Tôiđưa tay nhận lấy, nhìn qua thì thấy chúng nhỏ bằng hạt gạo, hình trụ dài, rất cứng,không hôi chút nào thậm chí còn có mùi hương thanh nhã. Lão Ngũ là người cực kìtham lam, lão nhét đầy chúng vào balô của tôi và chị Giai Tuệ, làm xong lãoquay ra cười khì rồi nói, đợi sau khi ra khỏi đây sẽ nhồi thành gối, mùa hè nằmngủ thì muỗi cũng không dám bén mảng tới.
Chúngtôi lại tiến tới tảng đá phía sau lưng xem xét, lần này chỉ cần vỗ nhẹ lên đóvài cái là cánh cửa đá tự động nâng lên. Nhờ ánh sáng của chiếc gương Dạ Minh,tôi nhìn thấy phía sau đó lại có một đường hầm khác, thế nhưng phía bên trên đỉnhđầu là một hình vòm cung, phía dưới chân là những bậc thang bằng đá xám dốc xuốngdưới khoảng bốn mươi lăm độ. Ánh sáng của chiếc gương Dạ Minh có hạn, nên chúngtôi không nhìn rõ phía dưới kia là gì. Thế nhưng, thật sự không biết sẽ phảilàm thế nào, vì một luồng khí trong trẻo và mát lành thổi ngược từ phía dướilên, xem ra phía dưới kia là một loại máy lọc khí vô cùng kỳ diệu.
Chúngtôi cùng nhau bước tiếp, những bậc cầu thang cứ thế dẫn lối thẳng tắp xuống dưới,đi chừng hơn năm trăm bậc mà vẫn chưa tới điểm cuối. Từ lúc giết con nhộngchúa, tâm trạng tôi không được tốt, cảm thấy trong lòng day dứt có lỗi, nêncũng không muốn nói chuyện với ai cả. Nhưng có Lão Ngũ và chị Giai Tuệ luôn bêncạnh an ủi, nên cũng làm cho tôi nguôi ngoai phần nào. Lão Ngũ lại nhắc đếnHoàng Đạo bà bà, rõ ràng đây là một nhân vật sống ở cuối đời nhà Nguyên đầu nhàMinh, vậy tại sao phải đợi đến tận đầu đời nhà Thanh mới được tôn làm Bà chúa Dệtvải, chắc cũng phải có nguyên do của nó, nếu không thì hoàng đế Nỗ Nhĩ CápXích[1] làm sao lại sử dụng loại tơ tằm đó khi xây sửa lại Cố Cung chứ? Lão Ngũvừa đi vừa kể cho chúng tôi những câu chuyện ly kỳ về Bà chúa Dệt vải. Tôi nghemột cách rất nhập tâm, trong lòng thực sự nể phục người đàn bà vô cùng tài giỏiđó. Thấy chị Giai Tuệ có vẻ cũng rất hứng thú hỏi lão về Hoàng Đạo bà bà, tôinhận thấy một nữ cảnh sát vừa xinh đẹp vừa anh dũng vừa quả cảm như chị cũng cóthể được coi là mẫu người con gái tài giỏi, xuất chúng.
[1]Nỗ Nhĩ Cáp Xích là hoàng đế Hậu Kim, người đã cho xây dựng Cố Cung Thẩm Dươngnăm 1625.
Chúngtôi vừa đi vừa trò chuyện như thế chừng nửa tiếng đồng hồ, thì phía trước bỗnghiện ra một khoảng không rộng rãi và thoáng đãng, bề mặt được lát bằng nhữngphiến đá xanh khổng lồ, cả mặt sàn có diện tích ước chừng gần bằng một sân bóngrổ với bốn cạnh vuông vức, đều chằn chặn.
Tôiđưa chiến đèn pin lên cố soi về phía đằng xa, đầu bên kia bị chặn bởi một tảngđá lớn, nó đủ dài để tạo thành một bức tường đá chặn ngang lối đi của chúngtôi. Tại phía góc tường, hình như có hai vật gì đó màu đen đang ngồi bất động,mà tôi tạm thời chưa nhận ra là để làm gì.
LãoNgũ lắc lắc đầu và nói:
-Phải tới gần đó xem thì mới biết được thế nào, hai đứa đứng ở đây đợi, ta quađó xem sao.
Nóirồi, lão đưa chiếc gương Dạ Minh cho chị Giai Tuệ cầm, chỉ nói với vài cú phingười, lão đa tiến tới gần bức tường đó.
Thếnhưng, chưa đợi lão kịp đứng vững thì hai vật ở góc tường bỗng dưng chồm dậy, từhai bên chúng lao thẳng về phía Lão Ngũ với tốc độ cực nhanh, giống như hai conhổ dữ đang chuẩn bị vồ mồi. Tôi và chị Giai Tuệ đều giật mình hoảng hốt, hét ầmlên:
-Cẩn thận!
LãoNgũ là người có thân thủ phi phàm, lão chửi thề một câu, rồi nhanh trí đạp chânlên bức tường đá lấy đà quay ngược trở lại.
Lãođáp xuống cách bức tường chừng hai mét,vừa đủ giữ khoảng cách với hai con quáivật màu đen kia.
Choang!Hai con vật màu đen đều lao thẳng vào nhau, phát ra âm thanh chát chúa giốngnhư tiếng hai quả chùy thép đập vào nhau làm vang động cả khoảng không yêntĩnh. Lão Ngũ vừa loạng choạng đặt chân xuống mặt sàn cũng liền phấn khích hétlớn:
-Khá lắm, chó mực canh cửa… khá… - Lão chưa kịp nói hết câu, hai con vật kia đãvặn mình, co người xuống sàn đá thủ thế, rồi lập tức vươn mình đuổi theo LãoNgũ, một lần nữa chúng lại lao tới như tên bắn.
-Ái chà, lại va vào nhau rồi… - Lão Ngũ lần này chưa kịp quay đầu thoát thân,nên nhón chân ngửa người ra phía sau. Khi lão sắp quay trở lại bậc thang cuốicùng, thì không ngờ, một hàng rào sắt từ trên trần bỗng nhiên sập xuống, một tiếng“ầm” vang lên, hàng rào đã đóng chặt ngăn cách khoảng sân phía dưới với đoạn bậcthang chúng tôi đang đứng, hoàn toàn chặn lối quay lên của Lão Ngũ.
LãoNgũ đứng trơ trọi ở giữa khoảng không, không còn điểm bật, cũng không thể tự đốiphó, lưng lão ép chặt vào bức tường rào. Lão khẽ chửi thề, bải hoải ngồi tụt xuốngsàn, thở hồng hộc. Xem ra, cú va chạm vừa xong không hề nhẹ.
Đúnglúc đó, hai con vật đen sì kia cũng quay đầu lao với tốc độ và phản ứng vô cùngnhanh nhạy, y hệt như động vật sống.
LãoNgũ không dám dừng lại, hai tay quắp ra đằng sau nắm chặt lấy thanh rào sắt,hóp chặt bụng dưới, dồn hết sức vào bàn tay, đu người lên không trung. Lãonhanh tay leo lên được thanh rào trên cùng, rồi áp sát người lên phía đinh, haichân quăp chặt vào khe giữa hai thanh rào. Hai con quái thú kia vẫn điên cuồnghúc mạnh vào chân hàng rào.
Cảnhtượng hãi hung vừa xong chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi khiến tôi và chịGiai Tuệ không kịp báo động cho lão. Lão Ngũ từ đầu tới cuối đều dựa vào kinhnghiệm và sự nhanh nhạy của mình để đối phó, thật không thể tưởng tượng nổi ônggià hom hem này lại biết những tuyệt chiêu đó.
ChịGiai Tuệ lập tức lao tới, hai tay nắm chặt hàng rào sắt, ngửa cổ hỏi:
-Lão Ngũ, lão có sao không, chuyện gì xảy ra thế?
LãoNgũ vẫn đang bám chặt ở phía trên, mồm không ngừng chửi rủa ầm ĩ:
-Mẹ kiếp! Không chú ý một chút là mất mạng ngay. Bà nó chứ, hết Tam Linh môn, giờlai thêm cái bọn Hắc Cẩu này.
Tôinghe mà chẳng hiểu lão đang nói đến chuyện gì, Tam Linh Môn và cẩu hắc ám làcái gì? Lão Ngũ đưa tay ra chỉ về phía hai con vật màu đen đang gầm gừ ở bên dưới:
-Hai đứa nhìn xem, thứ kia giống cái gì?
Quahàng rào sắt, chúng tôi mới yên tâm quan sát kỹ hai con vật đó, chúng chính làhai con chó lớn được đúc bằng gang đen, đôi tai nhọn vểnh lên, cái mồm há to đểlộ hai chiếc răng nanh chìa ra ngoài trông hết sức dữ tợn. Đặc biệt là đôi mắt,không biết trong hốc mắt của chúng khảm loại đá gì mà có thể phát ra tia sángquắc màu xanh nhìn thật ghê rợn.
Ởphần thân sau của chúng, thò ra hai đoạn xích sắt dài đang bị kéo căng, đầu cònlại móc chặt vào góc tường, tôi đoán rằng đó chính là sợi dây xích dùng để điềukhiển hoạt động của chúng. Lúc đó, tôi cũng đưa mắt nhìn về những vật màu đen ởphía xa, thì ra chúng là cả một đoàn hắc cẩu, nhưng có hình thù nhỏ hơn nhiều,và trong hốc mắt không được lắp viên đá màu xanh.
LãoNgũ đang bám trên hàng rào cũng đổi lại tư thế, vừa thở gấp vừa nói:
-Bọn cẩu Thanh này tin vào đạo Shaman, nên coi hắc cẩu, hắc xà, hắc ưng là balinh vật dùng để giữ cửa. Giữa hai hàng hắc cẩu đứng bảo vệ chính là cánh cửađá, gọi là Hắc cẩu linh môn, còn hai con hắc cẩu này là cẩu bố cẩu mẹ. Lúc nãykhi bị tấn công, ta không ngờ sàn đá phía dưới chân lại bị rỗng, nên khi dẫmchân xuống, sẽ phát ra âm thanh dụ chúng lao tới. Hai đứa bay mau nghĩ cách mởrào sắt này ra. Mẹ kiếp! Bám trên này nãy giờ tay ta mỏi nhừ rồi. Hay đấy, hayđấy!
Dángvẻ của Lão Ngũ đang quắp chặt trên thanh sắt chẳng khác gì con khỉ bị nhốttrong chuồng đang nghịch ngợm leo trèo, thò tay ra xin thức ăn của du khách khiếnchị Giai Tuệ không nhịn được cười, quay sang nói với tôi:
-Lan Lan, em mau mở cánh cửa thả Lão Ngũ ra khỏi chuồng đi.
Nghethấy giọng hài hước trêu đùa của chị, tôi cũng không nhịn được, phá lên cười nắcnẻ.
Biếtchúng tôi đang cười trêu mình, Lão Ngũ tay vẫn bám chặt song sắt quát ầm ĩ:
-Hai đứa ranh này, lúc này mà vẫn còn cười được à? Nhanh mở cửa cho ta, ta sắpkhông trụ được nữa rồi.
Tôiliền im bặt, ngồi sụp xuống quan sát chân hàng rào. Ở phía dưới cùng của hàngrào, tôi tìm ra một lỗ mắt hình tròn, rồi dùng đầu kim móc gẩy vài cái,hàng ràodần dần được nâng lên. Khi hàng rào vừa mới nhấc lên được một khoảng, Lão Ngũ vộithả tay nhanh chóng tụt xuống, co người sát xuống sàn, uốn éo lăn qua, y hệtnhư con rắn nước.
Tôiquay sang đếm nhẩm, đàn hắc cẩu kia tổng cộng có ba mươi sáu con, một cảm giácbất an chợt bao trùm trong lòng tôi, nếu như chúng cùng lao ra đuổi cắn thì sẽnguy hiểm chừng nào. Chị Giai Tuệ quay sang hỏi Lão Ngũ, làm thế nào để vượtqua cửa ải này, lẽ nào phải ra tay diệt lũ hắc cẩu?
LãoNgũ vội xua tay, nói:
-Thôi đừng có nằm mơ, mấy con này đều đúc bằng hợp kim đặc biệt, đến thuốc nổcòn chẳng làm sứt mẻ được chúng nữa là. - Lão trầm ngâm một lúc, kế quay sang đếmnhẩm, mặt sàn được lát bằng ba mươi sáu phiến đá. Rồi quay sang nói với chúngtôi, trong số ba mươi sáu phiến đá lát đó chắc chắn sẽ có một phiến chứa điểm mấuchốt ở bên dưới, nếu như ta hóa giải được nó thì Hắc cẩu linh môn sẽ tự động đượcmở ra.
Tôinôn nóng muốn biết làm cách nào để nhận biết được điểm mấu chốt liền quay sanggặng hỏi Lão Ngũ:
-Vậy ta phải làm thế nào để nhận ra phiến đá đó?
LãoNgũ vuốt râu, đăm chiêu đả mắt qua các phiến đá rồi trả lời:
-Ta cũng không biết, chỉ còn cách là thử thôi.
LãoNgũ quay sang hỏi chị Giai Tuệ còn bao nhiêu đạn. Chị Giai Tuệ nói trước khi xuốngđây đem theo mình tám băng đạn. Lúc nãy đã dùng mười ba viên để đốt lũ tằm tơ,giờ chỉ còn bốm mươi ba viên.
LãoNgũ cúi đầu tính toán một hồi rồi nói:
-Vậy thì cứ giữ lại đi, sau này còn phải dùng đến. - Lão lôi từ trong áo ra mộtviên đá hình tròn dẹt, to chừng quả óc chó, vân vê trong tay. - Lúc nãy ta đãbước chân qua phiến đá thứ ba, phiến thứ mười một và phiến thứ hai mươi hai, vậythì vẫn còn ba mươi ba phiến nữa.
Lãonheo một bên mắt, kẹp viên Phi Hoàng Thạch vào giữa hai đầu ngón tay cái vàngón trỏ, dùng lưc búng thật mạnh, viên đá bay vút tới phiến đá nằm sát bêntrái của cánh cửa. Viên đá vừa chạm đất, hai con hắc cẩu vội vùng dậy lao đến,đầu chúng lại va vào nhau, bốn chiếc răng nanh nhe ra trắng nhởn. Những con hắccẩu nhỏ ở phía đàng xa cũng chồm lên như muốn lao tới hỗ trợ.
Dođã được tính toán góc độ một cách chính xác, viên đá kia sau khi chạm mặt sàn,văng lên tường, lách cách một hai tiếng rồi quay đầu lao về phía chúng tôi, LãoNgũ nhẹ nhàng đưa tay bắt lấy.
LãoNgũ gật gật đầu, nói:
-Phiến thứ nhất không phải, chúng ta thử sang phiến thứ hai. – Lão lại quăngviên đá lần nữa, hai con hắc cẩu nghe thấy động lại lao vào nhau… Cứ như vậy đếnphiến đá thứ mười chín, viên đá ngay sau khi chạm đất, hai con hắc cẩu đứng imkhông nhúc nhích, chắc chắn điểm mấu chốt được giấu ở dưới đó.
LãoNgũ chỉ tay về phía phiến đá, nói với chị Giai Tuệ:
-Dùng súng bắn vào tâm điểm của phiến đá đó cho ta, không cần nhiều, chỉ cần bắnthủng một lỗ là được rồi.
ChịGiai Tuệ “vâng” một tiếng rồi lập tức rút khẩu súng đang đeo bên mình ra, khôngcần mất nhiều thời gian để căn chỉnh, chị bóp cò, một tiếng nổ vang lên. Ngay lậptức tại đúng điểm giữa của phiến đá, một làn khói trắng mờ bay lên, để lại mộtlỗ đạn nhỏ trên bề mặt.
LãoNgũ vươn cổ ra nhìn thật kỹ rồi nói:
-Cũng được đấy, nhưng có vẻ vẫn hơi nhỏ, bắn thêm một viên nữa đi.
Lạimột phát súng nữa vang lên, lỗ đạn to ra được vài phân, trên miệng cũng hiện ravài vết rạn nứt.
LãoNgũ gật đầu tỏ vẻ hài lòng rồi nói:
-Làm tốt lắm, như vậy là đủ dùng rồi. - Nói rồi lão quay đầu lại cười tươi - Đứnglùi ra sau đi, để Lão Ngũ thể hiện cho hai đứa xem.
Tôivà chị Giai Tuệ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nắm tay nhau lùi lên vài bậcthang.
LãoNgũ lôi từ phía sau lưng ra chuỗi hạt Ô Kim, nắm chặt trong hai lòng bàn tay,nhào nặn một lúc nó đã biến thành một đoạn dây xích. Lão cầm mỗi tay một đầu, lấyhết sức kéo mạnh sang hai bên, ở giữa mỗi mắt xích kéo ra một sợi dây mảnh màuđen, cuối cùng cả đoạn dây xích đã được kéo dài hơn chục lần.
LãoNgũ cuốn chặt một đầu xích vào tay, xoay vài vòng, mỗi lúc một mạnh hơn, lão vừahét vang vừa quăng đoạn xích về phía phiến đá. Một âm thanh lớn vang lên kèm vớitia lửa tóe ra khi đoạn xích quật đúng vào lỗ đạn trên phiến đá. Vài mảnh đá bịvỡ vụn bắn ra, khiến miệng lỗ đạn to ra vài phân. Dừng một lúc, tay phải lãokéo mạnh, thu đoạn dây xích về.
Cứthực hiện như vậy chừng hơn ba mươi lần, thì cả phiến đá đã bị vỡ tan. Lão Ngũthu nhỏ đoạn xích, chỉ vài động tác nó đã cụp vào giống như vỏ trai màu đen. Rồilão nói với chị Giai Tuệ:
-Giờ thì đến lượt mi giải quyết. Phía dưới đó là hai chiếc kim móc gắn lò xo,hãy ngắm cho chuẩn, bắn rơi chúng cho ta, có thể mới mở được cánh cửa này.
Phíadưới phiến đá là khoảnh đất nhỏ màu đen, ở giữa chon một cái ống bằng kim loại,miệng ống to chừng chiếc bát, bằng khít với mặt đất. Trong lòng chiếc ống căngngang một sợi dây kim loại mảnh, ở giữa sợi dây lại móc thêm hai miếng thép mỏngnhư lá liễu, dài gần bằng ngón tay út, màu bạc sang không hề có vết hoen gỉ, vẫncòn đang rung rinh lắc qua lắc lại.
LãoNgũ kéo tay chị Giai Tuệ lại gần, chỉ tay về phía hai miếng thép kia, nói:
-Mi có nhìn thấy hai chiếc kim đó không, đó được coi là công tắc chính của cả cỗmáy này, chúng lần lượt điều khiển hai con hắc cẩu lớn kia. Chỉ cần có lực tácđộng xuống sàn, thì sẽ khiến hai chiếc kim đó rung lên và điều khiển hướng chohai con hắc cẩu lao tới tấn công. Mi cần phải bắn rơi hai chiếc kim đó, nhưngtuyệt đối không được làm đứt hai sợi dây kia, nếu không Hắc cẩu linh môn này sẽbị khóa lại vĩnh viễn, và đánh động lũ hắc cẩu con sống lại.
ChịGiai Tuệ gật đầu đồng ý. Sau khi đã nhắm chuẩn góc bắn, chị gần như nín thở,tay phải giữ chặt cổ tay trái đang cầm súng, nheo mắt, nhắm thật chuẩn góc bắnchừng vài chục giây, bóp mạnh cò súng. Sau hai hồi súng vang lên, tôi vội đưa mắttìm hai chiếc kim kia, thế nhưng không biết chúng đã bị bắn rơi đi đâu. Sợi dâykim loại trong lòng ống do bị tác động mạnh nên giống như sợi dây đàn run lên bầnbật, phát ra âm thanh ù ù.
ChịGiai Tuệ chưa kịp giải thích cho chúng tôi về cách bắn vừa xong, thì Hắc cẩulinh môn bỗng dưng phát ra một tiếng nổ lớn, cánh cửa nứt làm đôi rồi từ từ thusang hai bên, một vùng sang lấp lánh mở ra trước mắt chúng tôi cùng một làn hơinước mát lành lập tức thổi tới.
Phíasau cánh cửa không giống như lúc nãy mà bỗng nhiên trở nên vô cùng rộng mở. Đoạnđường lát đá xanh kéo dài thẳng tắp giờ đã hoàn toàn biến mất, trước mắt chúngtôi bây giờ là một mặt nước phẳng lặng như gương, dưới ánh sang phản quang củachiếc gương Dạ Minh, nó giống như một viên đá quý lớn màu xanh đậm.
Cơntò mò thôi thúc tôi chạy tới trước cánh cửa đá, bám chặt tay vào bức tường đểngó nghiêng bên trong. Chị Giai Tuệ đứng ở đằng sau giữ chặt lưng tôi.
Hồdài chừng hơn năm mươi mét, hai bên bờ mịt mờ rộng chừng hơn một trăm mét, qualàn hơi nước mù mịt, tôi nhìn thấy một bức tường đá rất cao chắn ngay bên bờbên kia.p>
ChịGiai Tuệ quan sát kỹ càng mọi thứ xung quanh, rồi nói với tôi, phía dưới có mộtdòng kênh ngầm, sau khi nạo kênh, những người thợ đã áp dụng những phương phápxử lý chống thấm, sau đó dẫn những mạnh nước ngầm trong lòng đất vào kênh. Cúixuống nhìn dưới chân, mặt nước phẳng lặng cách miệng hồ chừng chục centimet,theo như tôi quan sát, phần tường đá không bị ngập nước vẫn sạch nguyên, khônghề thấy có dấu vết của rong rêu, chứng tỏ rằng mực nước ở đây rất ổn định,không hề bị thay đổi, chắc chắn khi thi công họ đã phải sử dụng một hệ thống dẫnthoát nước rất phức tạp, nên mới có thể duy trì được mực nước như vậy dưới lòngđất hằng trăm năm nay.
Tôingẩn ngơ ngắm nhìn dòng kênh, cảm thấy chúng thật sự kỳ diệu, sau đó quay đầu gọiLão Ngũ. Lão Ngũ đang mải loay hoay lấy mấy viên đá xanh trong hốc mắt hai conhắc cẩu ở đằng sau, lão ngẩng đầu nhìn hai chị em tôi đang ngó mặt xuống mặt nước,mặt lão bỗng biến sắc, quát ầm lên:p>
-Hai mẹ trẻ, quay lại đây ngay, không lại bị Hắc xà cắn bây giờ.
Vừađược chứng kiến tận mắt cảnh hai con hắc cẩu hung dữ đuổi theo tấn công Lão Ngũnên khi nghe thấy lão nói vậy, tôi và chị Giai Tuệ mặc dù chưa biết được mức độnguy hiểm của loài hắc xà như thế nào, nhưng đó nhất định lại là một mối nguyhiểm khác nên chúng tôi vội vàng quay người lại lùi về phía sau.
Haitay Lão Ngũ cầm bốn viên đá màu xanh, rảo bước đến bên cạnh chúng tôi, mặt rấthí hửng nói:
-Lần này ta phát tài rồi, đây chính là đá m Sơn Hải Lan loại hảo hạng nhất. Đểta chia mỗi đứa một viên, không lại bảo lão già này ích kỷ, chỉ biết ăn mảnh.
Tôiđưa tay đỡ lấy, viên đá tròn xoe nằm gọn trong lòng bàn tay tôi trơn trơn, mátlạnh, nhìn lại kỹ hơn, viên đá không ngừng tỏa ra những tia sáng lóng lánh, chứngtỏ bên trong nó có chứa một lượng lớn hypo, đúng là một báu vật. Tôi không ngừngmân mê viên đá, càng ngắm nhìn càng cảm thấy nó quả là vật quý hiếm.
ChịGiai Tuệ chỉ nhìn lướt qua viên đá, rồi thả luôn vào trong ba lô, kế quay sanghỏi Lão Ngũ:
-Lão Ngũ, trước mặt là dòng kênh. Không biết đây là cửa ải gì nữa đây, liệu cóphải bơi qua nó không ạ?
LãoNgũ vội cất hai viên đá vào trong người, hai tay phủi phủi vài cái, bước tớisát mép nước, nheo mắt nhìn sâu xuống phía dưới. Sau một hồi, lão quệt ngón cáiqua cánh mũi, nói:
-Bơi cái đầu mi ấy, phía dưới dòng kênh này chắc chắn có thả hắc xà, ngửi mùi nướcta đoán chắc nó còn đầy chất độc, chỉ cần nhúng người xuống đây là coi như bongthịt tróc da ngay lập tức.
Nghethấy Lão Ngũ nói vậy, tôi vội co người thụt cổ lại, sợ sệt hỏi lão:
-Lão Ngũ, vậy thì phải làm sao đây, ở chốn này cũng không kiếm đâu ra được cáibè nào.
LãoNgũ đảo mắt nhìn một lượt rồi trầm ngâm trả lời:
-Đợi ta xem xét đã!
Nóirồi, lão dò dẫm xung quanh, chọc sâu vào hai bên bức tường đá ở cạnh miệng động.Tôi cũng không biết lão đã làm thế nào mà bỗng nhiên trên mặt nước cách miệng độngchừng nửa mét nổi lên vô số bọt khí, phía dướt mặt nước cũng vang lên một tràngâm thanh lách cách rất lớn như tiếng những bánh răng đang chuyển động cùng lúc.
Nhìnthấy mặt nước rung chuyển, Lão Ngũ lập tức nhảy ra đằng sau, kéo tay tôi và chịGiai Tuệ lùi lại.
Saukhi vòng xoáy trên mặt nước dần dần tan ra, một chiếc cột trụ tròn màu đen, tochừng một chiếc ô nhô lên khỏi mặt nước, cách mặt nước chừng một gang tay thì dừnglại. Lập tức một cột trụ khác cách đó chừng hơn nửa mét cũng ngoi lên, rồi đếncái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm… cứ như thế chúng nối nhau ngoi lên khỏi mặtnước và tạo thành một đường thẳng tiến vào tận đầu bên kia.
Nhìnnhững cột trụ màu đen ướt sũng nước, Lão Ngũ gật gù, mồm lẩm bẩm:
-Chúng là những cột trụ để vượt kênh, giờ chỉ còn cách bước lên chúng để quathôi.
Tôinhìn lại, dòng kênh này dài chừng năm mươi mét, cứ cách khoảng một mét lại mọclên một cột như thế, tổng cộng có bốn mươi chín cột, chỉ cần giữ thăng bằng đểkhông bị rơi xuống nước là có thể đi qua, cũng không khó lắm.
Tôihỏi Lão Ngũ vậy những con hắc xà ở đâu, liệu có phải chúng nấp ở trong chiếc cộtđó? Lão ậm ừ một tiếng, rồi lấy ra viên đá lúc nãy, lia thật mạnh lên đầu cộttrụ đầu tiên để thử.
Viênđá rơi trúng đầu cột trụ và bật lên chừng nửa mét thì lập tức từ hai cạnh bên cộttrụ lao lên hai con rắn kim loại dài màu đen, mỗi con to chừng cánh tay của mộtđứa trẻ, toàn thân phủ kín những vẩy hình tròn, đầu chúng được khắc rất sinh độngvới hai chiếc răng nanh nhọn hoắt trong miệng, cùng lao đến đớp lấy viên đá.Hai con rắn đan chéo lao qua cột trụ, rồi nhanh chóng lặn xuống mặt nước.
Cảnhtượng này khiến tôi vô cùng hoảng hốt, nếu dại dột bước chân lên đó thì khôngbiết sẽ nguy hiểm tới mức nào.
ChịGiai Tuệ vội vàng quay sang hỏi Lão Ngũ có cách nào hóa giải trận địa nàykhông. Lão cũng chỉ biết lắc đầu và nói:
-Chẳng còn cách nào khác, ta phải khống chế sợi dây điều khiển con hắc xà giấubên trong trụ sắt kia, đứng trên này sẽ không thể mở được chúng vậy chỉ còncách lội xuống nước, cắt đuôi của từng con rắn một thôi.
LãoNgũ có vẻ lo lắng, lão vân vê mấy sợi râu dưới cằm, do dự nói tiếp:
-Cắt đuôi rắn không thành vấn đề nhưng chỉ e dòng nước độc này không dễ đối phóchút nào đâu. - Lão cúi mặt suy nghĩ một hồi, rồi ngẩng phắt đầu vỗ mạnh taylên trán. - Có rồi, Lan Lan, hãy đưa cho ta cặp tỳ hưu ngọc mi đang đeo trên cổ.
Tôivội vàng tháo cặp tỳ hưu ngọc ra đưa cho Lão Ngũ. Đã vài ngày nay tôi không lôira xem, giờ mới phát hiện ra, màu sắc của cặp tỳ hưu càng hòa quyện vào nhauhơn, giờ đây chúng gần như đã biến thành một khối ngọc màu vàng trắng.
LãoNgũ đưa tay đón lấy cặp tỳ hưu, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay, quan sát kỹcàng một hồi lâu, đôi mắt lão sáng rực lên.
-Phái Kiện Môn thật không hổ danh chế tạo ra nhiều bảo bối, cặp tỳ hưu này đã đượclưu truyền qua bao đời nay, cũng không biết được rằng bên trong chứa bao nhiêuloại hương liệu hiếm có, bản thân nó vốn đã là một loại bảo bối chuyên dùng đểchống độc rồi. Nếu hai mảnh đươc ghép lại với nhau, tác dụng của những loạihương liệu này còn tăng lên gấp bội, xem ra nó có thể địch được tất cả loại cựcđộc đây. Ha ha, hôm nay lão già này sẽ dùng thử nó xem sao.