Năm ấy Vương Phủ bị phế bỏ, dù sau đó hận người này đến tận xương thủy nhưng Vương Phủ cũng không làm bất cứ chuyện gì ám muội hãm hại người này.
Thái Hư Tử nghĩ đến việc Vương Phủ còn bị Lý Bang Nhạn kéo xuống ngựa liền gật đầu nói:
Người này vốn là quan đại thần đứng đầu chỉ sau Thái Kinh, không ngờ Lý đại nhân đột nhiên lên chức, khẳng định là rất bất mãn. Nhưng mà.... Chúng ta không có quyền ra vào Chính Sự Đường, căn bản khó lòng phòng bị."
Một tên gia đinh bước vào:
"Âu đại nhân cũng ở đây thì tốt quá rồi, mấy ngày trước thúc thúc của hiếu tử bị chết đã khiêng quan tài của tên hiếu tử nọ từ nghĩa trang đến trước cổng, muốn lão gia cho họ một câu trả lời thỏa đáng."
"Các ngươi đã báo cho Lý Cương chưa?"
"Lão gia có dặn dò, nói chuyện này người sẽ đích thân xử lý, cho nên đã phái người đi mời rồi."
Thái Hư Tử nói với Âu Dương:
"Xem ra có người muốn phá hoại rồi. Làm sao đây? Hay là ngươi lén đi gặp Hoàng Thượng?"
"Hừ, chủ ý dở tệ. Ngộ ngỡ Hoàng Thượng đang tắm thì làm thế nào? Cho dù không có, sau này lại bảo ta không tôn trọng thần linh, dẫn đến thần linh xx nổ tung, ta sẽ bị đá đến tận đâu hả."
Âu Dương giận dữ nói:
"Ngươi muốn hi sinh ta để hoàn thành tâm nguyện của chủ tử ngươi, tiền lương của ngươi là của ta đấy, ngươi đùng có quên."
Thái Hư Tử cười xòa:
"Vậy phải làm thế nào?"
"Ngươi đi trước đi."
Âu Dương phân phó gia đinh rời đi, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói:
"Nếu hắn đã vu cáo thì chúng ta cũng sẽ đến vu cáo. Không biết có công văn nào do Lý Bang Nhạn viết không?"
"Đương nhiên là có, ta sẽ bảo người đi tìm cho ngươi."
Âu Dương cười hì hì, nói:
"Nhưng mà, sau khi chuyện thành công, ngươi phải giúp ta đi công tác một chuyến."
..........
Lúc Lý Cương đang cùng với thúc thúc của tên hiếu tử nọ giải quyết mọi vướng mắc, hai mươi mấy tên cấm vệ quân bắt đầu tiến vào Chính Sự Đường, dẫn đầu là Trương Huyền Minh - người đã lâu không có chút tin tức gì, ngoài ra còn có hai tên nội thị vệ do Đại Nội phái tới. Vì sao cần phải có người của Đại Nội? Âu Dương mượn hai người đến đây làm việc cho thêm oai, Đại Nội tất nhiên sẽ nể mặt hắn rồi.
Người của Chính Sự Đường rất đông, mọi người vừa thấy tình hình như vậy, lại còn do Trương Huyền Minh dẫn đến thì biết ngay có người sẽ gặp xui xẻo. Lý Cương không có ở đây, thân là phó tướng, Vương Mẫn và Lý Bang Ngạn đương nhiên sẽ phải ra mặt tiếp đón. Trương Huyền Minh cũng không bước vào phòng, cầm ra một bức thư, chỉ để lộ ra phần đề chữ, hỏi:
"Đây là tư ấn của ai?"
Lý Bang Ngạn nhìn thấy liền hít một hơi lạnh, cùng với Vương Mẫn liếc mắt nhìn nhau, không ai trả lời. Một tên nội thị vệ quát lớn:
"Tư ấn của ai? Phải của Chính Sự Đường các ngươi không?"
Lý Bang Ngạn bất mãn nói:
"Mấy người lục phẩm, thất phẩm, không có phẩm nào như các ngươi lại dám ngang nhiên xông thẳng vào Chính Sự Đường. Còn có thái độ phách lối như vậy? Ai xúi giục các ngươi?"
Trương Huyền Minh không thèm để ý đến hắn, chỉ tay vào đám quan viên đang xem náo nhiệt, nói:
"Lại đây xem có phải tư ấn và nét chữ của người nào đó trong Chính Sự Đường các ngươi không?"
Một tên quan viên bị chỉ phải cũng không thèm để ý đến sự hồn xiêu phách lạc của Lý Bang Ngạn, bước tới xem qua rồi nói:
"Đây là tư ấn của Lý hữu tướng, nét chữ phía trên cũng có tám phần mười là giống hệt."
Trương Huyền Minh gật đầu, nói:
"Lý Bang Ngạn cấu kết với địch, chứng cứ đã rõ ràng. Người đâu, bắt hắn lại cho ta, đợi thánh chỉ của Hoàng Thượng."
"Vu khống, Lý Bang Ngạn ta cấu kết với địch khi nào chứ?"
"Lý phó tướng, bản quan là quan lục phẩm, nếu không có chứng cứ, ta dám đến bắt Lý phó tướng sao?"
Trương Huyền Minh chỉ tay vào người vừa nhận ra tư ấn và nét chữ trên là của Lý Bang Ngạn, nói:
"Trừ phi hắn ta nói láo?"
Viên quan nọ vội nói:
"Nhìn qua loa thì chỉ có bốn, năm phần giống."
"Bốn hoặc là năm phần, không phải lúc nãy ngươi nói là có đến bảy, tám phần giống hay sao?"
Trương Huyền Minh lạnh lùng nói:
"Ngươi phải nói rõ ràng cho ta. Ở đây cũng không phải chỉ có mình ngươi biết nhìn nhận và phân biệt."
"Tám phần, ít nhất là tám phần."
Tên quan viên vội sửa lại.
Trương Huyền Minh gật đầu, nói:
"Tiểu quan như ta cũng không dám làm khó Lý phó tướng, chỉ có điều, để tránh có người cấu kết với địch, cõng rắn cắn gà nhà, mấy ngày nay phiền Lý phó tướng phải đi cùng ta đến Xu Mật Viện ở rồi. Lý phó tướng, mời."
Cái gì gọi là mạc tu hữu? Mạc tu hữu chính là có thể có mà cũng có thể không. Nếu đã có hoài nghi, thì cách ly là chuyện bình thường. Lý Bang Ngạn có chút tò mò, rốt cuộc là ai muốn vu khống cho mình chứ? Lý Cương thì không có khả năng rồi, Lý Bang Ngạn rất hiểu đối thủ của mình, Lý Cương là một chính nhân quân tử. Nhưng trước mắt không đi không được, Lý Bang Ngạn bất mãn, hừ lạnh một tiếng, phủi tay áo rồi đi theo Trương Huyền Minh.
*Mặc tu hữu: có lẽ có (thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ).
Trương Huyền Minh ra lệnh:
"Các ngươi cùng với các nội thị vệ tướng quân kiểm tra xem Lý phó tướng có công văn hay thư tín gì khả nghi không."
"Vâng!"
.........
Lý Bang Ngạn cứ thế mà bị giam cầm, tuy chiều đã có người của hình bộ kinh thành đến chứng minh, nét chữ trên bức thư là ngụy tạo, cũng không phải do Lý Bang Ngạn viết, nhưng Trương Huyền Minh vẫn chế trụ Lý Bang Ngạn như cũ.
Bức thư do Âu Dương giả mạo vẫn không qua nổi cuộc khảo nghiệm. Bên này không có kết quả, nhưng phía Chính Sự Đường lại có tin tốt. Sau khi Lý Cương nghe chuyện và trở về Chính Sự Đường thì tìm không thấy tướng ấn.
Cuối cùng tìm thấy ở trong phòng của Lý Bang Ngạn. Ngày xưa làm việc cũng có điểm giống với cách làm việc trong các công ty hiện nay, giám đốc có phòng làm việc của riêng mình, còn nhân viên thì sử dụng phòng làm việc chung.
Phòng chỉ dùng bình phong để ngăn cách, có rất nhiều khe hở nên có thể nhìn thấy động tĩnh của người ở trong phòng. Chất vấn Lý Bang Ngạn, Lý Bang Ngạn nói mình bị người ta hãm hại, hắn nói có người đem tướng ấn bỏ vào phòng hắn để hại hắn.
Trương Huyền Minh cũng thẩm vấn người cung cấp bức thu tin giả, là một gia đinh trong phủ của Lý Cương. Gia đinh nói là có ngươi nhân lúc trước cửa nhà đang hồi náo loạn, nhét thư vào bên hông mình.
Bản thân không dám tự mình làm chủ, liền đi tìm Âu Dương - người đang làm khách ở nhà Lý Cương. Lúc ấy Âu Dương mới liên lạc với Trương Huyền Minh.