Thiên Tống

Chương 231-3: Gặp hoàng dung (3)



” Nói đi, ngươi tên gì?”

Âu Dương trả lời:

” Vương Ngũ…”

Hồ Hạnh Nhi tò mò hỏi:

” Vương Ngũ, người khác một khi biết rõ ta là ai đều bị làm cho sợ đến chết khiếp, đều cố gắng đưa ta trở về, tại sao ngươi một chút cũng không sợ?”

Âu Dương nghi ngờ hỏi ngược lại:

” Cha ngươi rất hung dữ sao?”

Bản thân mình cảm giác Hồ Vạn Tam này vẫn rất hòa nhã mà.

Hồ Hạnh Nhi bị câu hỏi này làm cho ngẩn người hỏi ngược lại:

” Ngươi không biết cha ta rất hung dữ sao? Cũng đúng, hắn đối với người không trêu chọc mình đều rất tốt, hàng năm còn tự mình móc túi tiền cho người già với mẹ goá con côi, nghe nói do đại nhân Âu Dương của các ngươi giựt dây, chuẩn bị xây quỹ dưỡng lão Hà Nam, nói là lúc tuổi còn trẻ làm chuyện xấu quá nhiều muốn tích chút âm đức, nhưng…”

Hồ Hạnh Nhi đến gần Âu Dương nói:

” Kỳ thật ta biết rõ cha ta rất hung dữ. Năm ta mươi một tuổi trộm chạy đi tìm mẹ, kết quả bị hai tên lưu manh khi dễ, cha ta sau khi chạy tới, sai người đem hai tên lưu manh đó cột vào ngựa để ngựa kéo cho chết. Từ đó về sau, phạm vi trăm dặm không còn có người dám nói nhiều một câu với ta, ngươi là người đầu tiên sau khi biết thân phận ta mà vẫn dám cùng ta tùy tiện nói chuyện.”

Âu Dương lau mồ hôi lạnh:

” Ta không quá lý giải ‘ khi dễ’ ngươi nói là có ý gì, căn bản không thể nào bình luận cha ngươi hung dữ hay không.”

Nếu như là cưỡng X, thì cũng là có nguyên do cho nên có tuy có liên quan đến mạng người cũng dễ hiểu, nhưng mà nếu quả thật là loại chuyện đó, sợ rằng Hồ Hạnh Nhi sẽ không nói ra.

” Bọn họ giật Châu nhi kết của ta, còn liều mạng giật xuống”

“…”

Hóa ra là chuyện này, Châu nhi kết là thứ trang sức thiếu nhi vô cùng lưu hành ở Đại Tống, bách quan sinh nữ nhi, Hoàng đế có khi còn ban thưởng cho Châu nhi kết, nhà người thường thì đeo dải lụa màu, mà còn nhà phú quý thì trên mặt tượng được khảm châu báu, vô cùng trân quý, đến Minh Thanh thì phát triển thành khóa trường mệnh. Âu Dương nói:

” Thế thì có thể lý giải”

So với cưỡng X còn nghiêm trọng hơn, bạo lực giật xuống tương đương với mưu sát, sẽ làm hài đồng hít thở không thông mà chết.

” Nếu không ta giúp ngươi đưa thư, sớm một ngày thì có thể sớm một ngày đi đến Dương Bình”

Hồ Hạnh Nhi nói:

” Đến Dương Bình rồi, cha ta cũng không dám mạnh bạo kéo ta về nhà nữa.”

Âu Dương kỳ quái hỏi:

” Vì sao?”

” Bởi vì nghe nói nha môn Dương Bình có quy định, dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng chế mang người khác đi, kể cả con gái đã trưởng thành đều sẽ bị trách phạt.”

Hồ Hạnh Nhi đột nhiên nói:

“Suỵt”

Thân thể lại nhích lại gần chỗ tối.

Âu Dương ngẩng đầu, mượn ánh lửa liền nhìn thấy mười mấy người cưỡi ngựa từ nơi không xa đến đây, tốc độ rất chậm, còn vừa đi vừa quan sát, đột nhiên đầu lĩnh của những người đó quất ngựa chạy đến, chỉ vào Âu Dương hỏi:

” Ngươi ở đâu đến?”

Âu Dương ôm quyền:

” Sai dịch Dương Bình, Triệu Lục”

” Dương Bình, đi, đưa ngươi qua cửa thành.”

Đầu lĩnh nói một câu, liền dẫn người đi đến cửa thành.

Hồ Hạnh Nhi níu quần áo Âu Dương hỏi:

” Ngươi không phải gọi là Vương Ngũ sao?”

” Ta vừa rồi bảo là Vương Ngũ sao?”

Âu Dương ngẫm lại ra vẻ rất kiên quyết nói”

“Là ngươi nghe lầm đi, vào thành thôi, nếu không sẽ chọc bọn hắn hoài nghi.”

Đoàn người ngựa ở dưới thành hô mấy câu, lập tức có binh lính thủ thành xuống dưới mở cửa thành ra. Đầu lĩnh đoàn người ngựa chỉ hai người Âu Dương ở phía sau nói với binh tốt một câu, rồi sau đó bapr:

” Mỗi một khách sạn đều tra cẩn thận cho ta.”

“Dạ”

Hồ Hạnh Nhi nhỏ giọng:

” Đầu lĩnh chính là trợ thủ đắc lực của cha ta.”

“Hự”

Âu Dương đổ mồ hôi, bảo đừng nói lung tung, mình tới Hà Nam làm đại sự, không thể bởi vì ân oán của nhà giàu các ngươi mà làm trễ nãi được.

May mắn đoàn người ngựa đã đi làm việc, căn bản là không để ý tới hai người Âu Dương, binh tốt không kiên nhẫn hô với Âu Dương:

“Rề ra làm gì, nhanh lên một chút, gia còn buồn ngủ.”

” Dạ”

Âu Dương giật Hồ Hạnh Nhi vào thành, vừa vào thành đã nhìn thấy một tờ bố cáo ‘thông báo’ thật to, ghé sát vào xem. Hừm, hóa ra là thông báo tìm người, người cần tìm chính là Hồ Hạnh Nhi, Âu Dương vui vẻ nói:

“Nè ngươi rất đáng tiền đó, một ngàn lượng hoàng kim.”

” Phụ thân keo kiệt.”

Hồ Hạnh Nhi đối với mình giá trị của mình rất không hài lòng, nói:

” Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám bán đứng ta, ta liền bảo cha ta nói cho Âu đại nhân của các ngươi biết, để Âu đại nhân xử lí ngươi. Cha ta đều nói Âu đại nhân quỷ kế đa đoan, là một hồ ly đa mưu túc trí để xem hắn sẽ xử trí ngươi như thế nào.”

“…”

Âu Dương đổ mồ hôi nói:

” Ta ở Dương Bình đều nghe nói Âu đại nhân mặt mũi hiền lành, quân tử ngay thẳng, chính là rường cột nước nhà của Đại Tống, là một người trung nghĩa. Ngươi hẳn là đã xuyên tạc lời của cha ngươi rồi, ai không nói Âu đại nhân thật đúng là đại trượng phu, chân quân tử chứ?”

” Thật sao?”

Hồ Hạnh Nhi ngẫm lại nói:

” Trong Bình thư đều nói Âu Dương đại phá quân hạt nhân, Thiết Diêu Tử, còn có giả Triệu Hồ… đều nói rõ thủ đoạn của Âu đại nhân rất hèn hạ, còn vì một nữ nhân mà xài hơn một trăm vạn quan.”

” Hoặc là ngươi có thể lý giải như vậy, hắn túc trí đa mưu, hắn xem tiền tài như cặn bã, hắn trọng tình trọng nghĩa.”

Âu Dương quan tâm hỏi:

” “Là ngươi cho rằng như vậy, hay là cha ngươi cho rằng như vậy?”

” Cha ta mới không nói như vậy đâu, cha ta thường nói Âu đại nhân các ngươi mấy tuổi trúng cử, mấy tuổi làm khâm sai, còn tạo điều kiện cho cha ta làm ăn. Nói rằng Châu Bình của thương hội Đông Nam, còn có Lưu Huệ Lan của báo hoàng gia đều là nữ trung đại trượng phu, lúc ta mười ba tuổi liền dẫn ta chạy loạn đến Tiểu Tần Lĩnh, nhưng thấy ta thật sự không quan tâm, đến mười bảy tuổi mới từ bỏ.”

” Xem ra ngươi trốn không phải là lần một lần hai.”

Hồ Hạnh Nhi đột nhiên thở dài:

” Ta cũng không biết phụ thân có thương ta hay không, thường xuyên một năm ở nhà cũng chưa tới một tháng, ta bỏ đi chính là muốn xem phụ thân có lo lắng hay không.”

Tuổi trẻ thời kỳ phản nghịch, mâu thuẫn giữa cha và con gái, Âu Dương an ủi nói:

” Ngươi ngẫm lại xem, cha ngươi hàng năm phải đi đến Dương Bình họp, mỗi một lần đi về còn phải có bao nhiều chuyện làm ăn phải xem, làm sao có thời giờ ở bên ngươi, phía trước chính là khách điếm…”

” Nhưng bọn họ sẽ đi lục soát.”

” Lục soát rồi.”

Thực ngốc, còn nói mình người giang hồ, một chút sức quan sát cũng không có, từ thái độ Hồ gia điều tra mà xem, quả thật có chút thô lỗ, mấy người một tổ, mỗi gian phòng đều vào lục một lần, chưởng quầy căn bản không dám ngăn cản, khách hàng có giận cũng không dám nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv