Mặc dù đang quỳ nhưng khuôn mặt phía dưới của Tề Vân vẫn lộ ra vẻ u ám.
Mọi người trong bữa tiệc đều đổ dồn ánh mắt lên người Tề Vân làm cho Tề Vân cảm thấy xấu hổ không chịu thôi.
Kim Thành liếc nhìn Quân Tường, trong ánh mắt có chút sợ sệt.
Ông ta hơi khom lưng cúi chào Quân Tường, chậm rãi lùi về sau nửa bước rồi mới rời khỏi đây.
Bầu không khí trong bữa tiệc có chút trầm lắng bởi khí thế Quân Tường quá lớn.
Khiến cho Nhà họ Kim cúi đầu, làm cho Tề Vân phải quỳ ở cửa.
Nhà họ Trần bây giờ mạnh đến vậy sao?
Trong nháy mắt, bầu không khí của bữa tiệc có chút kỳ quái.
Kim Hâm đứng ở bên cạnh nheo mắt nhìn bố mình, trên khuôn mặt loé lên vẻ khinh thường: "Gan bé như chuột
nhắt".
Kim Hâm đứng thẳng lưng, chỉnh lại cổ áo.
Gã nhìn Quân Tường, sự phấn khích trong mắt càng hiện rõ.
“Cậu chủ, kế hoạch của chúng ta vẫn tiến hành ạ?”, quản gia đứng bên cạnh Kim Hâm, trầm giọng nói.
"Dĩ nhiên, tôi muốn xem, anh ta "cứng" đến đâu mà đòi giở thói ngang ngược ở Nhà họ Kim!"
Mặc dù Kim Hâm nói như vậy, nhưng gã vẫn nheo mắt nói với quản gia: "Gọi cậu Tần qua đây, có hắn ta, để tôi xem
thằng nhãi này có thể làm nên trò trống gì!"
Vừa nói, ánh mắt của Kim Hâm vừa bộc lộ vẻ sùng bái không gì sánh bằng.
Cậu Tần!
Kim Hâm đã kết giao với người quyền thế bậc nhất ở đây, bố lại là Chiến tướng Định Viễn 7 sao!
Tay cầm trọng binh, hô mưa gọi gió.
Cho nên, có cậu Tần từ Đế Đô làm hậu thuẫn, Kim Hâm như được tiếp thêm sức mạnh, thách thức với Quân Tường!
Nhìn bố của mình thận trọng dè dặt, trong ánh mắt Kim Hâm chỉ có sự ngoan cường.
Làm bạn với cậu Tần của Đế Đô, ở cái thành phố Thiên Nam này không việc gì phải ngán bất kể thế lực lẫn gia tộc
nào.
Kim Hâm gã có cái gì phải sợ?
Cho nên gã lập tức nheo mắt nhìn Trần Nhã, sau đó nhìn Quân Tường, rồi sửa soạn lại bộ vest trên người.
Sải bước đi lên sân khấu của bữa tiệc.
"Các vị, bữa tiệc của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, nhà họ Kim chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị một số trò chơi thú vị cho
mọi người, mời mọi người di chuyển đến vườn hoa", Kim Hâm mở miệng nói, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người
Quân Tường.
Đầu lông mày nhướn lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ khiêu khích.
Nhưng Quân Tường từ đầu chí cuối vẫn cúi đầu, nhìn Trần Nhã.
Căn bản không thèm chú ý tới Kim Hâm.
Điều này khiến cho khuôn mặt của Kim Hâm càng thêm phần u ám.
Không thèm đếm xỉa đến mình.
Thật không ngờ, rồng làm sao có thể đặt loài giun dế vào mắt?
Khách mời của buổi tiệc bắt đầu di chuyển ra phía sau vườn hoa.
Quân Tường choàng áo khoác cho Trần Nhã, sau đó cùng đoàn người đi tới vườn hoa.
Anh mặc một bộ vest màu trắng phối với đôi giày da trắng, hơn nữa khuôn mặt cực hài hòa bởi các đường nét góc
cạnh rõ ràng.
Cùng với khí chất vô song cực kỳ phóng khoáng, sống lưng thẳng tắp, thân thể vạm vỡ cường tráng.
Tựa như thiên thần hạ phàm, mang theo chút cô đơn.
Trần Nhã ở bên cạnh, mặc một bộ sườn xám sứ Thanh Hoa trang nhã, càng góp phần tô điểm cho khí chất của
Quân Tường.
Hoàn toàn bất đồng với những người khác.
Như thể một trời một vực.
Vườn hoa của nhà họ Kim có diện tích rất lớn.
Một chiếc bàn dài được bày biện bên cạnh rừng trúc ở cách đó không xa.
Trên bàn đặt đủ loại súng ống ở Võ Quốc.
Súng lục, súng trường, súng bắn tỉa và vô số loại khác.
“Khi nào rảnh rỗi, mọi người có thể tới đây bắn vài phát súng để thư giãn”, Kim Hâm đứng trước đám đông, mỉm cười
giải thích cho những người khác.
Chỉ có mỗi Quân Tường dường như không có một chút hứng thú.
Cùng Trần Nhã ở một góc, ngắm rừng trúc và trò chuyện.
Điều này làm cho Kim Hâm không khỏi cau mày khó chịu.
Một số khách khứa đã cầm súng và bắt đầu bắn các mục tiêu cách đó không xa.
Tiếng súng vang bên tai không ngớt.
Đôi mắt Kim hâm có chút u ám, nhưng trên khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ tươi cười.
Bước nhanh đến bên cạnh Trần Nhã: "Trần gia chủ, cô không muốn thử một chút sao?"
Trần Nhã lắc đầu: "Không có hứng thú".
Ánh mắt của Kim Hâm lại rơi trên người Quân Tường.
"Anh có một thử một chút không?"
Quân Tường bại lắc đầu, giọng điệu hờ hững: "Không được".
"Đàn ông, sao lại không dám dùng súng, thử một chút đi", Kim Hâm nói.
"Tôi dùng đủ rồi", Quân Tường ngẳng đầu, vẻ mặt bình thản.
Kim Hâm nhìn Quân Tường: "Tại sao? Anh đã thành thạo rồi, vậy thì chúng ta tỷ thí một phen đi?"
Sau khi Kim Hâm cùng cậu Tần quen biết, cũng không ít lần sử dụng súng.
Cộng thêm thiên phú cũng không tệ, cho nên Kim Hâm tự tin có thể thắng được Quân Tường.
Nhưng ở trong mắt của Quân Tường.
Kim Hâm giống như một tên hề muốn tự làm mình bẽ mặt.
Anh nhìn về phía Kim Hâm với ánh mắt nghiền ngẫm: "Anh muốn so tài sao?"
Kim Hâm nghiêm túc đầu: "Đúng, tôi muốn so tài cùng với anh".
Quân Tường lắc đầu, có một số người cứ khăng khăng đâm đầu vào chỗ chết.
"Vậy mời anh", Quân Tường mỉm cười ra hiệu.
Kim Hâm còn cho rằng mình có đủ khả năng chèn ép Quân Tường, trong ánh mắt có chút mừng rõ: "Vậy thì tôi sẽ ra
tay trước".
Kim Hâm và Quân Tường đi tới bên trên chiếc bàn dài.
Đầu tiên đeo cho mình một chiếc tai nghe tĩnh âm, sau đó đeo kính bảo hộ mắt.
Cầm lấy một khẩu súng trường, hai tay nắm chặt, chọn cho mình một tư thế thuận lợi rồi nhắm bắn.
Dùng ngón tay bóp cò, nòng súng tóe ra lửa.
Pằng! Pằng! Pằng!
Phần thể hiện của Kim Hâm cũng không tệ lắm, năm phát súng đều trúng vào ô mười điểm!
Khói thuốc toát ra từ nòng súng, Kim Hâm kiêu ngạo tháo tai nghe xuống.
Đám người có tiếng tắm ở xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào Kim Hâm với vẻ ngưỡng mộ.
Kim Hâm cực kỳ hài lòng với thành tích của mình.
So với trước kia có thể là tốt hơn rất nhiều.
Nhưng ở trong mắt Quân Tường, điều này thật ấu trĩ, giống như một người đàn ông trưởng thành đấu với một đứa
trẻ con miệng còn hôi sữa vậy.
Thật sự chẳng khác nào bắt nạt Kim Hâm, thật không có chút thú vị nào cả.
Lúc này anh lên tiếng: "Hay là thôi nhé".
Kim Hâm còn tưởng rằng Quân Tường sợ thua cuộc, vội vàng nói: "Đàn ông làm sao có thể vừa lâm trận đã bỏ
chạy?"
"Lâm trận bỏ chạy?'', Quân Tường nở một nụ cười nhìn Kim Hâm.
Anh tiến lên phía trước hai bước, đến bên cạnh Kim Hâm, giơ tay vỗ vai gã.
"Anh phải nhớ kỹ", Quân Tường chậm rãi mở miệng.
Kim Hâm khó hiểu: "Cái gì cơ?"
"Là anh tự chuốc lấy nhục nhã nhé".
Quân Tường chậm rãi bước lên sân khấu, thản nhiên chọn một khẩu súng lục.
Quân Tường quay đầu lại, chuẩn bị nhìn về phía Kim Hâm.
"Tôi hỏi anh một chút, tôi thực sự phải ra tay sao?", giọng nói và vẻ mặt Quân Tường cực kỳ bình tĩnh.
"Làm sao, anh không dám ra tay sao? Hay là anh sợ mất mặt?", Kim Hâm dương dương tự đắc cho rằng mình nhất
định chiến thắng.
Gã nhìn Quân Tường với vẻ huênh hoang.
“Dẫu sao thì không phải ai cũng đủ tư cách để chạm vào súng", Kim Hâm lại mở miệng nói, giọng điệu thậm chí còn
tự phụ hơn.
Quân Tường thở dài, trực tiếp cầm một khẩu súng lục.
"Tôi đã hai lần cho anh cơ hội, nhưng là chính anh tự rước lấy nhục nhã".
"Người muốn đâm đầu vào chỗ chết, trời cũng không cản được".