Sau khi luyện hóa xong ba vạn Bát Hoang Vạn Thừa đan, cảm giác tác dụng không lớn, Long Kình Thiên liền đình chỉ luyện hóa lại, đem còn hơn một vạn khỏa giữ lại, ý định đến lúc đó cấp cho đám người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến, Hoắc Cương, Thành Tieu, Cửu Vĩ Thiên Miêu luyện hóa.
Bất quá, Bát Hoang Vạn Thừa đan đối với tác dụng không lớn, nhưng mà đối với Bàn Tiểu Nhị cùng Ngao Trọng lại là đại hữu dụng. Bàn Tiểu Nhị sau khi luyện hóa một vạn khỏa xong thực lực lần nữa gia tăng không ít, tuy rằng không có đạt tới Tiên Đế trung kỳ nhưng cũng đã là vô hạn tiếp cận trung kỳ.
Về phần Ngao Trọng tác dụng lại càng lớn hơn, nguyên bản lần trước luyện hóa một trăm khỏa Huyết Long châu hắn đã vô hạn tiếp cận Tiên Đế hậu kỳ, lần này luyện hóa một vạn Bát Hoang Vạn Thừa đan xong, rốt cuộc đột phá đến Tiên Đế hậu kỳ.
Tiên Đế hậu kỳ!
Coi như là Hắc Long nhất tộc, Kim Long nhất tộc, Thanh Long nhất tộc, thái thượng trưởng lão Tiên Đế hậu kỳ thân phận, địa vị cũng cực cao, có được quyền phát ngôn thật lớn.
Đương nhiên, Ngao Trọng tuy rằng đột phá tới Tiên Đế hậu kỳ nhưng trước mặt Long Kình Thiên lại càng thêm cung kính hơn, bởi vì thực lực của hắn càng cường đại liền cảm giác được sự khủng bố của Long Kình Thiên.
Hắn có thể cảm giác được trong cơ thể Long Kình Thiên ẩn chứa một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa, cỗ lực lượng này khiến cho hắn phải sợ run lên.
Vì vậy, ba người một bên chạy đi, một bên tiếp tục tu luyện.
Ba tháng sau, rốt cuộc hữu kinh vô hiểm chạy tới Kim Long đại lục.
- Rốt cục cũng đến Kim Long đại lục!
Long Kình Thiên vừa tiến vào Kim Long đại lục liền hít sâu một hơi. Ở kiếp trước, hắn đã tới Kim Long đại lục, cũng là khi đó Kim Long lão tổ trở thành đệ tử thứ nhất của hắn.
Đã cách biệt nhiều năm như vậy, Kim Long đại phục phảng phất như không có gì thay đổi.
- Đi thôi, chúng ta trước tới Kim Long thành! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Long Kình Thiên nói ra, cùng Bàn Tiểu Nhị, Ngao Trọng hướng Kim Long thành mà đến, hắn cùng với đám người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến hẹn tại Kim Long thành hội tụ.
Vài ngày sau, ba người Long Kình Thiên rốt cuộc đã tới Kim Long thành.
Kim Long thành, là một trong bảy đại thành của Long giới, so với Tiên giới Kinh Châu thành còn muốn lớn hơn vài lần.
Lúc ba người Long Kình Thiên đứng trước Kim Long thành, nhìn tòa cự đại thành trì, từng đạo long uy từ Kim Long thành phát tán ra bao phủ bốn phương tám hướng khiến cho người tới đều có cảm giác đang đứng trước một đầu Hỗn độn cự long vậy.
Ba người Long Kình Thiên sau khi giao nộp tiên đan, tiến nhập Kim Long thành, đi trên đường phố, nhìn cửa hàng bốn phía, nhìn hết thảy bên trong thành nội, phảng phất như cảm giác quay trở về kiếp trước lần đầu tiên tới Kim Long thành vậy.
- Sư tôn, đệ tử vừa liên hệ với đại sư huynh, bất quá vẫn không liên lạc được, xem ra đại sư huynh vẫn còn bế sinh tử quan.
Bàn Tiểu Nhị nói ra.
Bàn Tiểu Nhị bổn ý chính là muốn Kim Long lão tổ tới đây cung nghênh Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên làm sao không rõ ý tứ của Bàn Tiểu Nhị? Cười nói.
- Không sao, việc này để sau hãy nói.
Long Kình Thiên hiện tại còn không có ý định để lộ thân hận, nếu như đại đệ tử Kim Long lão tổ của hắn chạy tới đây cung nghênh, như vậy thân phận của hắn có khả năng bị bại lộ.
Bàn Tiểu Nhị cười nói.
- Nếu đại sư huynh biết rõ sư tôn đến, khẳng định là sẽ cao hứng muốn khóc.
Bàn Tiểu Nhị không nói dối, ban đầu tại Hắc Thủy sâm lâm, gặp lại Long Kình Thiên hắn không phải kích động, cao hứng tới nước mắt nước mũi tèm lem sao!?
Nhớ tới lúc ấy hắn ôm đùi Long Kình Thiên mà khóc lớn, Bàn Tiểu Nhị trong đầu không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đi vào Kim Long thành, Long Kình Thiên tâm tình cũng không tệ, cùng Bàn Tiểu Nhị một đường tán gẫu, hướng tửu quán đám người Hứa Vũ Quân trọ mà đến. Bất quá, khiến cho Bàn Tiểu Nhị kỳ quái chính là đám người Hoắc Cương, Thành Tiêu biết rõ Long Kình Thiên đến nhất định sẽ ra cung nghênh mới đúng, nhưng mà hiện tại vậy mà không thấy bóng dáng!?
Bàn Tiểu Nhị thầm kỳ quái trong lòng, Long Kình Thiên cũng kỳ quái trong lòng.
Lúc hai người Long Kình Thiên cảm thấy kỳ quái thì tại một nơi nào đó trong Kim Long thành, đám người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến hoàn toàn chính xác là có chút hơi ngoài ý muốn, hoặc nói là gặp chút chuyện.
Hoắc Cương, Thành Tiêu hai người đem mấy người Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến bảo hộ vào giữa, sắc mặt ngưng trọng mà nhìn đám người Kim Long nhất tộc vây quanh bốn phía.
Ngao Nhã nhìn Hứa Vũ Quân, ngạo nghễ cười lạnh, nói.
- Đem Long Sát kiếm giao ra đây cho ta!
Hứa Vũ Quân sắc mặt có chút khó coi, nói.
- Long Sát kiếm này là ta chụp mua được, dựa vào cái gì mà phải đưa cho ngươi? Ngươi vậy mà cũng dám cướp đoạt tại Kim Long thành nội, không sợ Kim Long nhất tộc trị tội!?
- Trị tội?
Ngao Nhã nghe xong, tiếp đó là cùng đám người Kim Long nhất tộc bốn phía cười lên.
- Không sợ nói cho các ngươi biết, phụ thân ta chính là Kim Long nhất tộc thái thượng trưởng lão chưởng quản Hình điện!
Kim Long nhất tộc thái thượng trưởng lão chưởng quản Hình điện!
Ngoại trừ Hoắc Cương, Thành Tiêu biết rõ thân phận của Long Kình Thiên ra, tự nhiên không sợ Kim Long nhất tộc thái thượng trưởng lão gì đó.
- Ta hiện tại cho các ngươi một cơ hội, đem Long Sát kiếm giao ra đây! Đương nhiên, nếu các ngươi không giao, ta cũng sẽ không tại Kim Long thành nội cướp đoạt.
Lúc này, Ngao Nhã tiếp đó lãnh đạm nói ra
- Bằng không thì, các ngươi sẽ biết hậu quả, trừ phi các ngươi vĩnh viễn sẽ không ly khai Kim Long thành này.
Hứa Vũ Quân chần chờ một lát rồi đem Long Sát kiếm lấy ra.
Hoắc Cương, Thành Tiêu hai người nhìn nhau, Hắc Cương đối với Thành Tiêu lắc lắc đầu.
Hiện tại, quan trọng nhất chính là bảo hộ mấy người Hứa Vũ Quân an toàn, đây là nhiệm vụ mà sư tôn giao cho bọn hắn, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, một kiện trung phẩm hỗn độn linh bảo thôi mà, dùng tài phú hiện tại của bọn hắn thì cũng không đáng quan tâm.
Đến lúc đó, đợi Long Kình Thiên đến, mới quyết định tiếp.
Ngao Nhã thấy Hứa Vũ Quân thức thời, ngoan ngoãn giao ra Long Sát kiếm thì vẻ mặt không khỏi càng thêm đắc ý, cầm Long Sát kiếm vuốt ve long lân bên trên một chút rồi nói với Hứa Vũ Quân.
- Ngươi đã thức thời như vậy, ta cũng không làm khó dễ các ngươi nữa, các ngươi hiện tại quỳ xuống, dập đầu nhận sai, việc này cứ như vậy bỏ qua đi!
Lời này vừa ra, đám người Hứa Vũ Quân liền biến sắc, ai ai cũng giận tím mặt, đặc biệt là hai người Hoắc Cương, Thành Tiêu. Hai người lúc trước không ra mặt là vì an toàn của mấy người Hứa Vũ Quân mà suy nghĩ, hiện tại đối phương muốn bọn hắn quỳ xuống nhận lỗi, kể cả Hứa Vũ Quân, Mộ Dung Thiến!
Đây quả thực là khi nhục!
Hoắc Cương nổi giận nói.
- Ngươi tốt nhất là đừng quá mức! Sư tôn ta nhận thức Kim Long lão tổ các ngươi!
Tất cả mọi người khẽ giật mình, kể cả đám người Ngao Nhã, Hứa Vũ Quân.
Bất quá, sau khi khẽ giật mình thì Ngao Nhã lại nở một nụ cười kiều diễm, cười đến ngất ngưỡng.
- Ngươi cho rằng tùy tiện mang ra một sư tôn gì gì đó là muốn ta cứ như vậy bỏ qua cho các ngươi? Nhận thức Kim Long lão tổ? Long giới, Tiên giới, Thần giới, vạn giới người nhận thức Kim Long lão tổ chúng ta rất nhiều.
Nói đến đây, nàng giễu cợt Hoắc Cương một câu.
- Bất quá, Kim Long lão tổ chúng ta không nhận thức bọn hắn mà thôi!
Hiển nhiên, nàng không tin sư tôn trong lời nói của Hoắc Cương nhận thức Kim Long nhất tộc lão tổ rồi.
Đám người Kim Long nhất tộc cũng đều nở nụ cười.
- Ngao Nhã tiểu thư, ta xem việc này hay là thôi đi.
Lúc này, Ngao Chính trưởng lão nói ra.
- Coi như thôi đi?
Ngao Nhã lạnh lùng cười.
- Hắn thuận miệng bịa chuyện, ngươi tin tưởng?