Hoành hành ngang ngược.
Trong mắt không có ai.
Không xem nhà họ Ninh ra gì.
Quân Tường trực tiếp bước vào nhà họ Ninh, đảo mắt một lượt xung quanh.
Nhưng, tất cả những người đang đứng trước cửa đều cảm thấy bất ngờ vô cùng.
Không ngờ lại có kẻ dám tới nhà họ Ninh làm càn?
Chán sống rồi ư?
Ai cũng biết, gia chủ của nhà họ Ninh - Ninh Hoạ Lầu là người phụ nữ thủ đoạn và tàn độc.
Hơn thế nữa.
Hôm này còn là lễ mừng thọ của bà cụ nhà họ Ninh!
Ai mà dám đắc tội với nhà họ Ninh chứ?
Nhìn thấy Quân Tường bước vào, có những kẻ vì muốn nịnh bợ nhà họ Ninh mà không thèm quan tâm tới sống chết,
trực tiếp đứng ra chặn đường Quân Tường.
"Người anh em, hôm nay là lễ mừng thọ của bà cụ Ninh, nể mặt chút rồi rời khỏi đây đi".
Người đàn ông đang cản đường Quân Tường có vẻ đứng tuổi, đeo kính gọng đen, vẻ mặt cảnh cáo.
“Nếu không nể mặt thì sao nào?", Quân Tường nhìn thẳng về phía người đó và đáp.
“Tôi là Quan Viễn, ở thành phố Thiên Nam này cũng coi là có chút tiếng tăm. Hay là mỗi bên nhường nhau một chút
đi".
“Ông không đủ tư cách", Quân Tường trực tiếp tiến về phía trước, bước vào bên trong nhà họ Ninh.
Sắc mặt Quan Viễn trở nên khó coi, nhưng hắn cũng không có gì để nói, chỉ lạnh lùng nhìn Quân Tường một cái rồi
im lặng.
Những gì nên làm, hắn đều đã làm rồi.
Phần còn lại phụ thuộc hết vào nhà họ Ninh rồi.
Ninh Hoạ Lầu đứng trên sân khấu cách đó không xa, đôi mắt khẽ nhìn về phía Quân Tường.
Mái tóc ngắn tung bay, ánh mắt cũng dần chuyển hướng.
Cô ta ngẩng đầu, khẽ hếch cằm.
Chất giọng trầm khàn cất lên: "Dám tới nhà họ Ninh gây chuyện, cũng to gan đó. Nhưng phải xem thực lực của anh
tới đâu".
“Quân Tường tôi không phải người vô cớ tới làm loạn, có điều, nhà họ Ninh đánh trọng thương anh em của tôi, hôm
nay mấy người nhất định phải đưa tôi một câu trả lời thích đáng", Quân Tường ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Ninh
Hoạ Lầu.
“Họ Quân sao? Là con rể nhà họ Trần đó hả?", Ninh Hoạ Lầu nheo mắt nhìn Quân Tường một lượt, hiếu kì hỏi.
Nghe thấy lời này của Ninh Hoạ Lầu, tất cả khách khứa đang có mặt ở đây đều tò mò nhìn về phía Quân Tường.
Mấy ngày nay.
Quân Tường có tầm ảnh hưởng lớn nhất tại thành phố Thiên Nam này.
Con rể nhà họ Trần.
Danh tiếng đứng đầu.
Nhưng mà, vừa mới đắc tội với nhà họ Hàn xong.
Sao giờ lại tới gây sự với nhà họ Ninh nữa?
Ninh Hoạ Lầu nheo mắt, hướng ánh mắt về phía Quân Tường, hỏi: "Người nào của nhà họ Ninh đã gây hấn với anh
em của anh?"
“Nhà họ Ninh đã làm những gì, cô còn không rõ sao?"
Bước lên phía trước một bước, Quân Tường tiếp ép sát về phía Ninh Hoạ Lầu.
Ninh Hoạ Lầu chợt nhớ ra gã đàn ông tóc đuôi sam vừa mới trở về.
Cô ta lập tức nhíu mày hỏi: "Có phải là công ty vật tư vừa thành lập hay không?"
Quân Tường nheo mắt và khẽ gật đầu.
Ninh Hoạ Lầu giơ tay chỉ về hướng gã đàn ông tóc đuôi sam đang quỳ trước cửa, nói: "Không cần biết sự tình như
thế nào, nhưng đúng là nhà họ Ninh có lỗi trước".
“Tôi đã bắt đàn em của mình quỳ gối chịu phạt rồi, hơn nữa khi nãy cũng đã cho người đem năm trăm ngàn tiền bồi
thường qua".
“Bồi thường? Chỉ có mỗi bồi thường là đủ rồi sao?"
Ninh Hoạ Lầu nhíu mày: "Vậy anh còn muốn như thế nào?"
Quân Tường nhìn một lượt Ninh Hoạ Lầu, không nói năng gì nữa mà đi thẳng về hướng gã đàn ông tóc đuôi sam
đang quỳ kia.
“Những cái khác tính sau, giờ nhà họ Ninh đền một mạng đã!"
Quân Tường lạnh lùng lên tiếng, giọng nói mang đầy sát khí.
Tất cả khách khứa ở đó đều mở to mắt nhìn về phía Quân Tường.
“Trần Bác!", Ninh Hoạ Lầu đứng một bên nhíu mày, lên tiếng.
Một bóng đen lập tức lao về phía Quân Tường.
Động tác nhẹ như lông hồng.
Xoẹt ngang giữa không trung.
Như thể một dải lụa đen, chỉ để lại một vệt dư ảnh trong không trung.
Xung quanh lập tức truyền tới những tiếng cảm thán.
Cảnh giới thứ sáu của Võ đạo!
Xuất chiêu tàn nhẫn, mang theo sát khí hừng hực lao về phía Quân Tường.
“Xong rồi xong thật rồi! Lần này con rể nhà họ Trần chắc chắn không né được đâu!"
“Đây là cao thủ võ công mạnh nhất của nhà họ Ninh đó!"
“Con rể nhà họ Trần đúng là tự tìm cái chết mà!"
“Đúng thật! Thiên đường có cửa thì không chịu đi, địa ngục không mời mà cứ đâm đầu vào!"
Tất cả mọi người khi thấy Trần Bác ra tay đều nghĩ, lần này Quân Tường xong đời rồi.
Dù gì, Trần Bác vừa xuất chiêu.
Khí thế thật sự kinh hoàng.
Nhưng.
Quân Tường cảm nhận được có một luồng gió mạnh phía sau lưng mình.
Anh khẽ xoay người, quay đầu nhìn về phía sau.
Linh khí trong cơ thể anh lập tức bộc phát.
Đùng!
Anh ra một đòn trực diện, cơ thể Trần Bác hoàn toàn bị đánh bay.
Không thể tưởng tượng được!
Chỉ với một chiêu!
Cơ thể Trần Bác giống như một quả bóng đang nảy vậy, ngay lập tức bị thổi bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đồng loại im bặt.
Những người có mặt ở đó đều mở to mắt nhìn Quân Tường.
“Chỉ một chiêu? Một chiêu đã hạ gục Trần Bác?"
“Chẳng trách mà có thể diệt được cả nhà họ Kim và nhà họ Thương!"
“Chàng trai trẻ này rốt cuộc lợi hại tới mức nào chứ?"
Những người có mặt lúc này bắt đầu xì xào bàn luận.
Quan Viễn lúc nãy còn tính ra oai trước mặt Quân Tường giờ đây bị doạ tới mức mặt mày trắng bệch, không dám
ngẩng đầu lên.
Hai mắt Ninh Hoạ Lầu nheo lại, trong ánh mắt đem theo vài tia kinh ngạc.
Năng lực của Trần Bác, Ninh Hoạ Lầu biết rất rõ.
Tuy rằng nhà họ Ninh cũng có vài người có thân thủ tương đương với Trần Bác.
Nhưng đối phương chỉ dùng có một tay, đã đánh bại Trần Bác rồi!
Vì thế Ninh Hoạ Lầu liền ra hiệu cho những người khác lui xuống.
Ninh Hoạ Lầu thân hình mảnh khảnh tiến lên phía trước, trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm.
Chẳng trách người này lại có thể tiêu diệt được cả nhà họ Kim và nhà họ Thương, chỉ riêng thân thủ này đã đủ chấn
áp phần lớn người ở thành phố Thiên Nam rồi!
“Có thể nào cho đàn em của tôi một cơ hội hay không".
Mái tóc của Ninh Hoạ Lầu tung bay, giọng nói trầm khàn của cô ta truyền tới.
Quân Tường cười lạnh: "Cơ hội?"
Cảm nhận được sự lạnh lùng trong ngữ khí của Quân Tường, Ninh Hoạ Lầu tiếp tục nói.
“Nhà họ Ninh đồng ý bồi thường mười triệu, chỉ cần tha cho đàn em này của tôi một con đường sống".
Ninh Hoạ Lầu cúi đầu, giọng nói có chút khẩn cầu.
Tất cả những người nhà họ Ninh có mặt ở đây ngay tức khắc giận đỏ mắt.
Tuy rằng Ninh Hoạ Lầu chỉ vừa mới tiếp quản nhà họ Ninh.
Nhưng đối với gia chủ này, bất kể lúc nào cũng đều giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Vậy mà hôm nay lại hạ giọng cầu xin Quân Tường.
Điều này khiến tất cả người nhà họ Ninh đổ dồn ánh mắt căm phẫn về phía Quân Tường.
Đến cả gã đàn ông tóc đuôi sam cũng hét lớn: "Gia chủ! Không cần phải làm vậy! Chỉ là một mạng sống thôi mà, tôi
đền cho hắn!"
Quân Tường quét mắt về phía Ninh Hoạ Lầu.
Chỉ cần nhìn qua là đủ biết, tuy rằng cô ta chỉ là một người phụ nữ.
Nhưng ở nhà họ Ninh này lại rất được tôn trọng và kính phục.
"Hừ... Đúng là có nghĩa khí".
“Mười triệu mà muốn mua đôi chân của anh em tôi sao?"
Quân Tường từng bước tiến về phía gã đàn ông tóc đuôi sam.
“Làm người nên giữ lại một đường lùi, sau này mới dễ đối mặt với nhau"
Ánh mắt Quân Tường lạnh băng, nhìn về phía gã đàn ông tóc đuôi sam và nói: "Mày đến đường lùi cũng không chịu
chừa lại, sao hôm nay tao có thể tha cho mày được?"
Bịch!
Quân Tường tung chân đá một nhát, cơ thể gã đàn ông tóc đuôi sam như thể một món đồ chơi cũ nát, bị hất văng ra
ngoài.
Gã đàn ông tóc đuôi sam bị đá văng lên không trung, sau đó rơi mạnh xuống đất, ngực vỡ thành một mảng lớn, chết
ngay tại chỗ.
Lúc này, hai mắt của Ninh Hoạ Lầu tràn ngập sát khí.
“Nhà họ Ninh đã bày tỏ thành ý như vậy, anh làm thế này có vẻ quá đáng rồi?"
Quân Tường quay đầu lại, cười lạnh.
“Nếu không phải vì nhà họ Ninh hoành hành ngang ngược thì sao lại có ngày hôm nay chứ?"
“Quá đáng? Chuyện quá đáng hơn vẫn còn ở phía sau cơ!"