Năm đó ở biên giới, Ngô Thu, Quân Tường và Vương Định là một nhóm nhỏ.
Ngô Thu được xem như anh cả, mọi chuyện đều suy nghĩ thấu đáo, luôn che chở cho hai người anh em của mình.
Còn Vương Định là em út.
Lúc đó trong quân đội ăn uống kham khổ, cậu ta thường xuyên đến nhà ăn ‘lừa’ được ít dưa chuột hay cà chua cho
Quân Tường và Ngô Thu ăn.
Thậm chí có một lần, không biết cậu ta lấy ở đâu được một con gà, một mình không nỡ ăn nên lén nướng rồi đem
cho Quân Tường.
Sau khói lửa chiến tranh, Vương Định mất tăm, không liên lạc được nữa.
Sau đó Quân Tường nhiều lần dò la tin tức nhưng đều không có tin gì.
Hôm nay nghe Ngô Thu nói như vậy thì Quân Tường chau mày, quay đầu nói với Bạch Tiểu Hoàng: “Có lẽ hôm nay
tôi không thể…”.
Chưa đợi Quân Tường nói xong, Bạch Tiểu Hoàng đã cướp lời, nói: “Tôi đi cùng anh”.
Quân Tường nhìn Bạch Tiểu Hoàng rồi lại cho cô ta cảm giác như điện giật.
Anh lấy địa chỉ ở chỗ Ngô Thu rồi đi xuống tầng. Bạch Tiểu Hoàng cũng đi theo sau anh.
Quân Tường xuống tầng thì nhìn thấy chiếc xe thương mại mà trước đó vệ binh ngồi.
Sau đó anh lên xe rồi lái xe đi luôn.
Bạch Tiểu Hoàng ngồi lên ghế phụ, trong mắt toàn là sự phấn khích.
Xe đi băng băng trên đường, cuối cùng đến rìa của vùng ngoại ô.
Đây là khu vực thôn quê, đã mười một giờ đêm ở đằng xa chỉ có vài công xưởng còn sáng đèn.
Dưới ánh đèn, kể cả là đêm khuya nhưng vẫn có người ra sức làm việc.
Cách công xưởng không xa còn có một quán đồ nướng ven đường. Phía trước lò nướng có chiếc quạt lớn, khói bốc
lên nghi ngút.
Quân Tường xuống xe thì nhìn thấy phía trước có một bóng hình đen gầy đang cố vận chuyển lốp xe.
Trời tiết lạnh thế này mà cậu ta mặc mỗi chiếc áo ba lỗ trắng rách, lại còn dính đầy dầu nhớt.
Lúc này, mồ hôi chảy đầm đìa, thấm ướt toàn thân.
Bên cạnh người này có mấy công nhân, nhưng họ đều đang đứng hút thuốc rồi cười nhìn Vương Định chứ không có
ý giúp đỡ.
Ánh mắt Quân Tường nhìn về bóng dáng đen gầy đó, sau đó khẽ gọi: “Vương Định”.
Vương Định với dáng người đen gầy lập tức quay đầu lại. Lúc nhìn thấy Quân Tường, ánh mắt cậu ta như lóe sáng.
Cậu ta không dám tin mà gọi một tiếng: “Anh Quân?”
Thấy Quân Tường gật đầu thì Vương Định ném lốp xe sang một bên rồi chạy đến bên cạnh anh.
Quân Tường nhìn Vương Định một lượt. Bao nhiêu năm rồi, dường như cậu ta không thay đổi gì.
Vẫn dáng vẻ đen gầy và đầu trọc nhưng có một điểm khác là, vẻ lanh lợi trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là
nỗi khổ cực với cuộc sống.
Dường như khi nhìn thấy Quân Tường thì ánh mắt đó mới toát lên ánh sáng năm xưa.
Quân Tường phát hiện, tay phải của Vương Định chỉ còn ba ngón, ngón đeo nhẫn và ngón út đều không còn.
Cảm nhận được ánh mắt của Quân Tường nên Vương Định cười, nói: “Về sau em chấp hành nhiệm vụ, bị người ta
bắt làm tù binh rồi bị chặt ngón tay”.
Vương Định nói cứ như không có gì nhưng biểu cảm của Quân Tường lại trở nên khó coi.
Phải biết rằng, trước đây Vương Định là lính bắn tỉa giỏi nhất trong nhóm.
Khi nhìn thấy cảnh này, đủ thấy lúc đó cậu ta đã tuyệt vọng đến mức nào.
Quân Tường vỗ vai Vương Định rồi nói: “Khổ cho cậu quá”.
Cậu ta chỉ cười rồi bày ra biểu cảm ‘em quen rồi’.
Vương Định quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Hoàng rồi cười nói: “Đây là chị dâu ạ?”
Quân Tường định lắc đầu nhưng đã nghe thấy Bạch Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Chào cậu! Tôi là Bạch Tiểu Hoàng”.
“Chào chị dâu”, Vương Định cười, đáp lại.
“Anh à! Đợi em một chút”, cậu ta nói với Quân Tường.
Sau đó xoay người chạy về phía xưởng sửa chữa.
Vừa chạy, cậu ta vừa tháo gang tay lao động xuống rồi nói với bà chủ đang cắn hạt dưa.
“Bà chủ! Tôi có thể ứng trước tiền lương tháng này không?”
“Hôm nay cậu vẫn chưa làm việc xong, ứng cái gì mà ứng?”, bà chủ cắn hạt dưa, liếc mắt nhìn Vương Định, nói.
“Anh trai tôi đến, tôi định mời anh ấy đi ăn cơm. Bà chủ, năn nỉ bà đấy, cho tôi ứng trước một ít lương đi”, Vương
Định cúi đầu, tiếp tục năn nỉ.
“Có phải cậu không nghe hiểu không? Có phải bà đây phải đánh cho một trận thì cậu mới hiểu không?”, bà chủ tức
giận, nói ra một tràng.
Mặc dù Vương Định bị thương tật nhưng làm việc chăm chỉ. Chỉ có điều, cậu ta thường ngày không hay nói, toàn với
thái độ phục tùng.
Ngày thường khó tính với cậu ta một chút, cậu ta cũng không dám nói năng gì. Ngay những công nhân khác trêu
chọc, cậu ta cũng trầm mặc không nói gì.
Hôm nay không ngờ lại dám nài nỉ nói nhiều nên khiến bà chủ không vui.
“Bà chủ! Tôi cầu xin bà đấy, chỉ hôm nay thôi, lần sau tôi sẽ không…”, Vương Định chưa nói xong thì bị bà ta đẩy một
cái suýt ngã.
“Mau đi làm việc! Đừng nói mấy lời vô ích”.
Vương Định vẫn đứng tại chỗ, không tức giận mà vẫn năn nỉ: “Coi như tôi mượn của bà có được không? Tháng sau
tôi sẽ trả lãi cho bà. Thật sự là anh trai tôi…”.
“Có phải cậu không hiểu lời tôi nói không?”, bà ta giơ tay lên rồi tát một cái vào mặt Vương Định. Lúc này, mặt cậu ta
xuất hiện vết tay đỏ ửng.
“Bà chủ…”, cậu ta ôm mặt vẫn đứng tại chỗ, van nài.
Những công nhân khác bật cười, nói: “Vương Định à! Đừng phí công nữa, mau đi làm việc đi”.
“Không soi gương nhìn lại mình, anh cũng xứng được ứng lương hả?”
“Mau đi làm việc đi!”
Đám công nhân mỗi người một câu, nói với giọng không khách khí.
Chỉ có Vương Định vẫn với ánh mắt cầu xin, xin bà chủ cho cậu ta mượn chút tiền.
“Có phải cậu chê ăn đòn chưa đủ không?”, bà chủ há miệng ra rồi nhổ ra vỏ hạt dưa.
Bà ta giơ tay lên định tát về mặt Vương Định.
Bụp!
Quân Tường thoắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Vương Định rồi nắm chặt bà chủ đó.
“Anh là ai, mau thả tôi ra”, bà chủ giãy dụa, nói.
“Người anh em của tôi có lỗi lầm gì mà bà đánh cậu ấy?”, Quân Tường biểu cảm bình thản nhưng ánh mắt hung dữ
nhìn bà ta.
Mặc dù trong lòng bà ta sợ hãi nhưng vừa nhìn thấy trong xưởng có bao nhiêu công nhân của mình nên cũng oai
hơn hẳn.
“Sao? Anh định làm gì tôi?”
“Vương Định là tên vô dụng, tôi muốn đánh thì đánh, muốn tát thì tát”, bà chủ với biểu cảm không sợ, nói.
“Sao? Anh định đánh tôi?”, thấy công nhân xưởng mình dần dần xúm lại, bà ta càng hống hách hơn.
“Nào! Đánh đi! Đánh tôi đi”.
Bốp!
Bạch Tiểu Hoàng ở bên cạnh đột nhiên ra tay, tát một cái lên mặt bà chủ đó. Sau đó cô ta nhún vai nói: “Tôi chưa
từng nghe thấy yêu cầu nào mà đê tiện như vậy?”
Bà chủ bị đánh nên đanh đá hẳn lên, quát lớn: “Người đâu! Đánh chết bọn chúng cho tôi”.