Triển Minh quát lớn:
” Hoàn Nhan Lan dù gì cũng là công chúa Đại Tống, động thủ với nàng nào có đơn giản như vậy. Hơn nữa lại nói Hoàn Nhan Lan giúp chúng ta tra ra Kim Tam và Tiểu Thúy, tuy rằng bụng dạ khó lường nhưng khó nói không phải là hảo ý.”
Lý Tứ nói:
” Kim Đại để ta đi tra vậy.”
” Ừ.”
Âu Dương gật đầu, Lý Tứ tương đối ổn trọng, chuyện này có thể yên tâm. Âu Dương nói:
” Bước thứ hai, theo dõi lão bản khách điếm ở sương thôn, cũng chính là tên gian tế kia. Ta đoán chừng một hai ngày này hắn sẽ liên lạc với chủ tử.”
Trương Tam nói:
” Ta phụ trách cho.”
” Triển Minh, ngươi phải làm một chuyện xấu.”
Triển Minh ôm quyền nói:
” Đại nhân xin phân phó.”
“Vụ án này Hoàng thượng đã nói với ta không cần phải điều tra nữa. Nhưng ta muốn cấm quân ghi chép khẩu cung của Kim Đại ở sương thôn. Khẩu cung này bây giờ ở trong nha môn Đề hình kinh kỳ.”
Triển Minh không do dự đáp ứng:
” Đại nhân yên tâm, chuyện này chứ giao cho ta.”
“Ừ, chỉ cần xác định lúc ấy Kim Đại quả thật đúng như lời hắn nói, cho dù hắn có lai lịch như thế nào, chúng ta cũng sẽ bắt được đúng chỗ của hắn. Cho nên Lý Tứ, ngươi còn phải xác định hành tung của Kim Đại.”
“Dạ”
” Các ngươi đi đi, tự mình tranh thủ thời gian.”
…
Giữa trưa ngày thứ hai, Huệ Lan đã tìm được Âu Dương đang ở nhà nhàn rỗi, đem tư liệu về Vương Phủ và Lý Bang Ngạn giao cho Âu Dương. Âu Dương nhìn một chút có chút không vừa ý, cầm bút gạch bỏ một phần, nói:
” Trương Huyền Minh mật tấu Hoàng đế, cơ bản cũng là sao chép từ nơi này. Tương lai phần này có khả năng bị tiết lộ ra ngoài, cho nên không thể có bất kỳ bóng dáng gì của báo hoàng gia chúng ta.”
“Dạ, ta không có nghĩ nhiều như vậy.”
Huệ Lan có chút áy náy nói:
” Buổi sáng hôm nay vừa lấy được hai tin tức, thứ nhất là Vương Phủ cùng với hơn mười vị đại thần liên hợp đề cử Lý Bang Ngạn làm hữu tướng.”
“Ừm, như thế có chút thú vị.”
Vương Phủ cùng với Lý Bang Ngạn tuy rằng đều bái Thái Kinh làm lão Đại, nhưng quan hệ riêng của hai người rất kém. Trong triều đình Đại Tống gian thần cuồng loạn nhảy múa, ngoại trừ Lương Sư Thành đã bị Triệu Ngọc soán vị giết chết, còn có Dương Tiễn xui xẻo kia ra, thì còn có Trương Bang Xương bị Âu Dương hãm hại cách chức quan, người này với hai người Vương, Lý tuy rằng đều đại biểu cho phái bảo thủ thực quyền của triều đình. Nhưng cũng không thường xuyên qua lại với nhau. Âu Dương hỏi:
” Lý Cương luôn luôn chán ghét mấy người lộng quyền này, nếu lên nắm quyền, những người này sẽ không có quả ngon để ăn, xem ra là muốn đoàn kết vì lợi ích chung. Kết quả đề cử thế nào?”
” Hoàng thượng để bách quan nghị luận, hơn nữa còn nói Tả tướng là quản lí chính sự quốc gia, không thể để trống quá lâu, bảo bách quan mau chóng dâng tấu chương nói ý kiến riêng của mình.”
Huệ Lan nói:
” Đại nhân, nếu lúc này thả Vương Phủ với Lý Bang Ngạn ra hết, chỉ sợ hoàng thượng có điều cố kỵ không dám xuống tay.”
Âu Dương hỏi:
” Vì sao lại nói như vậy?”
” Mọi người đều biết Lý Cương là Hoàng thượng mượn tay đại nhân đề cử lên. Mà nửa đường lại xuất hiện Lý Bang Ngạn với hơn mười đại thần tiến cử. Lúc này hoàng thượng muốn trị tội bọn họ, sợ rằng sẽ có người có ý kiến.”
Huệ Lan nói:
” Ý của ta là chỉ dâng tấu chương Vương Phủ. Một khi Vương Phủ gặp chuyện không may, người ủng hộ Lý Bang Ngạn đương nhiên sẽ ít đi. Mà đại bộ phận triều thần chắc sẽ không dám đối nghịch với Hoàng thượng, như vậy là có thể nước chảy thành sông, vừa giải quyết Vương Phủ để Hoàng thượng lấy lại mặt mũi qua vụ việc Thái Kinh, lại có thể thuận tiện giúp Hoàng thượng đẩy Lý Cương lên. Hơn nữa lại nói, Lý Cương bản thân trung trực, nếu người này lên tướng vị, Lý Bang Ngạn sớm hay muộn cũng chạy không thoát.”
Âu Dương gật đầu:
” Đấu tranh chính trị ngươi hiểu biết rõ hơn, liền theo lời ngươi nói mà làm đi. Vừa rồi ngươi nói có hai chuyện, còn một chuyện nữa đâu?”
” Còn có một việc là Ngự sử đài nhận tố cáo, nói đại nhân nuốt riêng thuế vụ, lấy chuyện công làm việc tư. Hơn nữa còn lấy tiền tham ô đổi thành bạc trắng, mượn hiệp hội thương nghiệp Đông Nam để đổi bạc trắng trong tay thành tiền thu vào từ buôn bán. Trương Bang Xương bởi vì đại nhân mà bị cách chức làm Ngự sử thị lang đã tấu tại triều, tuy rằng tố cáo nặc danh không thể tin, nhưng thà tin rằng là có còn hơn là không, hắn hy vọng có thể phái Ngự sử với Hộ bộ thanh tra các khoản của đại nhân, để chứng tỏ sự thanh liêm của đại nhân, như vậy lời đồn kia dĩ nhiên là tự sụp đổ.”
“Không ngờ lại là nặc danh.”
Ở trong nha môn Ngự sử, có một cửa sổ đặc biệt, tương tự với hòm thư góp ý hiện đại, được định chế từ thời thái tổ. Trong ba tỉnh sáu bộ hai mươi bốn tư, Ngự sử đài là cơ cấu phụ trách độc lập của Hoàng đế, chức trách của bọn họ là giám sát bách quan, uốn nắn các hành vi cử chỉ ngôn tử không thỏa đáng không thích hợp của Hoàng đế. Lý Cương đã từng là gián quan của Ngự sử đài, đáng tiếc độ lượng của Tống Huy Tông so với Tống thái tổ nhỏ hơn, nói chuyện mà mình không thích nghe, nếu mất hứng liền giáng chức Lý Cương. Có điều thư tố cáo nặc danh bình thường sẽ không bị điều tra, dựa theo hoàn cảnh ngay lúc đó, bản thân giấu đầu lòi đuôi cũng không phải là thứ tốt gì.
Huệ Lan gật đầu nói:
” Hoàng thượng nói, dám tố cáo quan viên, lại không dám lưu lại tên tuổi. Chuyện này tất nhiên là bịa đặt.”
Đáng tiếc, bẫy rập này vốn là để tiểu nhân phía sau màn được lợi. Không ngờ người ta thà rằng cáo không được mình cũng không chịu lộ diện. Âu Dương nói:
” Nếu không còn chuyện khác, ngươi cứ đi trước đi.”
…
Tranh chấp tướng vị là đại sự của triều đình, Lý Cương tuy rằng quan hệ với Âu Dương khá tốt, nhưng bản thân không phải là phái mới cũng không phải là phái cũ, không chỉ có có khả năng, hơn nữa xử sự công chính. Trong các tấu chương của bách quan, đại bộ phận tỏ vẻ Lý Cương là người thích hợp nhất. Mà còn bọn người Vương Phủ lập tức lôi chuyện cũ, đem khuyết điểm nghị luận triều chính năm năm Chính Hòa bị cách chức ra nói. Tuyên Hòa nguyên niên, bởi vì xin thái thượng hoàng chú ý loạn trong giặc ngoài lại bị giáng chức lôi ra nói, nói trong mắt Lý Cương không có hoàng đế, nếu làm tướng, sợ rằng tương lai trở thành quyền tướng.