Chu Diễm Hân hơi tức giận vì Hạ Cường không chịu từ bỏ.
“Hạ Cường, đừng nói nhảm nữa”.
“Tôi không thể nào đạt được tư cách đó”.
Hạ Cường lắc đầu nói: "Nếu không thử thì sao biết được?"
Hạ Cường thực sự rất muốn nói rằng anh chính là ông chủ đằng sau đã mua Thành Trung Thành.
Chu Diễm Hân em chính là vợ của anh, em chỉ cần mở lời, đừng nói đến tư cách để gia nhập vào Thành Trung Thành.
Kể cả có đưa cho em toàn bộ Thành Trung Thành cũng chẳng có vấn đề gì.
Nhưng cuối cùng Hạ Cường cũng không nói ra.
Bởi vì nếu nói ra, chắc chắn sẽ lại bị chế giễu thêm một lần nữa.
Cuộc trò chuyện giữa hai người cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Chu Tử Mạn nhoẻn miệng cười, dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi: "Hai người đang nói gì vậy, chẳng lẽ hai người cũng muốn thử một lần, xem có thể đạt được tư cách đó hay không à?"
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lại phá lên cười.
“Ha ha ha, có biết mấy chữ không biết tự lượng sức mình viết như thế nào không vậy?”
“Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là mơ ước hão huyền”.
“Cũng không thử nhìn lại mình xem là loại người gì, còn muốn làm quen với đại gia, thăng chức tăng lương, đúng là một giấc mơ hão huyền”.
Chu Diễm Hân lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.
Hạ Cường hỏi thẳng: “Ông nội, có phải nếu Chu Diễm Hân đạt được tư cách đó, thì ông sẽ đồng ý thăng chức cho cô ấy lên trưởng phòng Phòng thiết kế của tập đoàn Chu Thị đúng không?”
Chu Chấn Quốc lơ đãng trả lời, cực kì qua loa lấy lệ: “Đúng vậy”.
"Được, cứ quyết định như vậy đi”.
“Diễm Hân, chuẩn bị thử xem sao”.
Chu Diễm Hân như bị sét đánh, lo lắng trợn mắt nhìn Hạ Cường: “Anh điên rồi!”
Mọi người xung quanh lại bật cười, ngay cả Chu Chấn Quốc cũng không nhịn được cười.
“Chu Diễm Hân, cháu thật may mắn khi có thể lấy được một người không bình thường như vậy làm chồng”.
“Ông nghĩ cháu chắc chắn phải vui vẻ suốt cả ngày, bởi vì cậu ta chẳng khác gì con khỉ được mời tới để làm trò cười”.
Chu Tử Mạn nhướng mày nhìn Hạ Cường, nói: "Hạ Cường, anh giỏi khoác lác như vậy, sao không nói thẳng anh chính là đại gia trẻ tuổi đã bỏ ra mười tỷ tệ để mua Thành Trung Thành luôn đi?"
Hạ Cường cười nhạo trong lòng.
Đúng là tôi mà.
Sau khi sỉ nhục Hạ Cường, Chu Tử Mạn tranh thủ nhìn về phía Trương Thiên Hạo ở bên cạnh, tỏ ra nũng nịu ngay trước mặt mọi người.
“Thiên Hạo, anh nhìn kìa, người đàn ông của Chu Diễm Hân đã đứng ra bảo vệ cho chị ta, anh còn không mau bày tỏ thái độ đi”.
“Anh biết đấy, người ta muốn ngồi vào vị trí trưởng phòng mà”.
Trương Thiên Hạo mỉm cười, nếu bạn gái của anh ta đã lên tiếng, thì anh ta đương nhiên không thể ngó lơ được.
“Ông nội, nhà họ Trương của cháu cũng được coi là một đại gia tộc có danh tiếng ở Khánh Thị”.
“Nghe nói đại gia trẻ tuổi đó đã tới Khánh Thị, nhưng lại rất khiêm tốn, chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng thật của anh ta”.
“Rất khó để có thể móc nối quan hệ với anh ta”.
“Nhưng nghe nói bây giờ, đại gia đó đã giao mọi việc ở Thành Trung Thành cho tỷ phú Đường Long giàu nhất Khánh Thị và đám người Liễu Tiểu Ngọc”.
“Mà bố của cháu là Trương Sâm Lâm cũng có quen biết với tỷ phú Đường, cháu đã nhờ bố cháu giúp đỡ, nói không chừng có thể thành công”.
“Thật tốt quá, Thiên Hạo”.
Chu Chấn Quốc vô cùng phấn khích, Trương Thiên Hạo nói vậy cứ như thể anh ta đã giành được một nửa tư cách để gia nhập.
Thái độ này hoàn toàn khác với thái độ của ông ta đối với Hạ Cường và Chu Diễm Hân vừa nãy.
Trương Thiên Hạo chắp tay nói: "Ông nội, đều là người một nhà, không cần khách sáo”.
Vừa nói, Trương Thiên Hạo vô thức nhìn về phía Hạ Cường.
Trong mắt chứa đầy sự khiêu khích.
Sau khi ra khỏi biệt thự nhà họ Chu, trong lòng Chu Diễm Hân tràn đầy oán hận.
“Hạ Cường, tôi không ngờ anh lại là một kẻ khoác lác như vậy”.
Hạ Cường sửng sốt, rất nghiêm túc trả lời: "Anh không hề khoác lác, anh vẫn luôn rất nghiêm túc”.
“Tại sao anh lại muốn tôi đi bàn bạc tư cách gia nhập đó, đây hoàn toàn là nhiệm vụ không thể hoàn thành”.
“Chẳng lẽ, anh cảm thấy tôi bị bọn họ cười nhạo còn chưa đủ sao?”
Chu Diễm Hân rất khó chịu, những năm nay, cô luôn bị bọn họ chà đạp, mãi chưa thể ngóc đầu lên nổi.
Sự tự ti, hèn yếu, đã ăn sâu vào tận gốc rễ.
Hạ Cường vì điều này mà cảm thấy hơi đau lòng, mặc dù anh không hiểu rõ quá khứ của Chu Diễm Hân.
Nhưng Hạ Cường cảm thấy, trước khi anh và cô phát sinh quan hệ, cô chắc chắn là một người rất kiêu ngạo.
Chẳng qua là những việc mà cô phải trải qua trong sáu năm nay, đã xóa sạch sự kiêu ngạo đó đến mức một mảnh vụn cũng không còn.
“Diễm Hân, thử một lần xem, cho dù cơ hội chỉ có một phần mười nghìn, cũng coi như là có hy vọng”.
“Nếu như ngay cả dũng khí để thử cũng không có, thì thực sự không có hy vọng nào cả”.
Chu Diễm Hân hơi sững sờ, những lời của Hạ Cường giống như chạm vào thứ gì đó đã mất từ rất lâu ở sâu trong trái tim cô.
“Hạ Cường, anh!”
"Đừng nói nữa, chuyện này cứ nghe theo anh, thật ra để em đạt được tư cách này cũng không phải việc gì khó”.
“Cái gì?”
“Không có gì đâu, cố gắng lên nào Diễm Hân”.
Hạ Cường làm ra động tác nắm tay về phía Chu Diễm Hân, cho cô niềm tin và hy vọng.
Chuyện này đã được xác định, Chu Diễm Hân không nói gì nữa, chỉ có thể chấp nhận.
Trong mấy ngày tới, cô bắt đầu dốc hết sức mình để chuẩn bị cho hội nghị xúc tiến thương mại đó.
Đồng thời, cũng trong mấy ngày này.
Tin tức ông chủ phía sau Thành Trung Thành là một đại gia trẻ tuổi, đã đến Khánh Thị cũng lan truyền khắp cả thành phố thông qua nhiều cách khác nhau.
Rất nhiều người đều đang suy đoán xem đại gia này đến từ gia tộc nào.
Rốt cuộc là bao nhiêu tuổi, cao hay thấp, béo hay gầy.
Dù sao, đại gia trẻ tuổi dường như đột nhiên trở thành chủ đề được bàn tán ở Khánh Thị.
Cứ như thể ai mà không thảo luận về đại gia trong buổi gặp mặt thì không theo kịp xu hướng.
Khi Hạ Cường nghe được những tin đồn này, anh rất bối rối, thậm chí còn hơi bất lực.
Không thể hiểu nổi, anh đột nhiên nổi giận.
Trong chớp mắt, một tuần đã trôi qua.
Ngày Thành Trung Thành tổ chức hội nghị xúc tiến thương mại cuối cùng cũng đã đến.
Sáng sớm hôm nay, Hạ Cường nhận được điện thoại của Đường Long.
"Anh Cường, anh không tham gia hội nghị xúc tiến thương mại này thật sao? Bây giờ cả thanh phố đều đang nói về anh”.
“Anh có muốn lộ mặt để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ không?”
“Hơn nữa, chính phủ rất coi trọng hội nghị xúc tiến thương mại lần này, việc anh không xuất hiện thì hơi khó giải thích”.
Đường Long ở đầu bên kia điện thoại dè dặt nói, sợ nói sai một câu sẽ chọc giận Hạ Cường.
“Ông coi tôi là con khỉ sao?”
Quả nhiên, chỉ với một câu nói của Hạ Cường, khắp người Đường Long đã đổ mồ hôi lạnh.
“Anh Cường, à...”
“Tôi sẽ không xuất hiện, ông tự mình thu xếp đi”.
“Được, thưa anh Cường”.
Đường Long trả lời, chờ chỉ thị tiếp theo của Hạ Cường.
Hạ Cường nói: “Khánh Thị có một gia tộc chuyên về đông y tên là Bách Thảo Đường, bọn họ có dùng các mối quan hệ để nhờ các ông cho tập đoàn Chu Thị một tư cách gia nhập vào Thành Trung Thành phải không?”
Đường Long bên kia vội vàng kiểm tra tài liệu.
"Đúng vậy, anh Cường, Bách Thảo Đường có một vài mối quan hệ với người của chúng ta, Trương Sâm Lâm bình thường rất giỏi làm chó”.
"Lần này con trai ông ta muốn xin cho tập đoàn Chu Thị một tư cách gia nhập. Ông ta đã đưa đến hai triệu tệ tiền mặt và một số vật phẩm có giá trị”.
“Phía bên chúng ta đúng là đã đồng ý giữ lại một tư cách cho nhà họ Chu kia”.
"Ừ”.
Hạ Cường nhẹ nhàng gật đầu: “Trương Thiên Hạo làm như vậy là để giúp Chu Tử Mạn của nhà họ Chu”.
"Lát nữa, tôi muốn ông đích thân gặp mặt Chu Tử Mạn, cứ nói rằng tôi rất ghét việc hối lộ”.