Thiên Tống

Chương 271-3: Diệt Kim (3)



Triệu Ngọc sau khi trầm tư hỏi:

" Kim Tứ do ai điều phối, dù sao cũng phải có một giám quân."

" Kim Tứ có thể do Trương Tuấn điều phối. Về phần giám quân... Bệ hạ, vẫn là câu nói kia, chuyện phi thường phải do người phi thường làm. Nếu là làm chuyện ám muội, cũng chỉ có thể để người có khả năng làm chuyện ám muội đến làm."

" Nói ví dụ như?"

" Nói ví dụ như người từng được triều đình phái ra, thành công châm ngòi khiêu khích tám bộ tộc đánh nhau kịch liệt ở Ô Cốc, lại lôi kéo đại thần của Liêu... Lý Bang Ngạn Lý đại nhân."

Triệu Ngọc cười nói:

" Âu Dương ngươi có phải là nhìn Lý Bang Ngạn rất không vừa mắt phải không, chuyện gì tương đối dễ chết đều để cho người ta đi làm."

" Vậy ý tứ của bệ hạ là?"

" Không thể phủ nhận, Lý Bang Ngạn xác thực là tiểu nhân."

Triệu Ngọc nói:

" Được, trẫm liền phái binh đi làm chuyện này. Nhưng quân Nữ Chân không được có bất kỳ hỏa khí bất kỳ. Nếu có phải yêu cầu quân Hà Bắc đích thân nhận lấy. Trẫm ra lệnh cho Kim Tứ làm tướng quân lục phẩm. Có điều... Tiền thưởng này người nào xuất ra?"

Âu Dương cười nói:

" Vi thần xuất ra."

" Có tiền."

Triệu Ngọc sau khi ngẫm lại nói:

" Trẫm nghe nói đã có thương nhân có người đã có vạn vạn quan, có thật hay không?"

" Bệ hạ, trước khi vi thần còn chưa có làm tri huyện, Đông Kinh đã có nhiều người bách vạn quan, ngàn vạn quan cũng không có ít. Mười năm này, lại buôn bán kiếm được nhiều nên là chuyện có thể xảy ra."

Triệu Ngọc hỏi:

" Nhưng mà trẫm vì sao càng buôn bán kiếm càng ít?"

" Bệ hạ xem cấm quân, trước kia mặc chủ yếu là giày cỏ, bây giờ thống nhất là giày vải, còn có ủng da. Trăm vạn người thay đổi quần áo vũ khí... Đều cần dùng tiền, hơn nữa lại nói, dân gian giàu có cũng là một chuyện tốt. Bệ hạ muốn tiêu tiền, không phải là sẽ có tiền sao?"

Triệu Ngọc lắc đầu:

" Trẫm cảm thấy là Hộ bộ quá vô năng, còn có quan địa phương với thương nhân quan hệ quá tốt."

" Dạ..."

Không thể phủ nhận, đây quả thật là một nguyên nhân rất lớn. Thu thuế là do quan địa phương phụ trách, mà có rất nhiều quan địa phương có cổ phần trong các xưởng bãi. Âu Dương nói:

"Nếu như vậy, chỉ có thể tiến hành tập quyền trung ương, điều động thuế trung ương xuống..."

Âu Dương đây là tham khảo hệ thống thuế vụ các châu và thuế vụ liên bang Hoa Kỳ. Thuế vụ đúng lúc có thể khiến buôn bán phát triển. Triều đình coi trọng chuyện này, chứng tỏ buôn bán đã phát triển đến hiệu quả mong muốn.

...

Kim Tứ nhận được thánh chỉ, cảm giác không thể tưởng tượng nổi giống như mình mơ lượm được cục tiền vậy. Ngày hôm qua mình còn là một người làm công thay lão bản, hôm nay lại là võ tướng chính thức của triều đình so với lão bản còn lớn hơn. Cũng là quan viên Đại Tống người Nữ Chân chân chính đầu tiên. Đi cùng với thánh chỉ còn có Binh bộ công, Kim Tứ có thể tự mình chọn ra hai gã phó tướng, thông qua Phòng Ngự Sử Hà Nam, chiêu mộ ba nghìn đến năm ngàn người Nữ Chân ở Hà Nam làm cấm quân. Ngoài ra còn có quyền hạn là, Kim Tứ có thể đem người Nữ Chân không phải là quốc tịch Hán nhưng muốn gia nhập cấm quân chuyển thành quốc tịch Hán. Cuối cùng Hoàng thượng còn có ban thưởng năm mươi lượng hoàng kim.

Đương nhiên thưởng cũng đi kèm với hạn chế. Chẳng hạn như bản thân hắn phải mang một ngàn người đi Hải Châu, thông qua Hải Châu gia nhập quân Hà Bắc. Còn thừa lại bốn ngàn người, cũng thông qua các phương thức vận chuyển từng nhóm.

Kim Tứ không phải là đứa ngốc, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân đột nhiên cho mình những thứ tốt này. Có điều đây là cơ hội, đây là cơ hội để hắn làm một con người có đẳng cấp cao. Kể từ khi hắn biết người ngày đó nói chuyện với mình ở bờ sông chính là Âu Dương, là hắn biết mình còn có cơ hội. Thậm chí xem thư Âu Dương tự tay viết so với thánh chỉ còn nặng hơn.

Âu Dương trên thư nói hắn có thể làm nhiệm vụ, thư nói, cho dù hắn không muốn làm như vậy, sau khi gia nhập biên chế quân Hà Bắc, hắn vẫn như cũ là tướng quân chân chính. Nhưng nếu hoàn thành được chuyện này, sẽ có khả năng tiến vào triều đường Đại. Âu Dương còn nói, hắn cũng hi vọng dưới tình huống ít người phải chết mà mau chóng kết thúc chiến tranh. Âu Dương phân tích binh lực, vật tư, vũ khí trước mắt, nói cho Kim Tứ, Nữ Chân thật không có khả năng thắng lợi. Tương lai quản lý khu người Nữ Chân còn phải dựa vào hắn phụ trách. Cuối cùng trên thư nói một câu: Đừng để cho ta thất vọng. Đồng thời đưa ngân phiếu hai vạn quan bảo hắn tùy ý sử dụng.

Phong thư này hoàn toàn thuyết phục Kim Tứ buông xuống một chút chướng ngại tâm lý cuối cùng. Âu Dương nói trong thư cũng đều là lời nói thật, cũng bởi vì Kim Tứ biết rõ Âu Dương nói đều là lời nói thật, cho nên mới dễ dàng tiếp nhận như vậy. Thư không có nói rõ lão bà với hài tử của Kim Tứ làm con tin, nhưng nếu Kim Tứ chết trận, Âu Dương cũng bảo đảm sẽ chăm sóc bọn họ.

Có năng lực đương nhiên là có mị lực, ngày hôm sau Kim Tứ đã bắt đầu chiêu mộ trăm tên thân binh, đều là thành viên của bộ tộc Hắc Thủy. Rồi sau đó thân binh cầm công văn của hắn đến khu tụ tập Nữ Chân phụ cận chiêu binh. Khẩu hiệu tuyên truyền của bọn họ là: chiến đấu vì tự do. Bản thảo diễn thuyết tương đối thu hút, điểm xuất phát chỉ có một, nói đồng bào Nữ Chân ở Kim quốc đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng, bọn họ trở thành vật hi sinh có thể tùy ý hy sinh trên chiến trường. Mà những người cấp cao lại có cuộc sống ăn chơi đàng điếm, căn bản mặc kệ cuộc sống của bọn họ như thế nào. Cho nên phải giải cứu đồng bào Nữ Chân ra.

Có không ít người Nữ Chân ủng hộ cách nhìn như vậy, nhưng đồng thời bọn họ cảm thấy Đại Tống cũng không phải là cái gì tốt đẹp. Lúc trước báo danh cũng không quá tích cực, nhưng sau khi biết Âu Dương bỏ ra một phần thưởng cực lớn, mọi người đều sống chết báo danh. Một người một vạn quan, mười người xoá sạch một ổ. Bắt một tù trưởng hai nhi tử, chính là ba vạn quan, mỗi người còn có ba nghìn tiền thưởng. Ba nghìn này cho dù ở Đại Tống cũng có thể sống hết đời một cách thoải mái. Cái này mới là thứ chân chính kích thích trái tim bọn họ. Hơn nữa trước kia có không ít người có cừu oán với tù trưởng của mình hoặc là tù trưởng các bộ lạc lân cận. Với đủ loại nguyên nhân, công tác chiêu mộ diễn ra vô cùng thuận lợi. Cùng tháng, Kim Tứ đã dẫn dắt một ngàn tinh binh đi Hải Châu.

Thời gian rất gấp, cuối tháng tám sẽ phải chiến tranh với Nữ Chân, Kim Tứ đầu tháng tám đã đến quân Hà Bắc trình diện, giám quân Lý Bang Ngạn còn chưa tới. Trương Tuấn bởi vì đã được dặn dò, cho nên đem Kim Tứ chuyển cho Tiết Bính trông coi. Tiết Bính cùng với Kim Tứ hợp lại, quyết định không chờ những người khác nữa. Một ngàn người dưới sự dẫn dắt của Kim Tứ lẻn vào Trường Bạch Sơn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv