Lúc Long Kình Thiên nhìn về phía sau lưng, cửa bắc Mạc thành sau lưng đột nhiên xuất hiện lực lượng chấn động. Dưới cái nhìn của Long Kình Thiên, từng đạo nhân ảnh chớp động hiện ra, đúng là Tạ Bằng cùng đám người Hắc Long cung đi theo.
Mà đám người Thiên Đình Hạo San vừa vặn lại ở phía sau Tạ Bằng.
Xem ra, Hạo San cùng Tạ Bằng đều có cùng ý định, Tạ Bằng vốn có ý để cho đám người Huyết Băng cung cùng đám người Long Kình Thiên lưỡng bại câu thương, sau đó mới hiện thân chiếm tiện nghi.
Chỉ là, nhân mã Hắc Long cung cùng Thiên Đình căn bản không lường trước được đám người Huyết Băng cung lại bị đám người Long Kình Thiên đơn phương giải quyết dễ dàng như vậy, cũng không có cái cảnh ngươi chết ta sống như trong tính toán.
Sau đó, Tạ Bằng mang theo đám người Hắc Long cung chạy tới hoang mạc, Tạ Bằng nhìn đám người Long Kình Thiên đang đứng trên không mà lộ ra vẻ nghi hoặc, người Băng Huyết cung đâu? Chẳng lẽ còn chưa tới?
Bởi vì lúc trước Long Kình Thiên có bố trí cấm chế, cho nên lúc đánh nhau chấn động không có truyền ra ngoài, cho nên đám người Tạ Bằng không có cảm ứng được.
Tạ Bằng trong lòng cảm thấy kỳ quái, Trình Nộ bên cạnh, còn có đám người Hắc Long cung đồng dạng cũng nghi hoặc.
- Tam thiếu chủ, sự tình có chút cổ quái!
Trình Nộ trầm ngâm nói.
Tạ Bằng ngẫm nghĩ, nói.
- Đích thực là có chút cổ quái, đám người Băng Huyết cung rõ ràng là đi trước chúng ta, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ đám người Hồ Lực đoán chúng đang núp ở đằng sau, cho nên cố ý ẩn nặc, chờ chúng ta cùng tiểu tử kia liều sống liều chết rồi trở ra chiếm tiện nghi?
Thì ra, không thấy người Băng Huyết cung, bọn hắn cho rằng đám người Hồ Lực đã trốn một bên rồi.
Trình Nộ nhíu mày.
- Thế nhưng mà tiểu tử này vì sao lúc này lại dừng lại? Chẳng lẽ hắn chuyên môn đứng đây chờ chúng ta?
Bất quá, đúng lúc này, đột nhiên không gian bốn phía chợt biến đổi, nguyên bản hoang mạc sóng nhiệt cuồn cuồn lại biến mất, thay vào đó là một cái băng nguyên mênh mông.
Phía trên băng nguyên băng tuyết giăng giăng khắp nơi, khí lưu trong không gian lưu động từng đoàn lam sắc có chút yêu dị. Khi lưu lam sắc có chút quỷ dị này lại cực kỳ âm hàn, ngoại trừ ba Tiên Đế ra thì chúng Tiên Quân Hắc Long cung đều rùng mình không thôi, phảng phất như ngay cả huyết mạch, cốt tủy trong người, thậm chí là ngay cả Tiên phù cũng bị đông cứng lại vậy.
- Trận pháp cấm chế!
Đám người Tạ Bằng, Trình Nộ biến sắc.
- Đây là, Băng Phách Lam Tuyết đại trận!?
Tiên Đế Khổng Hữu Phương được Tạ Bằng triệu tập đến sắc mặt sau đại biến liền chuyển thành hoảng sợ, nghẹn ngào kêu lên.
- Băng Phách Lam Tuyết đại trận!
Đám người Tạ Bằng, Trình Nộ tập thể chấn động, đều nhao nhao hoảng sợ lên.
Băng Phách Lam Tuyết đại trận!
Dĩ nhiên là Băng Phách Lam Tuyết đại trận!
Băng Phách Lam Tuyết đại trận chính là Hỗn độn đại trận, một trong những trận pháp hung danh hiển hách tại Tiên giới. Tại hơn mười vạn năm trước, đã có từng một vị Tiên Đế bố trí ra Băng Phách Lam Tuyết đại trận này diệt sát hơn mười vị Tiên Đế cùng mấy trăm Tiên Quân!
Đúng như thế, Băng Phách Lam Tuyết đại trận này tại Tiên giới cơ hồ có rất ít người thuộc đại phái là không biết đến cái đại trận này mà thôi.
Băng Phách Lam Tuyết đại trận này tục truyền chỗ kinh khủng nhất là sau khi khởi động, toàn bộ không gian trong đại trận đều hóa ra lam tuyết bay lượn khắp nơi, tất cả sinh linh trong đại trận chỉ cần dính phải lam tuyết này toàn bộ hóa thành băng điêu (tượng) cả.
Lam tuyết này chính là một trong những dị loại Băng hệ, là một trong những loại băng khí âm hàn nhất trong thiên địa này, ngay cả Tiên Đế bình thường dính phải cũng khó có thể khu trừ ra ngoài được.
- Như thế nào lại, tại đây lại gặp phải Băng Phách Lam Tuyết đại trận!
Tạ Bằng kinh sợ nói ra, tiếp đó trong óc chợt lóe lên một ý niệm.
- Là hắn, là tiểu tử kia!? truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Không sai.
Tạ Bằng vừa dứt lời thì một đạo thanh âm đạm mạc chợt vang lên, tiếp đó thân ảnh Long Kình Thiên xuất hiện trước mắt mọi người.
- Quả nhiên là ngươi!
Tạ Bằng nhìn Long Kình Thiên mà nói ra.
- Ngươi rốt cuộc là ai!?
Trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.
- Ta là ai?
Long Kình Thiên ngửa đầu ha hả cười, tiếp đó thân ảnh chợt mờ nhạt đi rồi biến mất. Ngay lúc thân ảnh Long Kình Thiên biến mất, không gian trong đại trận đột nhiên hàn phong rít gào lên. Trong không trung, từng đoàn băng tuyết màu xanh da trời rơi xuống, che trời phủ đất.
- Bảo hộ tam thiếu chủ!
Trình Nộ hoảng sợ kêu lên, dứt lời thân ảnh hắn lóe lên đi tới bên cạnh Tạ Bằng, cùng Tạ Bằng song song xuất thủ hướng lam tuyết đang phiêu phiêu rơi xuống oanh kích.
Nhưng mà tiếp đó bọn hắn lại kinh hãi phát hiện ra, những lam tuyết này căn bản không chút ảnh hưởng, trực tiếp xuyên thấu qua khí kình công kích của bọn hắn mà tiếp tục rơi xuống!
Không bị công kích ảnh hưởng!
Tất cả cường giả Hắc Long cung thấy vậy liền nhớ tới sự khủng bố của Băng Phách Lam Tuyết đại trận trong truyền thuyết mà sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch.
- Đem hỗn độn linh bảo Long Diễm đồ xuất ra!
Tạ Bằng hoảng sợ kêu lên.
- Vâng!
Trình Nộ lập tức đáp ứng, tiếp đó hai tay vung lên, tế ra một tấm bảo đồ. Tấm bảo đồ này phía trên có thêu một vạn đầu Hỏa long. Bảo đồ vừa ra lập tức biến lớn bao trùm thiên địa, vạn đầu Hỏa long phía trên bảo đồ bay ra hợp thành một chữ "long" cực lớn. Chữ long này ở phía trên bảo đồ không ngừng lập lòe quang mang, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà có thể chặn được lam tuyết trên không.
Đám người Hắc Lung cung thấy thế sắc mặt đều vui vẻ lên.
- Ha ha, đây là Băng Phách Lam Tuyết đại trận!?
Tạ Bằng cũng cuồng hỉ, nói.
- Cũng không chả có gì hay ho!
Trình Nộ cười.
- Nói không chừng tiểu tử kia chỉ cố ý lấy ra một cái đại trận có chút tương tự Băng Phách Lam Tuyết đại trận hù dọa chúng ta a!
Đám người Hắc Long cung toàn bộ trầm xuống.
- Mọi người hiện tại toàn lực công kích đi, đem đại trận rác rưởi này phá cho ta!
Tạ Bằng quát.
- Đem tiểu tử kia bắt lại cho ta, ta muốn đem hắn xé xác!
Long Kình Thiên bố xuống trận này khiến cho hắn sợ bóng sợ gió một hồi, với thân phận Thiên Tôn đồ tôn, Hắc Long Đại Đế tọa hạ tam đệ tử của hắn mà bị người khác hí lộng như vậy, quả thực là làm cho hắn cảm thấy sỉ nhục!
- Vâng, tam thiếu chủ!
Đám người Hắc Long cung cao giọng đáp, tiếp đó là nhao nhao xuất thủ.
Bất quá, ngay tại lúc đám người Trình Nộ xuất thủ thì đột nhiên không gian chợt lóe lên một cái, Long Diễm đồ treo cao trên không trung bị lam tuyết không ngừng biến lớn, ngưng thực, so với lam tuyết mỏng manh yếu ớt lúc trước quả thật chênh lệch như trời với đất không ngừng nện xuống. Chữ long do vạn đầu Hỏa long tổ thành kia vậy mà hào quang ảm đạm xuống.
- Chuyện này, chuyện này!?
Vẻ tươi cười trên mặt Tạ Bằng cứng đờ xuống.
Cuối cùng, chữ long kia bị lam tuyết hoàn toàn bao trùm, biến thành một chữ long bằng băng tuyết.
Long Diễm đồ từ trên cao rơi xuống.
Long Diễm đồ vừa rơi rụng, vô số khối băng lam tuyết từ trên cao nện xuống.
Đám người Tạ Bằng hoảng sợ, trơ mắt nhìn vô số khối băng lam tuyết kia giáng xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một ít Tiên Quân Hắc Long cung không kịp tránh khỏi, lập tức bị những khối lam tuyết kia bao phủ. Dưới con mắt hoảng sợ muôn dạng của Tạ Bằng, Trình Nộ, Khổng Hữu Phương những Tiên Quân Hắc Long cung này tay chân chậm rãi biến thành băng, cuối cùng là ngực, lưng rồi chậm rãi khuếch tán ra toàn thân, đầu, hai mắt toàn bộ trở thành lam băng.
Nhìn một Tiên Quân Hắc Long cung vừa rồi còn sống sờ sờ lại biến thành một tòa băng điêu, nỗi sợ hãi vô hình trong lòng mấy người Tạ Bằng khuếch trương ra vô hạn.
Mà bên ngoài đại trận, Hạo San đi sau lưng đám người Tạ Bằng lại nhướng mày, nàng vừa rồi rõ ràng còn nhìn thấy đám người Tạ Bằng tiến vào hoang mạc, nhưng thế nào chỉ trong nháy mắt liền biến mất, vô ảnh vô tung rồi?
- Lâm Kỷ, ngươi đi lên xem một chút, đám người Tạ Bằng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hạo San trầm ngâm nói ra.