Thái Kinh lắc đầu:
“Biến rồi biến rồi.”
Âu Dương an ủi:
“Thế đạo luôn sẽ có một số thứ phải thay đổi.”
Thái Kinh cười khổ:
” Ngươi nhậm chức quan địa phương đã lâu, những lại không biết huyền cơ bên trong. Bọn họ không phải là bỏ phiếu tán thành hay phản đối bọn quân sĩ không phải là sĩ mà làm quan hay không, mà là qua bỏ phiếu để xem có thể khiến ta rớt đài được hay không.”
“…”
Âu Dương ngẩn người, hắn thật không biết còn có tầng nguyên nhân này. Hóa ra bốn mươi mốt phiếu kia cũng không phải toàn bộ đều là đồng ý triều chính, mà là có người thừa dịp bỏ phiếu kín để diễn tả sự bất mãn với Thái Kinh. Khó trách số phiếu so với dự tính cao hơn gấp đôi vật. Triệu Ngọc hiển nhiên cũng biết đến, khó trách nàng không chút do dự đồng ý bỏ phiếu biểu quyết, chính là muốn nhìn cách nhìn của bọn triều thần với các quan văn như Thái Kinh một chút. Người khác không nhìn thấy bỏ phiếu, nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng, mỗi người bỏ phiếu gì, trong lòng nàng đều có đếm cả. Bằng vào lần bỏ phiếu này Triệu Ngọc tiến thêm một bước nắm chắc tâm tính của các đại thần, đối, Triệu Ngọc mà nói chưa hẳn không phải là một thắng lợi.
Âu Dương đã hiểu, vì sao vẫn kiên trì không phải là sĩ thì không làm quan, đối với Thái Kinh coi trọng khoa cử mà nói mấy ngày trước căn bản không bày tỏ ý kiến. Mãi đến khi hình bộ thượng thư đến thăm, mới có chút hùng tâm muốn nhìn lực ảnh hưởng của mình một chút. Thực tế đúng là tàn khốc, Thái Kinh vì vai trò đứng đầu của bản thân ngược lại bị mất một lượng lớn phiếu chống. Mà trong bốn mươi phiếu chống đó có bao nhiêu người là nể mặt mũi mình chứ?
Một hồi bỏ phiếu cho thấy vận mệnh chính trị của triều đình hiện nay. Đối ngoại chiến sự thắng liên tiếp, khiến cho chính sách khinh võ trọng văn bị đè xuống, mà còn quan văn như Thái Kinh trở thành sơn dương thế tội. Triệu Ngọc qua nhiều năm như vậy thực hành nhiều kế hoạch quân sự to lớn, Thái Kinh đều tỏ vẻ đồng ý và phối hợp, cho nên đã mất đi một lượng lớn quan văn ủng hộ hắn. Thái Kinh sớm cũng cảm giác được điểm này, nếu không cũng sẽ không muốn cáo lão hồi hương. Triệu Ngọc hiển nhiên cũng hiểu rõ, nhưng mà vẫn kiên trì để Thái Kinh tiếp tục đảm nhiệm tướng vị, tất nhiên có ý định khác.
Triệu Ngọc kể từ khi lên ngai, so với trước kia càng chú trọng quan địa phương hơn. Mấy triều thần có năng lực đều bị phái đến địa phương làm quan. Điển hình nhất chính là Lý Cương, Tăng Bố. Tăng Bố bây giờ là Tiết Độ Sứ của Hà Bắc đông lộ, tuy rằng hắn là người hiền lành, nhưng lại tỉ mỉ cẩn thận. Ở vị trí này tương đối thích hợp. Mà còn Lý Cương thì không cần nói nữa, danh vọng cao lại làm quan địa phương. Thần tử với chính sách Hoàng đế không hài lòng, thân là Tể tướng không có phản ứng gì với ý kiến của thần tử, ngược lại còn thuyết phục thần tử tự nguyện giúp Hoàng đế chịu tiếng xấu thay, cho nên có kết quả bỏ phiếu như vậy, một chút cũng không kỳ quái.
” Âu đại nhân, bệ hạ gọi người vào yết kiến.”
Cửu công công từ cửa hông tới đây.
“Ừ, Thái tướng bảo trọng. Ừm…”
Cửu công công hiểu rõ nói:
” Chúng ta sẽ phái người đưa Thái tướng trở về.”
Cửu công công đã thấy nhiều độ chìm nổi, Thái Kinh tuy rằng có điểm không hiểu tuy rằng vẫn còn đang ở tướng vị, nhưng đã thoát khỏi trường quyền lợi, cuối cùng một chút hi vọng cũng nương theo lần bỏ phiếu này mà biến mất.
…
Triệu Ngọc tản bộ ở trong hoa viên, bốn cung nữ đi theo, nội vệ hoạt động bên trong khu vực này. Ở đình trung tâm, Triệu Ngọc tiếp kiến Âu Dương, câu nói đầu tiên chính là:
” Ngươi cho rằng người nào có thể nhận chức Tả tướng?”
Tống, Đường tuy rằng đều có danh xưng nội các hoặc là điện các, nhưng ý nghĩa chân chính đến tới thời đại của Minh Vĩnh Lạc mới thành lập nâng lên thành cơ chế nội các. Nội các Tống Triều có chút giống thư ký của Hoàng đế.
Nói đến Tể tướng, tên đầy đủ phải gọi là: Thượng thư tả phó xạ kiêm môn hạ thị lang. Là bộ não của bách quan. Trong Tả Hữu tướng thì Tả tướng là đứng đầu, chẳng hạn như Lại bộ nếu muốn điều động nhân sự , còn có Binh bộ muốn mua đồ…thì phải thông qua sự thẩm duyệt của Tả tướng, tương đương với đầu não của tam tỉnh lục bộ hai mươi bốn tư. Chức quyền này lợi ích quá nhiều, Triệu Ngọc sau khi nhậm chức quyền lợi của Tả tướng có chút suy yếu, nhưng vẫn như cũ là dưới một người trên vạn người, chức vị cấp bậc nhân thần.
Âu Dương không hiểu chính trị, nhưng không phải là kẻ ngu đần, nhìn một màn vừa diễn ra như vậy, còn có lời dạo đầu trực tiếp như vậy của Triệu Ngọc, cũng biết Triệu Ngọc đã có chọn người lý tưởng phù hợp. Bây giờ ngay cả cung nữ cũng không bảo lui, nói rõ có ý để tin tức ra ngoài. Âu Dương nói:
” Vi thần cũng là quan bên ngoài, không quá rõ ràng. Có điều vi thần cảm giác cuộc sống Thái tướng lúc này mặc dù có chút xa hoa, nhưng có tấm lòng trung quân ái quốc. Hơn nữa năng lực của hắn… Vi thần cho rằng trong triều đình lúc này dường như chưa người nào có thể được bằng Thái tướng.”
” Nói không sai, Thái tướng quả thật có năng lực bất phàm, lại có kinh nghiệm, lòng trung thành khỏi phải khen. Đáng tiếc, thân là người đứng đầu bách quan, tự mình xuất thân bán mặt mũi thuyết phục bách quan vậy mà trẫm không thể tưởng được kết quả bỏ phiếu lại như thế. Vốn là còn nghĩ ít nhất sẽ được 3/5, lại không nghĩ rằng lại chênh lệch như vậy.”
” Bệ hạ, Thái tướng cũng là bị người hiểu lầm.”
Tống Huy Tông lúc tại vị chính là như vậy, kéo Thái Kinh lên đài thi hành tân pháp, áp lực phản đối quá lớn, liền giáng chức hắn làm người chịu tội thay/ Có lúc cần thì lại bắt đầu dùng hắn, lặp lại đến mấy lần.
Triệu Ngọc nghe thấy những lời này không có tức giận, nàng sẽ không tức giận với lời nói thật lòng của Âu Dương:
” Ngươi thương xót Thái Kinh sao? Hắn cũng không phải thanh quan gì. Lúc này cáo lão hồi hương, so với bị người kết phường buộc tội đẩy ngã còn tốt hơn nhiều.”
” Vi thần chỉ là cảm thấy, tinh thần Thái tướng vẫn còn tốt…”
” Trẫm hỏi ngươi người nào có thể tiếp nhận chức vụ, ngươi lại cứ nói chuyện tào lao với trẫm.”
Triệu Ngọc có chút bất mãn nói:
” Chức Tả tướng, đối với Đại Tống nặng như núi Thái Sơn. Âu Dương ngươi đừng đưa đẩy và từ chối, cứ nói thẳng.”
” Bệ hạ, vi thần thật không biết. Vi thần cùng với bọn triều thần căn bản là không quen biết, ngay cả tên cũng không nhớ được mấy người.”
” Ngươi vừa rồi cũng nói, trong triều thần không người nào có thể bằng với Thái tướng. Vậy còn quan địa phương thì sao?”
Âu Dương nghi ngờ hỏi:
” Cam Tín?”
“…”
Âu Dương thấy Triệu Ngọc muốn bùng cháy liền vội nói:
” Thật ra thì triều đình cũng có tuấn kiệt, Hữu tướng Ngô Mẫn. Trung Thư môn hạ thị lang Bạch Thời Trung, tư chính điện Đại học sĩ Vũ Văn Hư.”