắc chắn ông Tô sẽ tỉnh lại.”
Trần Ngao vỗ tay ném cây gậy xuống đất.
Anh vừa nói xong, xunh quanh lặng ngắt như tờ.
“Ha ha ha…”
Chỉ một lát sau, bọn họ cười ầm lên, nhìn Trần Ngao với ánh mắt thích thú như nhìn thằng ngố.
mà không cần dùng đến thuốc kiểu gì.” Tô Tử Phong vẫn cười: “Nếu anh thua thì đừng trách tôi.”
“Trần Ngao, anh gây phiền phức đủ chưa?”
Tô Khuynh Thành không nhịn được nữa, bực bội lườm Trần Ngao, muốn đuổi anh ra ngoài ngay lập tức.
“Cô Tô, xin hãy yên tâm, tôi không thua đâu.” Trần Ngao bình tĩnh nói, sau đó tiện tay cầm một cái gậy ở góc tường, đi đến giữa căn phòng. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đập vỡ cái gương giữa phòng.
“Trần Ngao, anh đang làm gì vậy?”
Tô Khuynh Thành thực sự bực mình, cô ấy hối hận xanh cả ruột. Tại sao cô ấy lại đưa thằng điên này về, lại còn tin lời nói phét của anh, ngốc thật đấy.
“Được rồi, trong vòng ba phút, chắc chắn ông Tô sẽ tỉnh lại.”
Trần Ngao vỗ tay ném cây gậy xuống đất.
Anh vừa nói xong, xunh quanh lặng ngắt như tờ.
“Ha ha ha…”
Chỉ một lát sau, bọn họ cười ầm lên, nhìn Trần Ngao với ánh mắt thích thú như nhìn thằng ngố.
“Chị họ, em tìm đâu ra ông thần dở hơi này thế, diễn xiếc cho mọi người xem à?” Tô Tử Phong cười nói, vẻ mặt châm chọc: “Đập cái gương mà đòi cứu được ông nội tôi, anh tưởng mình là thần là thánh chắc?”
Nghe Tô Tử Phong trào phúng, vẻ mặt Tô Khuynh Thành khó coi như nuốt phải ruồi.
“Nếu làm vậy mà khiến ông tôi tỉnh lại, vậy thì Tô Tử Phong tôi sẽ live stream ăn phân!” Tô Tử Phong nói đầy tự tin, nụ cười vẫn còn vương trên môi.
“Khụ khụ…”
Vừa dứt lời, một tiếng ho yếu ớt vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người, ông Tô ho nhẹ đôi tiếng rồi từ từ mở mắt ra giữa cái nhìn đờ đẫn của bao nqười.