CHƯƠNG 12
Thuận lợi cầm lại một số tiền, Tương Hiểu Vũ lục tục cầm lại vài phần tiền khác, hiện tại y đến tìm người thường xuyên nhờ y làm giùm, rồi mỗi lần đều xin y cho thiếu.
“La Liệt.” Tương Hiểu Vũ đi đến trước mặt La Liệt, mở quyển sổ của mình ra: “Ngươi nhờ ta giúp ngươi làm việc rất nhiều lần, mà lần nào cũng thiếu lại, lần này ngươi vô luận thế nào cũng phải trả ta.”
La Liệt ngẩng đầu nhìn, “Là Hiểu Vũ a, sao vậy? Ta không phải đã nói sau này sẽ một lần trả hết cho ngươi sao?”
Tương Hiểu Vũ lắc đầu, “Ngươi mỗi lần đều nói với ta như vậy, ngươi đến năm nào tháng nào mới chịu trả a? Ngươi tổng cộng thiếu ta sáu trăm lẻ ba văn tiền, ngươi hiện tại trả hết, bằng không về sau ta không giúp ngươi làm việc nữa.”
Ai biết Tương Hiểu Vũ thì đều biết y tham tài, lần sau chỉ cần mình nói trả thêm vài văn tiền, y nhất định sẽ làm giúp mình. La Liệt tính toán xong làm bộ đáng thương nói: “Hiểu Vũ, ngươi khoan dung chút đi, chờ ta lãnh nguyệt ngân ta sẽ trả cho ngươi.” (nguyệt ngân = tiền lương vs thái giám, cung nữ,= tiền tiêu vặt vs cung phi)
“Không được, mỗi lần ta đòi ngươi ngươi luôn nói như vậy.” Vì muốn cho người nhà thêm nhiều tiền một chút, Tương Hiểu Vũ quyết tâm tuyệt đối không thể dao động, “Ngươi không đánh bạc, ta biết ngươi có tiền, nhưng ngươi không muốn trả cho ta, nếu ngươi không trả, ta sẽ nói cho mọi người biết ngươi mười sáu tuổi còn đái dầm!” ta không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh? !
La Liệt sửng sốt một chút, thét to: “Làm sao ngươi biết?”
Tương Hiểu Vũ dùng hai tay che lỗ tai lại, mặc dù mình cũng là thái giám, nhưng lại không hề biết, thanh âm bất nam bất nữ của thái giám khi thét lên lại khó nghe như vậy, đợi cho người nọ hét xong y đáp!”Ngươi đừng quên ta lúc đó ngủ cùng phòng với ngươi, ngươi lười như vậy chỉ có lúc quản sự công công giục ngươi ngươi mới chịu giặt sàng đan, một ngày vào năm ngươi 16 tuổi, ngươi thế nhưng tự động đi giặt sàng đan, quan trọng là … lúc ngươi giặt rất lén lút, như sợ bị người ta bắt gặp, ta không cần đoán cũng biết !” y sắp quỳ gối dưới trí thông minh của mình rồi, ha hả!
Bị nắm trúng chỗ đau, La Liệt không thể không ngoan ngoãn lấy túi tiền ra, đếm từng đồng một trả cho Tương Hiểu Vũ.”Sáu trăm lẻ ba văn tiền!”
Vuốt túi tiền cáng thêm to ra, Tương Hiểu Vũ cao hứng cực kỳ, ha hả, lại có thể thể đưa cho người nhà thêm chút tiền !
Cuối cùng hắn y đi tìm Hứa Đại Lang giao tình tốt nhất với y.
“Đại Lang, ngươi đang đốn củi a.”
“Rất rõ mà, biết còn cố hỏi.” Hứa Đại Lang dùng một loại ánh mắt ‘ ngươi rất ngốc ’ nhìn Tương Hiểu Vũ, “Nói đi, vô sự bất đăng tam bảo điện, tên quỷ yêu tiền như ngươi đến tìm thì nhất định có chuyện gì đó.” Hứa Đại Lang có một khuyết điểm người gặp người sợ, thì phải là ăn nói ác độc, lời nói ra từ trong miệng hắn vĩnh viễn là gai nhọn. Mặc dù nói vậy, nhưng miệng thì chua ngoa mà tâm thì là đậu hủ, nhân phẩm coi như không tồi, so những kẻ bề ngoài thì đối tốt với mọi người, kỳ thật trong lòng chỉ muốn hại người thì tốt hơn nhiều, đó cũng là lý do Tương Hiểu Vũ giao bằng hữu với hắn.
“Hì hì, quả thật là người hiểu ta, chỉ có Đại Lang.” Chính là vì hai người giao tình tốt, cho nên Tương Hiểu Vũ mới không biết nên mở miệng đòi tiền thế nào.
“Được rồi, ngươi đừng nói vòng vo tam quất, bằng cái trình độ của ngươi mà cũng muốn nói à?” Hứa Đại Lang buông rìu, ngồi xuống nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ách.” Tương Hiểu Vũ không biết nên nói thế nào mới tốt, vì thế bịa ra một chuyện xưa, “Là như vậy Đại Lang, ta muốn nhờ người mua giùm ta một thứ, nhưng tiền không đủ, cho nên đành phải thu hồi số tiền ta cho mọi người mượn về. Lấy giao tình giữa chúng ta, ta cũng không muốn giục ngươi, nhưng tính ra vẫn còn thiếu . . . . .” Nói tới đây, Tương Hiểu Vũ dùng ánh mắt mèo nhỏ đáng thương nhìn Hứa Đại Lang.
“Cho nên ngươi hiện tại muốn ta trả tiền cho ngươi?”
“Ân ân ân!” Tương Hiểu Vũ giốg gật đầu liên tục như chú chó con, chỉ thiếu điều lè lưỡi ra.
“Được rồi, mọi chúng ta là bằng hữu mà có gì phải ngượng chứ? Buổi ăn chiều ta sẽ trả ngươi.” Hứa Đại Lang đáp ứng sau rồi còn không quên phát huy bản sắc ăn nói độc ác của mình, “Đã nói mà tên quỷ yêu tiền như ngươi mà tìm ta thì nhất định có việc.”
“Ha hả.” Tương Hiểu Vũ bị nio1 có chút xấu hổ mở miệng cười gượng hai tiếng, “Hảo, cứ vậy đi, cơm chiều ta sẽ tìm ngươi.”
“Đã biết, nói nhiều. Ta Hứa Đại Lang nói được thì làm được.”
Hết đệ thập nhị chương