Đối với Quân Tường mà nói, nhóm bạn học cũ này khác biệt quá lớn.
Có thể nói là không cùng đẳng cấp nữa rồi. Lại không có tình cảm gì nên Quân Tường không chút do dự.
Chỉ có điều, đám bạn học này đều có chút hối hận.
Nếu như ban đầu lấy lòng Quân Tường thì sau này có việc gì chẳng phải dễ dàng nhờ cậy không?
Hôm nay Trần Nhã rất vui, cô ta được Quân Tường nắm tay nên ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía anh, sau đó cô
ta mím chặt môi, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười.
“Trần Nhã à Trần Nhã, có chút hy vọng rồi đó”, Trần Nhã tự nhủ trong lòng.
Nhưng lúc quay đầu lại nhìn Quân Tường thì vẫn đỏ bừng mặt.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi thành phố này.
Trần Nhã vừa định gợi ý đi xem phim thì nghe thấy trước đó không xa rầm một tiếng.
Quân Tường quay đầu lại thì nhìn thấy một anh shipper bị một chiếc xe đâm bay ra ngoài.
“Đi giao đồ ăn? Mù à?”, lái xe của chiếc xe đó xuống, xót xa chiếc xe trước mặt mình bị xước sơn.
Chàng shipper kia cố gắng giãy dụa đứng lên, khập khiễng bước lại phía lái xe rồi cúi đầu, khom người nói: “Xin lỗi,
xin lỗi…”.
Bịch! Lái xe trực tiếp đá chân lên người anh ta…
Anh ta bị đá ngã, đang định đứng lên nhưng vì chân khuyết tật nên bò dậy được một lát là lại ngã xuống.
Anh ta chỉ cúi đầu tiếp tục nói: “Xin lỗi, xin lỗi”.
“Anh có biết xe này bao nhiêu tiền không? Có biết đây là xe của cậu chủ Lưu không?”, lái xe đập vào đầu xe rồi nhìn
anh chàng kia càng tức giận hơn.
“Què rồi còn đi giao đồ ăn gì? Đồ què chết tiệt”, tên lái xe đó nhổ ngụm nước bọt lên người anh chàng kia
“Tôi đền tiền, tôi sẽ đền…”, chàng trai đó cũng ít tuổi nhưng vì dầm mưa dãi nắng nhiều nên làn da rám nắng, râu
xồm xoàm, trông khá bết bát.
“Đền tiền? Mẹ kiếp, anh đền nổi không?”, người lái xe tên là Đinh Ninh phẫn nộ. Hôm nay mượn xe của cậu chủ Lưu
để ra vẻ chút, vừa lái chưa được nửa tiếng thì đã đâm đến mức xước sơn, điều này khiến gã vô cùng phẫn nộ.
“Xe này hơn hai triệu đấy, anh có giao đồ ăn cả đời cũng không mua nổi đâu. Mẹ kiếp, bực thật”, Đinh Ninh vừa nói
vừa tức giận đi đến bên cạnh anh chàng kia giơ chân đá lên người anh ta.
Quân Tường chau mày, bởi vì anh cảm thấy giọng nói của anh chàng giao hàng kia khá quen.
Anh đi về trước hai bước thì lập tức ngây người ra.
Bởi vì anh đã nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng shipper này rồi.
Còn những người xung quanh chỉ cảm thấy họ như nhìn thấy bóng ma, thoắt một cái…
Quân Tường đã đi đến trước mặt anh shipper kia.
Một tay anh nắm chặt tóc của Đinh Ninh, tay kia đập xuống.
Bụp! Đầu của Đinh Ninh đập lên mui xe, máu chảy đầm đìa.
Quân Tường quay đầu lại nhìn anh shipper đang giãy dụa trên đất, đang định đứng lên.
Lúc này, ánh mắt anh lóe sáng, nói: “Nhóm trưởng”.
Năm đó, khi mới vào quân đội, chính nhóm trưởng lớn hơn Quân Tường hai tuổi luôn chăm sóc cho anh.
Cả một năm trời làm tân binh, chính nhóm trưởng coi Quân Tường như em ruột.
Lúc đó, tiền tuyến đang cần người gấp. Tân binh cũng vội vã lên chiến trường. Nếu như không có nhóm trưởng bảo
vệ thì có lẽ Quân Tường đã mất mạng rồi.
Sau đó, nhóm trưởng vì cứu Quân Tường mà chân trúng đạn, bị thương và giờ đây thành người tàn phế.
Sau đó nghe nói nhóm trưởng đã xuất ngũ về quê.
Nhưng…
Sao lại đến mức này?
Chàng shipper cứng đờ người, rõ ràng ngập ngừng một chút rồi mới ngẩng đầu nhìn Quân Tường.
Khi Quân Tường nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này thì lập tức xúc động. Những chuyện trước đây ùa về trong tâm
trí Quân Tường.
“Cậu nhóc như cậu thân thể được đó nhưng vẫn phải luyện, nếu không thì đánh giặc kiểu gì?”
“Sắp lên chiến trường rồi, có sợ không? Không sao đâu, đến lúc đó, cậu đi sau lưng tôi, tôi bảo vệ cậu”.
“Có đói không? Chỗ tôi còn nửa gói bánh quy, cho cậu này, tối còn phải đánh trận nữa”.
“Mẹ kiếp! Tôi là anh của cậu, nếu có chết thì cũng phải chết trước mặt cậu”.
“Haiz! Tôi trúng đạn rồi, phải lui về hậu phương dưỡng thương. Cậu cố gắng nha, đợi sau này thành đại tướng chiến
thần thì nhất định đừng quên tìm tôi uống rượu nha”.
Năm đó nhóm trưởng oai phong lẫm liệt, sao giờ lại thành anh shipper thế này.
“Cậu… Cậu nhận nhầm người rồi”, Ngô Thu cúi đầu, thấp giọng nói.
“Nhóm trưởng! Làm sao tôi có thể nhận nhầm người được?”, Quân Tường chậm rãi đỡ Ngô Thu dậy, nhìn anh ta nói.
“Cậu thật sự nhận nhầm người rồi, mau đi đi, lát nữa cậu chủ Lưu đến thì sẽ liên lụy đến cậu đấy…”, Ngô Thu càng
nói càng nhỏ giọng hơn.
Tim Quân Tường như bị người ta bóp chặt.
Đến giờ mà nhóm trưởng vẫn nghĩ cho anh, vẫn sợ lát nữa cậu chủ Lưu đến sẽ gây khó dễ cho mình.
Vẫn y như năm xưa, lúc này cảm xúc trong lòng Quân Tường như trào dâng.
Bao nhiêu năm qua đi, mình đã bước lên đỉnh cao của quyền lực, trở thành người có quyền thế nhất.
Vậy mà nhóm trưởng của mình lại sống cơ cực, mặc cho người ta giẫm đạp.
Hai mắt Quân Tường đỏ ửng, lửa giận ngút trời.
Đây là lần thứ hai anh phẫn nộ cực điểm từ khi quay về thành phố Thiên Nam.
“Nhóm trưởng! Có tôi ở đây thì không ai ở thành phố Thiên Nam này dám ức hiếp anh cả”, Quân Tường chau mày,
toát lên sát khí.
“Cậu…”, Ngô Thu ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường.
Sau đó anh ta đỏ ửng mắt, ôm chặt Quân Tường, nói: “Người anh em tốt”.
“Mẹ kiếp! Mày dám đánh tao?”, Đinh Ninh mặt toàn máu, giãy dụa đứng lên, quay đầu đi về phía Quân Tường.
Quân Tường quay đầu lại, khí thế toàn thân khiến người khác kinh hãi.
“Đánh thì đã làm sao? Có tin là tao còn dám giết mày nữa không?”
Quân Tường nheo hai mắt lại, sát khí toát ra.
Đinh Ninh theo bản năng lùi về sau nửa bước, không ngừng run rẩy.
“Chẳng qua là tao đâm vào thằng shipper thôi mà”.
“Mày…”.
“Thằng shipper?”
Quân Tường nghe thấy Đinh Ninh nói như vậy thì lửa giận ngút trời.
Toàn thân anh toát ra sát khí, khiến cho không khí xung quanh mười mét như ngưng đọng.
Hai mắt Quân Tường lạnh lùng, sắc bén nhìn Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn Quân Tường, thân người mềm nhũn quỳ sụp xuống đất. Lúc này gã còn không dám nhúc nhích.
Cảm giác sợ hãi đã bao trùm lấy gã.
Trong đầu gã lúc này đều là ánh mắt lạnh lùng sát khí của Quân Tường. Đó là ánh mắt mà cả đời gã chưa từng thấy.
Chỉ một ánh mắt mà khiến gã sợ vãi ra quần!
Chấn động lòng người!
Lạnh thấu xương!
Ánh mắt của Quân Tường không khác gì ánh mắt của ác quỷ!