Sau khi logout, ta lập tức đến bệnh viện khám gấp. Liên tiếp khám siêu âm, soi dạ dày cùng một đống thứ kiểm tra khác, bác sĩ nói ta có hiện tượng bị loét dạ dày, muốn ta nằm viện theo dõi vài ngày.
Nhưng, thân là một người cuồng game online, làm sao có thê chịu được việc mình nằm một chỗ không thể online suốt mấy ngày dài được chứ? Cho nên ta lập tức từ chối khéo ý tốt của bác sĩ, nhận thuốc, lập tức rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà, uống thuốc xong, ta khẩn cấp chuẩn bị login. Không ngờ vừa mới đội mũ giáp trò chơi, trong đầu vang lên một giọng nói thanh thúy mang ngữ âm cảnh cáo: “Xin lỗi, hiện tại trạng thái thân thể ngài không tốt, xin hãy nghĩ ngơi rồi đăng nhập trò chơi.”
Do công ty sáng lập trò chơi đã lập trình lên mũ giáp trò chơi, khi khởi động sẽ kiểm tra trạng thái thân thể người sử dụng, nếu như trạng thái không tốt, vì sự an toàn nên lập tức ngăn chặn không cho đăng nhập.
Dù sao trò chơi mũ giáp này phóng ra song điện vi lượng kích thích não bộ người sử dụng ba mà sản sinh giả thuyết thực cảnh ( cũng là một loại ảo giác ), lúc mũ giáp khởi động là lúc phóng ra sóng điện lớn nhất, nếu như có sai lầm gì thì sẽ phiền toái ( khi online, nếu như não bộ game thủ ngoạn gia rơi xuống trị số nhất đnhj, cũng sẽ bị cưỡng chế logout ).
Ta bắt đầu hối hận vì sao không nghe lời bác sĩ nói hảo hảo nằm viện nghỉ ngơi, Về đến nhà vẫn không thể login a!
Ăn xong cơm tối, trong sự buồn chán đến cực điểm, ta chỉ đành phải lên giường nghỉ ngơi sớm thật sớm.
Sáng sớm, điện thoại di động reo vang đánh thức ta khỏi giấc ngủ mơ, ta vươn tay ra từ dưới ổ chăn, mò mẫm a mò mẫn điện thoại di động đặt ở đầu giường. Ta ấn nút nhận cuộc gọi, khẩu khí không tốt nói: “Ai a…” Mới sáng sớm mà…
“Là ta, Húc Chi Vô Cực.” Điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Vô Cực. “Đánh thức ngươi à?”
“Vô Cực!” Ta sợ đến mức từ trên giường nhảy dựng lên, không cẩn thận ném luôn điện thoại xuống đất. Không ngờ hắn sẽ gọi tới!
“Ha ha ha…” Vô Cực ở đầu kia điện thoại bật cười sang sảng, “Tiếng của ta có dọa người như vậy không?”
“Không phải…” Ta luống cuống tay chân nhặt điện thoại lên, mặt hơi hơi đỏ lên.”Ta không thoải mái, cho nên bị trượt tay.” Ta chết cũng không hội thừa nhận là mình bị hắn hù dọa.
“Ngươi không thoải mái? Đi khám chưa?” Vô Cực lo lắng hỏi thăm.
“Rồi.”
Tiếng nói của Vô Cực so với trên internet càng thêm mê người, rất có từ tính, khi ta nghĩ đến có thể cùng hắn nói chuyện phiếm như vậy, tim đập dồn, mất khả năng ngôn ngữ, hai má nóng lên…
“Vậy bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ muốn ta ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi.” Ta nói dối.
“Vậy là tốt rồi…”
“Đúng rồi!” Vô Cực nói: “Ngươi ăn sáng chưa?”
“Còn không có…” Ta vừa mới tỉnh ngủ nga.
Vô Cực hối thúc: “Nhanh đi ăn đi, bằng không…” Nói mới nói được phân nửa, bên kia điện thoại truyền đến một tiếng nói khác vô cùng quen thuộc.
“Húc đại thiếu gia… mới sáng sớm mà đã gọi điện thoại cho ai a?” Đối phương trêu chọc.
“Vân Sinh!” Vô Cực không kiên nhẫn nói: “Ta đang nói chuyện với Nguyệt.”
Ta nghi hoặc: “Vân Sinh?” Là ai a? Nghe rất quen tai.
“Là ta đây!” Người nọ đoạt lấy điện thoại trên tay Vô Cực, hớn hở: “Nửa Cuộc Đời Phong Vân.”
“Nửa Cuộc Đời, ngươi và Vô Cực quen biết trong hiện thực sao!”
“Không chỉ quen biết, chúng ta còn ở chung nữa!” Nửa Cuộc Đời không có hảo ý cười, “Ta thế nhưng chính là bảo, mẫu, của, hắn.”
“Câm miệng!” Vô Cực đoạt lại điện thoại di động, đá Nửa Cuộc Đời qua một bên.
“Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, chúng ta chỉ là bạn cùng phòng mà thôi.”
“Ác.” Thảo nào Nửa Cuộc Đời và Vô Cực thân nhau như vậy, nguyên lai là bạn cùng phòng.
“Nói chung, ngươi nhớ kỹ phải ăn sáng đàng hoàng. Tối nay ta lại gọi cho ngươi.” Vô Cực đột nhiên vội vội vàng vàng ngắt cuộc gọi.
Tối nay còn muốn … gọi cho ta… ( xấu hổ )
Sau khi cùng Vô Cực nói chuyện, mới phát hiện điện thoại còn có vài tin nhắn chưa đọc, đều là Vô Cực nhắn tới trong thòi gian ta ngủ. Đại khái là do ta không nhắn lại, nên hắn mới gọi điện thoại qua đây.
Sau đó, Vô Cực thực sự gọi tới cho ta như lời hắn nói. Không chỉ là như thế, trong hai ngày ta không login, hắn không chỉ chiếu theo ba bữa mà gọi tới nhắc nhở ta ăn uống, còn thêm buổi trà chiều, ăn khuya lẫn ăn lót dạ cũng gọi.
“Ngươi đã ăn tối chưa?” Vô Cực mỗi lần gọi tới nhất định sẽ hỏi vấn đề này.
Ta ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận đưa điện thoại di động đặt bên tai.”Còn không có…”
“Đã hơn bảy giờ rồi, còn chưa chịu ăn tối!” Ngữ khí có chút không hài lòng, “Vì ngươi như thế nên dạ dày mới không tốt.”
Ta vội vàng hạ giọng: “Vừa uống thuốc, phải qua nửa tiếng mới có thể ăn cơm.”
“Ân… Một lát nhớ ăn.”
Được người quan tâm lo lắng như vậy, mà người kia lại là Vô Cực. Trong lòng ta thật ngọt ngào ấm áp. Cẩn cẩn dực dực giữ điện thoại di động, tựa như giữ lấy lòng mình, áp bên tai, lắng nghe tiếng tim đập của mình cùng thanh âm của hắn…
Qua các cuộc điện thoại, ta biết Nửa Cuộc Đời tên khai sinh là Quan Vân Sinh, lớn hơn Vô Cực bốn tuổi, Vô Cực tên là Âu Dương Húc, bằng tuổi ta. Bọn họ đều là người Đài Bắc, bởi vì hai người làm việc cùng một công ty cho nên ở cùng một chỗ.
Thật không biết Vô Cực thuộc ban nào, tốt như vậy, hầu như tùy thời đều có thể login.
Cũng không biết thế nào, ta cảm thấy cái tên “Âu Dương Húc” có chút quen tai?
Hôm sau, mũ giáp trò chơi rốt cục cũng chịu để ta login ( muốn chơi còn phải hỏi mũ giáp, thật bi ai ), đây ít nhiều gì cũng nhờ Vô Cực mấy ngày nay đốc xúc ta uống thuốc đúng giờ, làm việc và nghỉ ngơi bình thường.
Vừa login, ta lập tức thu tin tức của các bạn trong đoàn, muốn ta đến bao sương “Hải tặc chi nhãn” tập hợp. Nhiệm vụ đã làm xong, bọn ho còn ở Cát Phân Lâm làm gì? Ta cảm thấy khó hiểu. Sẽ không phải là do bọn họ muốn ở lại chờ ta đi? !
Đi vào bao sương tốt nhất, thấy toàn bộ thành viên ngoại trừ Hoàng và Nhất Kiếm đều đến đông đủ liễu ( đương nhiên, Danh Đao phụ trách giữ nhà cũng không có ).
Tiểu Diệp hài lòng tiến đến trước mặt ta, quan tâm hỏi: “Nguyệt Nguyệt, thân thể ngươi bình phục rồi!”
Nửa Cuộc Đời ôn hòa cười.”Thấy khí sắc ngươi tốt hơn nhiều, thật sự là quá tốt.”
“Nguyệt đại ca… Ngươi hại ta rất lo lắng.”
“Đúng vậy! Lo lắng gần chết.” Thiên Lý cùng Tiểu Dương vây quanh ta, cũng là vẻ mặt đầy quan tâm.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Nhất Phương liếc mắt nhìn ta.”Sau này đừng làm ẩu như vậy nữa.”
Vô Cực vẫn dừng ánh mắt trên ta, cười yếu ớt, không nói gì.
Ta hướng mọi người nói lời cảm tạ, nhịn không được hỏi: “Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Nhiệm vụ không phải giải được rồi, không trở về thành sao?”
Trong mắt Sa Lợi Diệp lóe lên quang mang hưng phấn, thần bí hề hề nói: “Đương nhiên là có nguyên nhân…”
Nghe Sa Lợi Diệp nói như vậy, trên mặt những người khác cũng đều toét ra nụ cười quỷ dị, hại ta hiếu kì vô cùng…
“Thật là…” Vô Cực lôi kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn. “Nhiều chuyện.” Hắn nói như vậy.
“Nhiều chuyện?” Cái gì nhiều chuyện?
“Ngươi muốn biết.” Vô Cực cũng cười rất thần bí.
“Vốn không phải rất muốn…” Ta bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Là thái độ các ngươi khiến ta hiếu kì.”
Vô Cực không chịu trách nhiệm nói: “Ngươi sẽ biết.”
“Cái gì chứ…” Ta dùng ánh mắt nén giận nhìn hắn.”Treo mỡ trước miệng mèo.”
Vô Cực đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại cười lên ha hả.
“Ngươi cười đủ chưa?” Ta thấy Vô Cực cười đến cực kì khoa trương, khó hiểu hỏi.
“Không phải ngươi nói nói buồn cười.” Vô Cực vừa cười vừa nói.
“Vậy thì sao?” Ta không cảm thấy lời của ta có gì buồn cười a.
Vô Cực thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói: “Là bởi vì…” Nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên áp sát vào tai ta. “Thấy ngươi tinh thần tốt như vậy, ta an tâm.”
Thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn, còn có thể cảm giác được khí tức hắn phun trên tai ta. Ta phải dùng ý chí rất lớn mới ngăn không cho mình nhảy dựng lên, để Vô Cực chê cười, thế nhưng, phản ứng của ta lại khiến Vô Cực cười không ngừng.
“Vô Cực hôm nay… hơi là lạ.” Ta len lén mật cho Nửa Cuộc Đời.
“Quen là tốt rồi.” Nửa Cuộc Đời nói: “Sau này có rất nhiều cơ hội nhìn thấy.”
Gì! ?
“Đến rồi!” Tiểu Dương vẫn ghé vào bên cửa sổ không biết đang nhìn cái gì, đột nhiên nhảy nhót: “Lần này là ở cảng.”
“Chạy đến cảng đi.” Nửa Cuộc Đời hối thúc: “Chúng ta nhanh đi xem đi.”
Tiểu Diệp cũng đứng lên: “Lần này trốn kỹ một chút, đừng giống như hôm qua bị bọn họ phát hiện.”
Sau đó bọn hắn cực nhanh biến mất sau cánh cửa.
“Đây là…” Ta nhìn quanh bao sương không còn một bóng người, nghi hoặc hỏi người duy nhất chưa rời đi.
“Chúng ta cũng đi xem đi.” Vô Cực thúc vai ta. “Đi xem thì biết ngay. Còn có…” Hắn thần bí hề hề nói: “Không thể dùng kênh đoàn đấy.”
—
Bọn hắn trốn trong một căn nhà trốn gần cảng, từ cửa sổ chen chút nhìn ra phía cảng. Chỉ thấy bên bến tàu có hai thân ảnh quen thuộc — Hoàng và Pháp Lợi Tư.
Hai người vai kề vai, bầu không khí phá lệ thân mật hòa hợp. Nguyên lai… cái bọn họ gọi bí mật chính là chuyện này a…
“Thật hiếm thấy!” Nguyệt cười cười, “Hoàng lại có thể thân với người khác như vậy.”
“Nguyệt Nguyệt!” Tiểu Diệp kích động bắt lấy vai Nguyệt. “Ngươi nhìn cho kỹ đi, hai người bọn họ không phải là thân nhau, là thân mật có được hay không!”
Không phải y không nhận thấy bầu không khí ái muội giữa hai người ấy… Có chút hơn cả bạn bè, nhưng không đến mức người yêu, thế nhưng…
“Như vậy tốt không?” Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng , “Hoàng cùng Tiểu Pháp đều là nam… Các ngươi không để ý sao?” Bạn tốt của mình là đồng tính luyến, người bình thường chắc chắn sẽ bài xích.
Tiểu Diệp hưng phấn vẫy vẫy đôi tai mèo xù lông, mắt to lóe sáng lóe sáng.”Không ngại!” Nàng chờ mong còn không kịp ấy chứ. Khốc ca phối mỹ nam… một đôi rất rất xứng nha!
“Ta không sao cả.” Nhất Phương phẩy phẩy tay: “Bọn họ vui vẻ là tốt rồi.”
“Là thời đại nào rồi, không có gì lớn.” Thiên Lý nói.
Tiểu Dương nói tiếp: “Đúng vậy đúng vậy… Đồng tính luyến cũng có thể đăng ký kết hôn rồi nha.”
Là y quá lạc hậu sao?
Vô Cực hỏi: “Chẳng lẽ… Ngươi chán ghét đồng tính luyến?” Thật không biết vẻ mặt hắn vì sao lại khẩn trương như vậy?
“Không có gì ghét hay không ghét.” Hắn thích một nam nhân như Vô Cực, làm sao có thể có ý kiến về chuyện này, nhưng…
Nguyệt nhớ tới một lão già ngoài thế giới thật từng muốn thu y làm “con nuôi”, trong lòng hiện lên một tia chán ghét, nhịn không được nhíu mày.
Thấy trên mặt đối phương mang theo vẻ chán ghét không rõ ràng, tâm Vô Cực trầm xuống, mà Nửa Cuộc Đời Phong Vân cũng dùng biểu tình ‘việc lớn không tốt’ nhìn Vô Cực.
Nguyệt chỉ là vẫn dừng ánh mắt trên Hoàng và Pháp Lợi Tư.”Chỉ cần hai người họ là thật tâm…” Thanh âm mờ mịt như được truyền đến từ một thời không xa xôi. “… Vậy… Không thể nói là.”
“Vậy sao?” Vô Cực nghĩ mình vừa sống lại lần nữa.”Vậy là tốt rồi…” Hắn tin tưởng chỉ cần mình thật tâm nhất định có thể khiến đối phương cảm động!
Phát giác Vô Cực khác thường, Nguyệt hỏi: “Thế nào, ngươi lo lắng ta sẽ bài xích Hoàng sao?”
“Điều không phải…” Nửa Cuộc Đời mất hình tượng kêu lên.
“Không phải cái gì? Ta sẽ không bài xích bọn họ đâu.”
Nửa Cuộc Đời thở dài thườn thượt, “Coi như ta chưa nói!” Phải trách Tiểu Nguyệt trì độn, hay trách Vô Cực biểu hiện không rõ ràng đây?
Lúc này, không biết Hoàng nói cái gì, Pháp Lợi Tư lại đột nhiên quay đầu rời đi, tức giận đá bay một cái cọc kế bên.
“Bọn họ sao lại đột nhiên cãi nhau?” Tiểu Dương hỏi.
“Vừa rồi bầu không khí không tốt sao?” Thiên Lý cũng hỏi.
Nguyệt lắc đầu, nói rằng: “Không rõ lắm, hình như là Hoàng nói cái gì đó chọc Pháp Lợi Tư tức giận.”
Tiểu Diệp kêu lên: “Không thể nào!” Không nên cãi nhau a!
Vì Pháp Lợi Tư thình lình thay đổi, Hoàng nhìn Pháp Lợi Tư đưa lưng về phía hắn một mình phát cáu, sau đó lại nhìn qua căn nhà trống mà chúng ta đang núp. “Nguyệt, giúp một chút.” Hoàng nói trên kênh đoàn.
“Ta?” Ta nghi ngờ hỏi: “Giúp cái gì?”
“Qua đây.”
Ta ngó đám bạn cũng chẳng hiểu ra sao, do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hoàng.
“Làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Ta vừa nói với Tiểu Pháp ta thích hắn.” Gương mặt Hoàng vốn chẳng lộ ra biểu tình gì, thế mà lúc này lại khẽ bối rối, “Thế nhưng hắn lại đột nhiên tức giận.”
“Ngươi thổ lộ rồi!” Không ngờ Hoàng thẳng thắn như vậy.”Sau đó, Pháp Lợi Tư không biết vì sao lại tức giận? !”
Hoàng gật đầu.
“Sở dĩ ngươi muốn ta đi hỏi hắn vì sao lại tức giận?” Vì sao phải tìm ta a?
Hoàng lại gật đầu.
“…” Ta có thể cự tuyệt không? Hình như không được. “Được rồi… Ta thử xem.”
—-
Pháp Lợi Tư cố sức giẫm lên cái cọc, giống như có thâm cừu đại hận với nó, trên miệng còn lầm bầm lầu bầu.
“Đáng giận… Nam nhân tốt trên thế giới chết sạch hết rồi!”
“Pháp… Pháp Lợi Tư?” Nguyệt nơm nớp lo sợ địa tới gần hắn, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Pháp Lợi Tư quay đầu nhìn chăm chú vào Nguyệt, nhãn thần quái dị khiến y cảm thấy sợ hãi. Một lúc lâu, “Ai…” Hắn thở dài một hơi, nói rằng: “Vì sao nam nhân tốt đều thích nam nhân ni…”
“Di?” Hắn đang nói Hoàng sao? Thế nhưng…
“Ngươi chẳng phải cũng là nam nhân? Hoàng thích đồng tính không tốt sao?”
“Cái gì!” Pháp Lợi Tư đột nhiên mở to hai mắt.”Ai nói ta là nam!”
“A?” Nguyệt choáng váng.”Pháp Lợi Tư là nữ sao? !”
“Dĩ nhiên rồi?”
Cái… Pháp Lợi Tư ngũ quan tuấn mỹ và tiếng nói trong trẻo, đích xác làm cho người ta có cảm giác thu hùng mạc biện (không phân rõ nam nữ), hơn nữa trang phục cùng cá tính hào sảng của nàng, chúng ta đều cho rằng nàng là nam. Bất quá nhìn kỹ, trên mi vũ (đầu lông mày) đích xác có sự dịu dàng đặc hữu của giới nữ.
Nguyệt lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự đã xem nàng thành nam.”
Pháp Lợi Tư ảo não: “Ngươi không cần xin lỗi…” Những người khác nhìn lầm coi như xong đi, ngay cả Hoàng cũng nhìn lầm… Ai…
“Nguyên lai là như vậy.” Không biết từ lúc nào, Hoàng đi tới bên cạnh Pháp Lợi Tư, nói: “Ta đã sớm biết.”
“Ngươi phải sớm biết ta là nữ!” Pháp Lợi Tư kích động quát, “Vậy mà ngươi còn nói ngươi thích ta… A!”
Nàng dừng lại trong đôi mắt như màn đêm của Hoàng, nàng tin tưởng trong đôi mắt ấy có rất nhiều điều chỉ có mình mới thấy được.
“Ta hiểu lầm.” Pháp Lợi Tư ngượng ngùng cười cười, nàng còn tưởng rằng Hoàng là đồng tính luyến nữa chứ.
“Kỳ thực, ” Hoàng nhàn nhạt nói, “Ta không cần.”
Pháp Lợi Tư biết, Hoàng là nói “Ta không quan tâm giới tính nàng là gì” .
“Hắc hắc…” Nàng thẹn thùng gãi gãi mặt, gương mặt đỏ hồng cúi xuống.
Hoàng phi thường hiếm thấy, ôn nhu cười, bầu không khí giữ hai người trở nên thập phần ngọt ngào.
Hiện tại… Nguyệt cảm thấy mình biến thành cái bóng đèn… (kì đà)
—
Ta nói với mọi người về việc hiểu lầm của Hoàng và Pháp Lợi Tư.
“Thì ra là thế a.” Nửa Cuộc Đời sờ cằm: “Bất quá bọn họ có thể cùng một chỗ là tốt rồi.”
“Không sai.” Tiểu Dương gật đầu.”Chỉ là thật không ngờ Pháp Lợi Tư lại là nữ.”
Những người khác cũng có ý nghĩ không sai biệt lắm, ngoại trừ Tiểu Diệp…
Liên tiếp vài ngày, Sa Lợi Diệp đều rầu rĩ không vui, đôi tai mèo cụp xuống, phía sau còn có ma trơi phiêu phiêu, sau đó cứ mỗi lần nhìn vào ta và Vô Cực thì liền “hắc hắc hắc” bật cười quái dị. Có điểm khủng bố ( run rẩy. ).
———