Vì chuyện sáu năm trước, Chu Diễm Hân đã trở thành đối tượng bị chỉ trích của người nhà họ Chu, đây là sự thật không thể chối cãi.
Vì vậy, hiện giờ ở trong nhà họ Chu, Chu Diễm Hân đã không còn bất cứ địa vị gì.
Ngay cả một người họ hàng xa nào đó của nhà họ Chu cũng có thể nhảy lên và đá cho cô một cú.
Huống hồ, bây giờ Chu Tử Mạn đã bám được vào cành cao Trương Thiên Hạo, càng được chú ý hơn trong nhà họ Chu.
Cho nên, ở nhà họ Chu này, Chu Diễm Hân đương nhiên không thể đấu lại Chu Tử Mạn.
Chuyện này cứ được quyết định như vậy, Chu Diễm Hân bị đưa ra như một món hàng trưng bày, phụ trách việc bàn bạc hợp tác với tập đoàn Tôn Thị.
Hơn nữa, Chu Tử Mạn còn ép buộc Chu Diễm Hân phải đàm phán thành công.
Nếu như lần đàm phán dự án này thất bại, Chu Diễm Hân sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Chu Thị.
Ngày hôm sau, trong phòng riêng của một nhà hàng cao cấp.
Tôn Lôi lắc ly rượu vang đỏ trên tay, hắn đã đợi ở đây từ sớm.
Dù khoác lên mình hàng hiệu nổi tiếng nhưng hắn vẫn không thể nào che giấu được vẻ ngoài xấu xí.
Tên này có mỏ nhọn tai khỉ, hơn nữa khi còn bé từng bị thủy đậu, bây giờ mặt đầy rỗ, nếu đi đóng phim ma có lẽ không cần phải hóa trang.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Chu Diễm Hân mặc vest chuyên nghiệp bước vào.
Trông cô hơi căng thẳng, dù sao tiếng xấu của tên Tôn Lôi này cũng đã được truyền khắp Khánh Thị.
Vừa bước vào, Tôn Lôi đã nheo mắt nhìn Chu Diễm Hân từ trên xuống dưới.
Lần đầu tiên nhìn thấy Chu Diễm Hân, Tôn Lôi đã bị thu hút bởi vẻ ngoài xinh đẹp và thân hình gợi cảm của cô.
Trong những năm nay, Tôn Lôi cũng từng gặp vô số người đẹp, nhưng hắn chưa bao giờ gặp cô gái nào xinh đẹp như Chu Diễm Hân.
Trong mắt Tôn Lôi lóe lên vẻ tàn ác!
“Xin lỗi anh Tôn, trên đường bị kẹt xe nên tới hơi trễ một chút, xin thứ lỗi”.
“Ha ha, không sao, không sao, có thể chờ người đẹp như cô Chu là vinh hạnh của tôi”.
Chu Diễm Hân ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình trông không quá căng thẳng.
“Anh Tôn, lần này tôi tới đây là muốn bàn bạc với anh về việc tìm đối tác làm ăn với quý công ty”.
"Tập đoàn Chu Thị chúng tôi và quý công ty cũng là đối tác làm ăn lâu dài. Lần này quý công ty có thể gia nhập Thành Trung Thành, hơn nữa còn có một dự án hợp tác lâu dài với thương hiệu quần áo cao cấp hàng đầu của Yến".
"Bây giờ quý công ty đang tìm đối tác, với năng lực của tập đoàn Chu Thị chúng tôi, nếu có thể hợp tác cùng tập đoàn Tôn Thị của các anh thì chắc chắn đôi bên cùng có lợi”.
“Anh Tôn, đây là tài liệu mà tôi đã chuẩn bị, anh xem qua một lượt đi!”
Dứt lời, Chu Diễm Hân lập tức đẩy tài liệu của tập đoàn Chu Thị mà cô đã cất công chuẩn bị về phía Tôn Lôi.
Tuy nhiên, Tôn Lôi chỉ lắc đầu cười, hắn để tài liệu qua một bên, sau đó sờ vào bàn tay ngọc ngà của Chu Diễm Hân.
“Cô Chu, chắc chắn cô đã chuẩn bị rất nhiều trước khi tới đây rồi nhỉ”.
"Nếu đã như vậy, có lẽ cô nên biết điều đầu tiên khi nói chuyện làm ăn với Tôn Lôi tôi là gì chứ?"
Chu Diễm Hân cau mày, vội vàng rút tay lại: “Anh Tôn, anh hiểu lầm ý của tôi rồi”.
“Ồ?”
Tôn Lôi nhíu mày, sau đó rót cho Chu Diễm Hân một ly rượu vang đỏ.
“Cô Chu, chúng ta cùng uống một ly trước đã?”
“Thật xin lỗi anh Tôn, tôi không biết uống rượu”.
“Không biết uống thì có thể học, trước tiên cô cứ uống ly rượu này đã, rồi chúng ta từ từ nói”.
“Anh Tôn…”
“Uống một ngụm nhỏ thôi, không nể mặt tôi sao?”
Chu Diễm Hân không còn cách nào khác, đành phải đưa ly rượu lên miệng, cô nghĩ là mình sẽ chỉ nhấp một ngụm.
Nhưng Tôn Lôi ở phía đối diện đột nhiên đứng lên, một tay nắm cằm cô, tay còn lại cầm lấy ly rượu, ép Chu Diễm Hân uống hết cả ly.
Chu Diễm Hân bị sặc ho dữ dội, dưới tác dụng của rượu, mặt cô lập tức đỏ bừng, đầu óc choáng váng.
“Anh Tôn, anh…”
“Ha ha!”
Tôn Lôi nở nụ cười quái dị, lộ ra hàm răng lởm chởm: "Cô Chu, tôi thật sự càng nhìn càng thích cô”.
Dứt lời, Tôn Lôi lập tức không đứng đắn duỗi tay tới.
Chu Diễm Hân đẩy tay hắn ra: “Anh Tôn xin hãy tự trọng”.
"Tự trọng ư?"
Tôn Lôi lạnh lùng bật cười: “Chu Diễm Hân, nếu cô đã đến để nói chuyện làm ăn với tôi thì cô còn giả bộ cái gì?”
Nói xong, Tôn Lôi cầm một chiếc hộp tinh xảo từ trên chiếc ghế bên cạnh lên và ném nó đến trước mặt Chu Diễm Hân.
Những thứ bên trong chiếc hộp khiến da đầu Chu Diễm Hân tê dại.
“Chu Diễm Hân, muốn hợp tác cùng công ty chúng tôi cũng được thôi”.
"Nhưng có một điều kiện, tối nay cô phải dùng những thứ đồ mà tôi chuẩn bị cho cô để tâm sự với tôi, cô thấy thế nào?"
Chu Diễm Hân chỉ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm nghiêm trọng, cô vô cùng tức giận, đứng thẳng lên.
“Muốn đi sao?”
Tôn Lôi híp mắt lại, lao về phía Chu Diễm Hân như một con sói đói: "Cô Chu, cô thật đẹp, cô thực sự là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp”.
“Ở với tôi một đêm, sáng mai, hợp đồng gì tôi cũng ký với cô, được không?”
“Buông tôi ra”.
Chu Diễm Hân vô thức tránh thoát khỏi Tôn Lôi, xoay người muốn bỏ chạy, tuy nhiên, Tôn Lôi lại nhào tới một lần nữa.
“Ả đàn bà khốn kiếp, cô tự tìm tới cửa rồi còn muốn chạy hả?”
“Ở trước mặt tôi, cô còn giả bộ ngây thơ cái gì, hôm nay cô nhất định phải làm, không làm cũng phải làm!”
Bốp!
Dưới tình thế cấp bách, Chu Diễm Hân chộp lấy chai rượu vang đỏ ở bên cạnh, đập vào trán Tôn Lôi.
Tôn Lôi hét lên một tiếng, bị Chu Diễm Hân đánh ngã xuống đất, trên trán bê bết máu.
“Thật…Thật sự xin lỗi anh Tôn, tôi không cố ý”.
Tôn Lôi ôm trán, nhìn vết máu trên tay, nổi trận lôi đình: “Tao... Tao… con mẹ nó, mày dám đánh tao, đồ khốn khiếp, mày xong đời rồi, Chu Thị chúng mày cũng xong đời rồi!”
…
Một giờ sau, trong phòng họp của lãnh đạo cấp cao tập đoàn Chu Thị.
“Cái gì, tập đoàn Tôn Thị muốn chấm dứt tất cả hợp đồng hợp tác với Chu Thị chúng ta hả?”
Khuôn mặt Chu Chấn Quốc tái nhợt, nổi cơn thịnh nộ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội, tất cả những thứ này đều do Chu Diễm Hân mà ra".
Chu Tử Mạn nói đểu: “Công ty tin tưởng chị ta nên mới giao cho chị ta một dự án quan trọng như vậy”.
"Chị ta thì hay rồi, không những không đàm phán được dự án này mà còn phá hỏng mối quan hệ hợp tác trước đó của chúng ta với tập đoàn Tôn Thị".
"Lần này chúng ta thực sự bị tổn thất nặng nề, hơn nữa, Chu Diễm Hân này còn đánh anh Tôn”.
"Cái gì?"
Chu Chấn Quốc tức giận đến mức cả người phát run, nói: “Chu Diễm Hân, rốt cuộc cháu là đã làm gì?”
“Cháu thật to gan, ngay cả cậu chủ Tôn cũng dám đánh”.
Trên mặt Chu Diễm Hân tràn đầy vẻ oan ức: “Ông nội, là do Tôn Lôi định làm nhục cháu trước”.
“Làm nhục ư?”, Chu Tử Mạn hung hăng trợn mắt nhìn Chu Diễm Hân, nói: "Chị không phải chỉ là một chiếc giày rách thôi sao, giả vờ cao quý cái gì chứ?"
"Kẻ ăn xin còn có thể chạm vào chị, chẳng lẽ người ta là cậu chủ của tập đoàn Tôn Thị lại không bằng kẻ ăn xin Hạ Cường nhà chị sao?"