Trên tầng một, Mạc Ngọc Hàn ung dung quan sát ba người dưới sảnh. Đến lúc nghe thiếu niên anh tuấn bên cạnh Thần Vũ mạnh miệng như vậy, đôi mắt hắn lóe lên tia hứng thú rồi bật cười thành tiếng. Người này vừa rồi còn khen hắn rất biết làm ăn. Dáng vẻ nhỏ tuổi nhưng khí thế cũng lớn lắm.
Diệp Phi tiến lại gần Mạc Ngọc Hàn báo cáo tình hình:
“Giáo chủ! Người của chúng ta phái đi hoàng cung Long Quốc đã có hồi báo. Hoàng đế Long Quốc xác thực đã từng được tặng ba chiếc vòng tay hiếm có từ Viên Đảo. Sau đó ông ta đã thưởng chiếc vòng thứ nhất cho Hoàng phi Long Quốc, thưởng chiếc thứ hai cho Hàn Vương, còn chiếc thứ ba thì không biết đã thưởng cho ai hay không?”
“Chiếc thứ ba?” – Mạc Ngọc Hàn trầm ngâm, không phải chính là chiếc hắn đã đeo từ nhỏ đó sao? Về thân thế của hắn, càng ngày lại càng có nhiều câu hỏi cần giải đáp, thật hận chỉ muốn tóm cổ lão già Hoàng đế hỏi cho ra nhẽ.
Mạc Ngọc Hàn đưa mắt nhìn Diệp Phi: “Còn Nhiên Thanh?”
“Nhiên Thanh cô nương vừa trở về Thiên Xuyên Cốc kiểm tra lần nữa, khẳng định Thiên Tuyết tiểu thư không ở trong cốc. Cô nương ấy cho rằng có khả năng Thiên Tuyết tiểu thư vì ham chơi sẽ đi kinh thành nên cũng đã đi rồi. Thuộc hạ có phái vài người đi theo cô ấy”.
“Ở Đông Ninh Thành và các vùng lân cận không thu được tin tức gì sao?”
“Người của chúng ta đã muốn xới từng tấc đất lên để tìm nhưng vẫn bặt vô âm tích, giống như bốc hơi vậy. Chủ nhân, có khi nào..?”
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tiếp tục tìm. Ta tin Tuyết Nhi sẽ không xảy ra việc gì đáng tiếc. Thông báo với Tiểu Thanh gặp nhau ở Vĩnh An thành”.
Mạc Ngọc Hàn cơ hồ muốn bóp nát chén trà đang cầm trong tay. Hắn đã tung ra một lượng lớn nhân lực chỉ để tìm người, nhưng vài ngày qua không có chút tiến triển nào. Rốt cuộc Thiên Tuyết đang ở đâu?
Dưới sảnh, tiểu nhị nhanh chóng mời ra hai kỳ thủ, một người đấu với Thần Vũ, người còn lại đấu với Tiểu Thiên. Đỗ Kỳ chưa có can đảm đưa ra quyết định nên rất an phận đứng một bên.
Đối thủ của Tiểu Thiên là một nam nhân dáng vẻ rất thư sinh. Vóc người hắn hơi gầy, khá cao, gương mặt góc cạnh, nổi bật nhất là đôi mắt xếch linh hoạt. Lời nói của Tiểu Thiên vừa rồi hắn nghe rất rõ ràng. Muốn phòng hạng nhất? Phải xem hắn có chấp nhận hay không.
Phòng hạng nhất chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến lợi ích của hắn mới là chuyện lớn. Ai cũng biết hoàng đế Thiên Quốc rất yêu thích đấu cờ, hàng năm đều tổ chức thi tài. Các Thành sẽ thi trước tuyển chọn ra ba kỳ thủ, sau đó lên kinh tham gia vòng cuối cùng.
Kỳ thủ đạt hạng nhất sẽ được trọng thưởng, còn có cơ hội cùng hoàng đế chơi cờ. Lợi ích về tiền tài và quyền lực sau này vô cùng to lớn. Chính vì thế đa phần các quan lại đều sẽ bồi dưỡng con cháu mình, dân thường muốn có tư cách để tham gia hơn nữa còn đảm bảo sẽ được cạnh tranh công bằng cần phải tìm một chỗ dựa. Kỳ lâu này chính là chỗ dựa của hắn. Hắn phải thể hiện thật tốt để nhận được sự tiến cử của Kỳ lão chủ.
Tên kỳ thủ dùng nửa con mắt đánh giá Tiểu Thiên. Hắn còn tưởng cao nhân phương nào, chỉ là tiểu tử mặt búng ra sữa lại dám mở miệng ngông cuồng. Quả đúng thùng rỗng kêu to, hạng ếch ngồi đáy giếng như vậy hôm nay hắn sẽ làm cho triệt để câm mồm.
“Lưu Vĩ.” – Tên kỳ thủ họ Lưu ngắn gọn nhấn giọng, ý rằng muốn đối phương sau khi thua cuộc cũng sẽ biết thua bởi ai, từ đó khi nghe đến tên hắn tốt nhất nên khiêm nhường một chút.
“Ta là Bạch Thiên!”
Tiểu Thiên nhìn ra được ánh mắt đầy kiêu ngạo xen lẫn khinh thường của tên Lưu Vĩ dành cho nàng. Nàng nhếch mép, gật đầu đáp lại.
Nhìn hắn tự tin như vậy chắc cũng có chỗ hơn người. Nhưng chơi cờ cần nhất là khiêm tốn, thận trọng, tuyệt đối không được đánh giá thấp địch thủ. Chỉ biết mình mà không biết người mỗi chiến mỗi bại. Hắn còn chưa hiểu rõ thực lực của nàng đã muốn tự cao, chỉ dựa vào điểm này nàng đã có phân nửa cơ hội thắng. Huống hồ nàng không quan trọng thắng thua, nàng ỷ lại vào Thần Vũ là được.
“Bạch Thiên công tử, mời!” – Lưu Vĩ đưa bàn tay về phía Tiểu Thiên làm ra vẻ khách khí, nhưng trên mặt của hắn lại giống như ghi nguyên hàng chữ “Chấp ngươi mười nước cũng không thắng được ta”.
Đối phương có tâm thì nàng sẽ có lòng tiếp nhận. Hắn mời nàng đi trước, nàng cũng không ngốc đến nỗi sẽ mời lại hắn.
Tiểu Thiên nét mặt không lộ ra chút cảm xúc, từ tốn đi nước đầu tiên. Mặc dù có chút lo lắng, nhưng ít ra nàng cũng có thâm niên bảy năm chơi cờ online cộng offline, đã kinh qua biết bao nhiêu người chơi với các lối đánh đa dạng khác nhau, tự nhiên cũng có chút thực lực của riêng mình. Dì Hai lúc đó thấy nàng nghiện game liền bắt nàng chơi cái này, không nghĩ cũng có ích như vậy.
Ở một bên Thần Vũ vẫn chưa bắt đầu, hắn âm thầm quan sát Tiểu Thiên. Trái ngược với tính cách nghịch ngợm, hay nói hay cười thường thấy, Tiểu Thiên lại có một phong thái chơi cờ khiến hắn vô cùng thưởng thức. Vừa điềm tĩnh, vừa hiền hòa. Khóe miệng hắn nhẹ nhàng cong lên.
Lưu Vĩ quả nhiên là người thông minh, nhưng cũng rất hiếu thắng. Mỗi nước cờ của hắn đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết, vận dụng liên tục hàng loạt thế đánh phá. Nhưng hắn hấp tấp, nóng nảy như vậy không sợ thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao? Hay Lưu Vĩ thật sự cho rằng Thiên Tuyết nàng không đáng làm đối thủ của hắn, vì vậy chỉ tấn công mà không phòng thủ, không tính toán đến đường lùi?
Một khắc sắp sửa trôi qua, Lưu Vĩ cuối cùng cũng mồ hôi mẹ mồ hôi con đầy trán. Sắc mặt hắn biến đổi một cách nhanh chóng, từ hồng sang đỏ sang xanh, hệt như một con tắc kè hoa. Hắn không dám tin tình thế lại trở nên bất lợi với hắn như vậy. Không thể ngờ tên tiểu tử trước mặt lại luôn phá giải được những nước cờ của hắn, hơn nữa hắn hoàn toàn không nhìn ra bước tiếp theo của đối phương sẽ là gì.
Tiểu Thiên nở một nụ cười nhẹ, hạ nước cuối cùng. Nước đi này coi như phân định thắng thua. Một khắc cũng vừa kết thúc. Phòng hạng nhất không phải thuộc về nàng rồi chứ?
“Chủ quán đâu, mau mang mười cân rượu, mười cân thịt ra đây!”.
Đột nhiên có một đám người ùn ùn xông vào, khuấy động bầu không khí yên lặng ở Kỳ Lâu. Tất cả những người có mặt trong sảnh đều đồng loạt nhìn về hướng cửa chính.
Tiểu Thiên không ngoại lệ. Nàng liếc xéo tên Lưu Vĩ đang bị tổn thương úp mặt xuống bàn cờ rồi nhanh chóng đứng dậy xem náo nhiệt.
Đi đầu là một tên dáng người béo tròn béo trục, kéo theo trái phải phía sau gần hai mươi tên nữa. Tất cả đều ăn mặc rất cổ quái, trang phục lấy da thú làm chủ đạo kết hợp với loại vải chất liệu dày, cộng thêm nhiều phụ kiện nhìn rất vui mắt. Có lẽ là một bộ tộc nào đó.
Tên đứng bên phải tên mập là tác giả của câu nói vừa nãy, tuy có chút thấp bé nhưng rất hống hách, hắn cầm một thanh đao sáng loáng hướng về phía đám người chơi cờ, hung tợn thị uy:
“Nhìn gì mà nhìn, có tin lão đây móc mắt các ngươi ra không hả? Một lũ vô dụng, chỉ biết chơi cờ. Biến, biến biến! Biến hết đi cho Nhị vương của ta đỡ ngứa mắt”.
Cả sảnh lúc này xôn xao hẳn lên, nhưng không một ai rời khỏi vị trí. Đâu đó lóe lên vài tia chán ghét cùng thương hại.
Tiểu Thiên thấy tên ngoại tộc cùng đồng bọn cứ đưa lên đưa xuống thanh đao, liền sợ chết nhanh chân lùi lại, nhấc vạt áo chạy về phía Thần Vũ, nấp sau lưng hắn. Dáng người hắn cao lớn, che phủ hoàn toàn Tiểu Thiên.
Bị nàng lấy làm tấm chắn nhưng Thần Vũ vẫn vô cùng nhàn nhã, hắn khoanh tay dựa vào cột gỗ để xem kịch hay. Thấy thái độ của Thần Vũ như vậy, Tiểu Thiên yên tâm tuyết đối hơn nữa còn phi thường hợp ý với vị trí đang đứng, nàng từ phía sau ló đầu ra tiếp tục theo dõi diễn biến.
Tên ốm nhách kia thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về mình lại càng trợn mắt lớn hơn, nghiến răng nghiến lợi. Hắn nhìn quanh vẫn chưa thấy ai ra chào liền quát:
“Chủ quán chết ở đâu rồi, còn không mau….”
Hắn chỉ nói đến đó thì cơ miệng hình như không cử động nữa, đôi mắt trợn đến nỗi chỉ còn tròng trắng, rồi oanh oanh liệt liệt ngã đùng xuống đất.
Khắp sảnh chính, tất cả đột nhiên đều im lặng. Những người ở đó đều xem như không phát sinh chuyện gì, dời hướng chú ý về ván cờ trước mặt. Chỉ có Tiểu Thiên cùng bọn người ngoại tộc là ngây ra như phỗng, phản ứng vô cùng chậm chạp.
Tên Nhị vương sau khi hết ngỡ ngàng liền hướng tên thuộc hạ đứng bên trái phất tay ý bảo hắn đến kiểm tra.
Tên này khom người nhận mệnh, nhanh chóng tiến sát đến tên dưới đất. Giây lát sau hắn lắp ba lắp bắp, khuôn mặt trắng bệch, hướng Nhị vương của hắn nói không ra hơi:
“Nhị vương, hắn…. hắn….chết rồi…”