Ân Thịnh một mình đơn thương độc mã đi đến trước cổng lớn Đông gia. Vẫn là biện pháp cũ, gấp hạc giấy phóng vào trong tường vây.
Chỉ là lần này hạc giấy mới vừa lướt qua đầu tường, đã bị một bàn tay lớn tiếp nhận.
Như thể thật bất mãn mà hung hăng nắm lấy cổ hạc giấy, Ân Thịnh ở bên ngoài hờ hững vỗ tay cái độp, hạc giấy nhất thời bốc cháy.
Trình Khải Tiêu đột nhiên thả ra hạc giấy, nhưng vẫn là chậm một bước, lòng bàn tay bị cháy xém một mảng.
Cổng lớn chậm rãi mở, Trình Khải Tiêu đứng ở tại đó, từ sau lớp kính râm nhìn về phía người bên ngoài. Ân Thịnh bỗng có chút thất thần nghĩ, tối như vậy...Còn đeo kính râm...Gã thật sự nhìn thấy được gì sao?
Nghĩ vậy, y liền giơ tay huơ huơ trước mặt nam nhân.
Trình Khải Tiêu nhất thời nổi cáu nói: "Tôi không có mù!"
Ân Thịnh lúc này mới thu tay về, lại còn tự nghĩ: mình nhất định là bị Vương Tiểu Nhị lây bệnh (ngốc)...
"Cậu muốn cứu Đông Lục?" Trình Khải Tiêu cười gằn: "Chỉ e cậu ta hiện tại không dễ dàng gì đồng ý đi theo cậu."
Ân Thịnh nhíu mày: "Các người lại dùng phương pháp đê tiện gì mê hoặc tiểu quỷ đó?"
Trình Khải Tiêu nhún vai: "Cùng tôi không can hệ, cậu nên hỏi cha của cậu ta đi."
Dứt lời, quỷ ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện ngay sau Ân Thịnh, y không chút nghĩ ngợi thấp người tránh thoát công kích của đối phương, còn chưa đứng thẳng dậy đã phóng ra một tấm bùa vàng.
Bùa chú đánh hụt, Ân Thinh có chút ngạc nhiên, còn chưa kịp làm rõ chuyện gì, lại thêm một quỷ ảnh bất thình lình xuất hiện trước mặt, giáng đòn thẳng xuống đầu y.
"Ha!" Trình Khải Tiêu hồi hộp, hề hề cười nói: "Tôi xem cậu hôm nay có đi mà không có về!"
Ân Thịnh nhanh đưa tay đẩy lên kết giới, bất quá kết giới của y không có thật hoàn mỹ như của Nhạc Chương, chỉ có thể chống đỡ trong lúc nhất thời. Nhân cơ hội liền lăn khỏi cú công kích tựa như búa rìu kia.
Nhưng tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Bốn phía chẳng biết từ khi nào nổi lên dày đặc quỷ ảnh. Đầu gối Ân Thịnh lấm lem bùn đất, đầu tóc có chút loạn, càng nhìn càng thấy chật vật.
"Tường quỷ?"
Ân Thịnh sáng tỏ nói: "Quỷ sứ của ông không phá được kết giới của Ân gia, ông liền muốn dùng ảo ảnh."
"Mặc dù là ảo ảnh." Trình Khải Tiêu đắc ý cười gằn: "Thế nhưng uy lực là thập phần chân thực."
Lập tức sắc mặt gã lạnh đi, tàn nhẫn nói: "Tôi phát hiện, đối phó cậu, thì nhất định không thể chừa cho cậu một kẻ hở nào. Nhân hải chiến thuật (chiến thuật biển người, nhiều người cùng lúc đánh ập tới) cùng xa luân chiến (đánh luân phiên, nhiều người đánh một người) là cách tốt nhất để đánh gục mọi chiêu thức của cậu!"
Nói xong, đột nhiên phóng ra cùng lúc sáu tấm bùa vàng, bùa vàng tự động hạ xuống sáu góc trên mặt đất, kết nối với nhau tạo thành một trận hình to lớn.
"Địa ngục vạn quỷ..." Ân Thịnh ngạc nhiên: "Ông lại còn sử dụng phương thức cấp cao như vậy để triệu hồi quỷ ảnh."
Trình Khải Tiêu chẳng ngờ Ân Thịnh lúc này còn thật thảnh thơi, có chút tức giận nói: "Để xem cậu còn nói được tới đâu!"
Quầng sáng hoàng kim tại trong bóng tối hiện lên thập phần rõ rệt, Tư Đồ ngồi ở hoa viên từ xa nhìn thấy, trong lòng nhất thời lạnh lẽo một trận. Không nhịn được nôn nóng lại châm thêm điếu thuốc, mà phía dưới chân hắn, đã sớm có rất nhiều đầu lọc rồi.
Quầng sáng vừa biến mất, phảng phất mở ra cổng Địa ngục, vô số hắc ảnh mang theo tiếng kêu rên thảm thiết từ dưới lòng đất bò lên.
Khí tức âm lãnh tựa hồ ngưng đọng toàn bộ không gian, những hắc ảnh đen ngòm không đầy đủ ngũ quan, duy chỉ có mỗi cái miệng há to, trong miệng lại phát ra tạp âm phi thường khó nghe.
Trên thân bọn họ đều tỏa ra khói đen nghi ngút, tỉ lệ thân thể vô cùng quái dị. Cánh tay dài tới đầu gối, nhìn kỹ lại phát hiện tay ngắn tay dài, khiến người ta cực kỳ ghét bỏ.
Ân Thịnh lúc này bị tường quỷ vây quanh, nơi nào cũng đều không thể đột phá. Nhưng sắc mặt y vẫn như cũ trấn định, phảng phất chỉ như đang thưởng thức một hồi náo kịch.
Y phất nhẹ tay áo, giữa mười ngón tay liền kẹp đầy bùa chú.
"Nga?" Trình Khải Tiêu cười lạnh nói: "Tôi thật muốn xem, là chiến thuật của tôi thắng trước, hay là bùa chú của cậu dùng hết trước."
Một đấu một đám, chiến đấu chính thức bắt đầu.
Ân Thịnh trước tiên nghĩ muốn giăng ra kết giới, trong nháy mắt lao khỏi tường quỷ, thân ảnh linh hoạt tựa hồ không có trọng lượng. Năm tấm bùa chú trong tay tức thì được ném đi, liên tiếp hướng tại năm góc trên mặt đất, dựng lên thành một kết giới tạm thời.
Như vậy đại khái có thể chống đỡ được hơn một phút.
Y xoay người lạnh lùng đảo mắt qua đám quỷ ảnh trước mặt, dưới chân Trình Khải Tiêu, lại không ngừng có thật nhiều quỷ ảnh nhô lên, cuồn cuộn liên tục.
Y ném tới bùa vàng, miệng cấp tốc niệm lên một loạt thần chú. Nét chữ son trên bùa vàng liền phát ra ánh sáng, từ bên trong nhảy ra ảo ảnh của mấy chục con sói trắng.
Sói trắng rất nhanh vọt vào đám quỷ ảnh, hung hăng cắn xé.
Ân Thịnh lùi về sau vài bước, né tránh những cánh tay dị hợm muốn túm lấy y, lại vứt ra hai tấm bùa chú.
Mấy chục con sói trắng đồng dạng không ngừng nhảy ra, trắng đen lẫn lộn khiến người ta hoa hết cả mắt.
Tầng mây dày đặc dần tiêu tan để lộ ánh trăng sáng vằng vặc, bóng cây khổng lồ bạt ngàn, tiếng gió thổi mang theo khí tức âm lãnh cuốn vào cổ áo Ân Thịnh.
Dưới ánh trăng, nụ cười bên môi Trình Khải Tiêu mang theo tự tin cực độ, mà Ân Thịnh đã có chút thở dốc.
Đã quá một phút.
Kết giới mất đi hiệu lực, bùa vàng tự động cháy thành tro bụi. Quỷ sứ bên cạnh Trình Khải Tiêu hoặc cầm búa lớn, hoặc vẫy vẫy móng vuốt sắc nhọn hướng y đánh tới.
Ân Thịnh tránh khỏi búa lớn, lại tránh không thoát móng vuốt sắc nhọn, kéo dài từ đầu vai đến sau lưng đã bắt đầu rướm máu.
Đau đớn xuyên thấu, trên trán Ân Thịnh liền nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
"Ha ha ha ha ha ha!" Trình Khải Tiêu ngửa mặt cười lớn: "Nhìn bộ dạng của cậu kìa! Ân gia cũng chỉ có như vậy!"
Ân Thịnh lãnh đạm nhìn gã, vung tay ném ra tấm bùa chú cuối cùng, niệm khẩu quyết.
Mặt đất bất ngờ chấn động, Địa ngục vạn quỷ do Trình Khải Tiêu mở ra đột nhiên đổ nát. Hết thảy quỷ ảnh còn sót lại ở bên ngoài đều run rẩy lùi về sau, tựa hồ linh cảm được có vật gì đáng sợ sắp xuất hiện.
Nụ cười của Trình Khải Tiêu nhất thời đông cứng, gã nhìn chung quanh một lượt, chợt phát hiện chính mình đã mắc bẫy.
"Cậu ngay từ lúc bắt đầu đã có tính toán!"
Thái dương Trình Khải Tiêu mãnh liệt co giật: "Bát quái trận!"
Ân Thịnh giữ miệng vết thương đứng lên nhoẻn miệng cười: "Ông cho rằng chỉ bằng vài thứ này liền có thể hạ được tôi?"
Y chậm rãi giơ tay, búng nhẹ một cái.
Khắp nơi phát sinh một loại ánh bạc chói mắt, bùa chú Ân Thịnh phóng ra tuy rằng đến cuối hầu như cháy sạch, nhìn qua phảng phất như không còn năng lực, kỳ thật, đều là thuật che mắt.
Kết giới tạm thời, triệu hồi sói trắng, toàn bộ chỉ vì một chiêu cuối cùng này. Bùa vàng bốc cháy rơi xuống tại vị trí nào, nơi đó liền xuất hiện một dấu ấn đen, mắc nối tiếp nhau sẽ trở thành Bát quái trận khổng lồ.
"Thứ bùa chú chết tiệt..."
Trình Khải Tiêu siết chặt nắm đấm: "Quái vật! Ân Thịnh mày là đồ quái vật!"
Ân Thịnh lạnh lùng nói: "Đây là thực lực, không cách nào có thể so sánh."
Mặc dù đến cuối, Trình Khải Tiêu cũng là không cách nào ngang bằng y. Chính gã đương nhiên rõ ràng, nhưng gã thật không cam tâm.
"A!!!" Gã ngửa đầu điên cuồng gào thét, Bát quái trận rất nhanh đem tất cả quỷ ảnh xung quanh nuốt chửng, đợi đến khi tia sáng màu bạc biến mất, tứ phía lại như cũ tối đen.
Cần cổ Ân Thịnh đột nhiên lạnh buốt.
Trình Khải Tiêu tháo xuống kính râm, tay cầm theo một con dao găm gác tại trên cổ Ân Thịnh.
"Hủy diệt mày, chính là hủy diệt Ân gia."
Gã lạnh lùng nói: "Đồng quy vu tận đi."
Ân Thịnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt khác màu của nam nhân, nghe được tim của chính mình kịch liệt đập.
"Làm vậy ông cũng sẽ chết."
"Thì đã sao." Trình Khải Tiêu nói: "Có thể kéo mày cùng xuống lỗ, liền không uổng phí một đời này rồi."
Ân Thịnh không nói tiếp, Trình Khải Tiêu bắt đầu niệm chú.
Tốc độ niệm chú vô cùng nhanh, môi mỏng run run, dao găm trên cổ Ân Thịnh hung hăng tạo thành một vết cắt.
"Tao nguyền rủa mày!" Trình Khải Tiêu như thể phát điên, không ngừng cười lớn, câu khẩu quyết cuối cùng vừa niệm xong, máu tươi liền róc rách chảy ra từ hai mắt.
Sắc mặt Ân Thịnh có chút trắng bệch, Trình Khải Tiêu thật cao hứng, đột nhiên lại ngây người.
Trong tầm mắt mơ hồ, vết thương trên cổ Ân Thịnh không hề chảy máu.
Gã kinh hoảng, giơ lên dao găm tận hết sức lực chặt đầu Ân Thịnh.
Cái đầu rơi xuống lăn lăn, trong chốc lát bỗng bốc hơi biến mất.
"Không phải chỉ có ông mới có thể dùng chiến thuật." Ân Thịnh ôm cánh tay đứng dưới tàng cây cách đó không xa, thảnh thơi nói: "Tôi chính là chờ ông xuất tuyệt chiêu."
Vừa rồi là ảo ảnh của Ân Thịnh. Ngay tại thời điểm Bát quái trận vừa mở ra, y liền đem chính mình đánh tráo.
Không có thực thể gánh chịu chú thuật tử vong của Trình Khải Tiêu, trong khoảnh khắc ảo ảnh biến mất, chú thuật không thể triển khai liền phản hồi ngược trở về trên người Trình Khải Tiêu.
Gã há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.
Dao găm rơi xuống mặt đất, hai mắt gã dần mờ đi, ở ngay tại trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, gã nhìn thấy nam nhân kia nói: "Tôi đã hỏi ông, ông xác định bản thân thật sự muốn sử dụng chú thuật?"
Kỳ thực dao găm hoàn toàn hữu dụng, bất quá nam nhân này nhất định muốn dùng chú thuật giết y.
Ân Thịnh là đánh cược một lần, nếu Trình Khải Tiêu vừa rồi dùng dao găm giết y, vậy gã sẽ lập tức phát hiện đó là ảo ảnh. Về sau muốn hạ Trình Khải Tiêu liền khó càng thêm khó rồi.
Có điều Trình Khải Tiêu đã một lòng giữ vững truyền thống quỷ sư, thân là quỷ sư, tuyệt đối chỉ có thể dùng chú thuật giết chết đối phương.
Đây là bại cục duy nhất của gã, nhưng cũng là thắng cục duy nhất.
Mắt thấy nam nhân nặng nề ngã xuống, không còn hô hấp. Ân Thịnh khẽ thở dài.
Vết thương trên lưng bởi vì động đậy mà đau đớn, y nghiêng người tì lên đại thụ, liếc mắt lại nhìn thấy một người từ trong nhà đi ra.
"Không hổ là Ân Thịnh."
Quản gia không chút cảm xúc cung kính đưa tay làm dấu mời: "Lão gia muốn gặp cậu."
Tư Đồ chờ ở hoa viên, hiện tại coi như là đem hắn kéo ra chiến trường để người ta chém cho mấy nhát bắn cho mấy phát, đều so với chờ ở chỗ này thật tốt hơn nhiều.
Một hộp thuốc lá rất nhanh hết sạch, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía rừng cây xa xa đã không còn tia sáng phát ra.
Thời điểm lóe lên tia sáng màu bạc chói mắt, chẳng biết vì sao, hắn lại cảm thấy đó là của Ân Thịnh. Thoạt nhìn có chút lành lạnh, nhưng chung quy vẫn mang lại cảm giác ấm áp. Là loại ánh sáng mang theo thiện ý.
Nhưng sau khi tia sáng màu bạc biến mất, cũng không thấy có thêm gì khác xuất hiện.
Hắn không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, đã kết thúc? Người nào thắng?
Hắn buồn bực ở trong hoa viên đi đi lại lại, không biết bản thân đến tột cùng là có nên đi xem hay không. Nếu như lúc này đi tới vừa vặn đụng phải lúc hai bên đang chiến đấu, giúp cũng không được mà càng thêm vướng bận tay chân thì làm sao đây?!
Hắn vò đầu, như kiến trên chảo nóng. Di động trong túi quần chợt đổ chuông.
"Sếp!" Thanh âm Hồ Diệp mang theo chút sợ hãi, tiếng còi cảnh sát phía đầu dây bên kia không ngừng vang vọng: "Xảy ra chuyện rồi!"
"Cái gì?" Tư Đồ hiện tại sợ nhất chính là ba chữ "xảy ra chuyện".
"Cừu Khiết chết rồi!"
Đại khái là đầu kia quá huyên náo, Hồ Diệp cơ hồ phải gào thật to, bên cạnh còn có thanh âm đứt quãng của Tiểu Nhị truyền tới, nghe kỹ một chút có thể nhận ra đó là tiếng nôn khan.
"Xảy ra chuyện gì!" Tư Đồ nháy mắt nổi nóng: "Các cậu làm việc kiểu gì vậy hả!"
Hồ Diệp hết sức vô tội nói: "Này không phải do người làm...Chúng tôi cũng không còn cách nào a!"
Tư Đồ còn muốn nói tiếp, trong nhà bỗng có tiếng di động vang lên, hắn mới kịp phản ứng, đó là điện thoại của Ân Thịnh.
Tên kia lại còn không mang theo điện thoại ra ngoài!
"Các cậu xử lý trước!" Tư Đồ nói: "Phía bên tôi cũng đang loạn hết cả lên đây!"
Nói rồi dứt khoát cúp điện thoại, vọt vào phòng khách lần mò trên sô pha tìm điện thoại. Màn hình lóe sáng, hiển thị tên Nhạc Chương.
"Uy?"
"Ân...A? Tư Đồ?" Nhạc Chương có chút ngạc nhiên: "Ân Thịnh đâu?"
"Em ấy đang bận." Tư Đồ luôn cảm thấy tâm tình không yên, quyết định vừa tiếp điện thoại vừa lao ra khỏi hoa viên chạy đến Đông gia: "Cậu tìm em ấy có việc gì?"
"Cậu ấy nói tôi điều tra, cuối cùng tra được ít manh mối." Nhạc Chương thấp giọng nói: "Hồn của Đông Ngũ hiện tại không có ở Địa phủ, thật giống như đã bị ai giam cầm."