Cuối tháng năm Tư lão gia tử tự tay viết thư hồi âm tỏ vẻ nhất định sẽ cứu Tiết Bính ra.
Tháng sáu, Triển Minh trở về. Nhà cũng không về lập tức định ngày hẹn Âu Dương.
” Đại nhân, xảy ra phiền toái lớn rồi.”
Phiền toái gì, không vội từ từ nói.”
Triển Minh nói:
” Đại nhân, ta nửa năm qua theo dõi Kim Đại ba lần, trong đó số lần hắn đi đến Tiểu Tần Lĩnh vô cùng nhiều. Hơn nữa ở đó ngẩn ngơ chừng mười ngày thậm chí là nửa tháng.”
“Tiểu Tần Lĩnh?”
Âu Dương sau khi ngẫm lại:
” Đó là địa phương khai thác than, khai thác vàng với khai thác sắt.”
Tiểu Tần Lĩnh ở vào khoảng năm trăm dặm phía Tây Đông Kinh, xung quanh có ba phủ bảy châu. Chủ yếu là khai thác dưới lòng đất, sản xuất các sản phẩm cần vàng, than đá với sắt.
” Đại nhân nói không sai.”
Âu Dương nói:
” Bên kia có không ít lao công Nữ Chân, Kim Đại đi đến đó có phải là thăm bọn họ không? Năm trước Hoàn Nhan Lan không phải nói rất quan tâm bọn hắn sao? Ta cũng đã bắt chuyện qua với thương hội.”
” Đại nhân bên kia không phải là có không ít lao công , mà là có một lượng lớn lao công Nữ Chân. Đại nhân còn nhớ rõ mấy năm trước Hoàn Nhan Lan tìm đến đại nhân, thỉnh cầu mở mua bán buôn lậu với Kim không?”
Âu Dương gật đầu:
” Nhớ rõ, lúc ấy bởi vì Tây Bắc lao công khan hiếm, cho nên Kim quốc đưa hai vạn thanh niên trai tráng tới đây, chúng ta cũng cấp cho bọn hắn một số lớn vật tư.”
” Mà nay hai vạn người này đều ở Tiểu Tần Lĩnh.”
Triển Minh nhỏ giọng nói:
” Ở Tiểu Tần Lĩnh người Nữ Chân đã đạt đến hơn bốn vạn người. Hơn nữa một hai năm này lao động Nữ Chân đến Đại Tống càng ngày càng nhiều. Đại nhân chẳng lẽ người cũng không cảm giác thấy kỳ quái sao?”
” Như vậy xem ra quả thật có điểm kỳ quái. Có điều… Ngươi đừng nói là những người này muốn bạo loạn chứ?”
Âu Dương cười nói:
” Vậy cũng cũng có chút buồn lo vô cớ. Bốn vạn người Nữ Chân không thể nào đều giữ bí mật được cả, thương hội bên này ngay cả một chút tin tức phong phanh cũng không có nghe nói. Ta nghe nói Ngô Khất Mãi so với Hoàng đế còn tương đối thiết thực hơn, bởi vì rút khỏi Đông Kinh, vơ vét nhân khẩu dĩ nhiên là sẽ ít người đi một chút, để cho bọn họ tới làm công kiếm khoản thu nhập thêm cũng có khả năng.”
Triển Minh nói:
” Nếu như là ta muốn làm loại chuyện này, chắc chắn cũng sẽ không đem bí mật nói cho tất cả người Nữ Chân. Nhưng chỉ cần cài bốn mươi người hoặc là một trăm người trung thành vào. Người Tống khinh thường lao công Nữ Chân đến heo chó cũng không bằng, oán khí tích lũy tháng ngày. Chờ ngày nào đó thời cơ chín muồi, những người này liền liên hiệp cùng nhau động thủ, quân tiên phong có thể bức thẳng đến Đông Kinh. Còn có, những lao công của Cao Ly, Liêu, Nhật Bản, Tháp La bị áp bách sớm đã hận chết người Tống. Nếu bọn họ hưởng ứng bạo loạn… Đại nhân, nơi đó xung quanh ngoại trừ Đông Kinh có mười vạn cấm quân ra, phần lớn là sương quân làm việc tay chân cùng với bách tính không có gì khác nhau…
Âu Dương vừa nghĩ vừa nói:
” Đại Tống ta liên minh với Kim tấn công Liêu, lúc chiến sự say sưa, người Nữ Chân đột nhiên quay lại giơ cao ngọn giáo, xuyên thẳng đến Hà Bắc Đại Tống ta. Người Liêu lúc này tất nhiên sẽ không làm khó người Nữ Chân, hơn nữa rất có thể bọn họ đã bí mật hình thành nhận thức chung, vậy thì sẽ tạo thành cục diện lấy một địch hai. Lúc này nội bộ mâu thuẫn, Đông Kinh có nguy cơ. Nếu như tản binh tự cứu, vậy Kim, Liêu liền tiến quân thần tốc. Nếu như không tản binh tự cứu, Đông Kinh rơi vào tay giặc, Hoàng thượng trở thành vua mất nước. Mà phụ cận Đông Kinh không chỉ giàu có và đông đúc, hơn nữa còn có cục chế tạo, còn có xưởng quân Dương Bình. Đại Tống quần long vô chủ, Nhạc Phi với Hàn Thế Trung căn bản sẽ chọn hồi binh cần vương (cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn), hoặc là bảo vệ Tổ quốc. Lại thêm hậu cần bị chặt đứt…”
Âu Dương hít một hơi lạnh:
” Âm mưu này thật là độc. Sớm biết người Nữ Chân âm hiểm, không ngờ lại âm hiểm đến như vậy. Nếu có quyết đoán cùng với Liêu quốc biến can qua thành tơ lụa (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là hai thứ vũ khí cổ, chỉ chiến tranh, tơ lụa quý là các thứ lễ vật để hai nước dùng dâng tặng nhau), liều chết một kích là có thể dễ dàng chia cắt thổ địa trung nguyên ta.”
” Đại nhân thường nói không có kẻ địch vĩnh viễn, mà nay dã tâm của Đại Tống người qua đường đều biết. Cho nên bọn họ liền chơi chiêu liều chết để tái sinh…”
Triển Minh đồng ý:
” Có điều chúng ta không có chứng cớ…”
” Chuyện như vậy còn muốn có chứng cớ sao?”
Âu Dương cau mày:
” Đồng Quán lúc này hẳn là đã ký tên lên công văn hợp tác, hơn nữa điều phối binh lực ba đường cấm quân chủ công ta cũng nói cho người Nữ Chân. Bây giờ mấu chốt nhất chính là Liêu Kim có phải là đã hợp tác với nhau. Nếu bọn họ đã hợp tác, chúng ta cho dù bây giờ động thủ cũng là vô cùng bất lợi.”
” Ta tin tưởng Liêu Kim rất khó hợp tác. Hơn nữa lại nói ít nhất bây giờ có thời gian chuẩn bị.”
Triển Minh nói:
” Cho dù Liêu Kim liên hợp xuôi nam, Đại Tống ta còn có lực phòng thủ. Nếu muốn trước tiên làm rõ bọn họ có hợp tác hay không, sợ rằng tương lai cục diện càng khó thu thập.”
Âu Dương gật đầu nói:
” Bây giờ còn có một chỗ khó, làm sao để đối phó với người Nữ Chân ở Tiểu Tần Lĩnh. Nếu phái ra cấm quân, đầu lĩnh nhất định sẽ ý thức được đã bị bại lộ, rồi sau đó hô hào nổi dậy. Trừ phi có thể phái ra mười vạn cấm quân biên cương đến vây sát, nếu không dựa theo việc bọn họ quen thuộc với địa lợi, rất khó có phần thắng. Lại có đi đâu tìm mười vạn cấm quân tới đây chứ?… Bởi vì phía bắc chuẩn bị chiến sự, phía nam và khu biên cảnh chỉ có đóng vài cấm quân.”
Triển Minh bổ sung:
” Không chỉ có Tiểu Tần Lĩnh, tất cả sản nghiệp các nơi đều có Nữ Chân Nữ Chân. Tiểu Tần Lĩnh chẳng qua là tương đối tập trung một chút mà thôi. Hoàn Nhan Lan du thuyền Đại Tống, lại có thân phận công chúa, liên lạc không phải là quá đơn giản sao? Ra lệnh một tiếng, bốn bề liền nổi dậy, nói không chừng còn thiên hạ đại loạn. Tống Giang vạn người qua hơn một năm bất bình tích tụ lại không nói, còn từ ba mươi sáu người phát triển đến vạn người, huống chi là những người Nữ Chân xem tánh mạng của mình như chuyện bình thường này. Hai vạn người dám đánh bảy mươi vạn người, đây chính là dũng khí đến mức nào cơ chứ. Đừng nói sương quân, cho dù cấm quân Đông Kinh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của bọn họ, trừ phi là quân Tây Bắc với quân Vĩnh Hưng.”
Hai lộ quân này đã từng đánh trận, qua các trận khổ chiến và huyết chiến của quân Vĩnh Hưng, ý chí so với quân Tây Bắc chỉ mạnh hơn không yếu chút nào.
” Không thể điều động biên quân, nếu không người ta sẽ đi trước một bước bạo loạn.”