Sáng hôm sau, Cố Ngữ Yên có lớp học kiếm thuật, nàng rất thích sử dụng đoản kiếm nhỏ gọn tiện tay. Hơn nữa lúc đăng kí khóa học tự chọn, cố vấn Trứng Gà cũng khuyên nàng chọn kiếm thuật.
Suy nghĩ giống nhau cứ vậy liền triển thôi. Hôm nay chính là buổi học kiếm thuật đầu tiên của Cố Ngữ Yên. Lúc này đến nơi thì đã có rất đông đệ tử ở đó, xem ra lớp học này rất được yêu thích. Lớp học tự chọn vốn không phân biệt đệ tử nội môn và ngoại môn nên…người không muốn gặp cũng sẽ gặp.
Cố Mỹ Ngọc và Cố Liên Kiều cũng có mặt ở đây, hai người bọn họ trông thấy Cố Ngữ Yên thì biểu cảm có phần biến đổi, lộ rõ vẻ chán ghét. Nhưng mà ngôi sao giả tạo Cố Mỹ Ngọc không quên xây dựng hình tượng của bản thân, đi đến bên cạnh Cố Ngữ Yên.
-“Biểu muội cũng học kiếm thuật sao?”
Cố Ngữ Yên vờ như không nghe thấy, mùi son phấn cùng nước hoa trên người nàng ta khiến mũi nàng không thoải mái.
-“Phế vật lại muốn học kiếm thuật, không biết tự lượng sức.”
Haizzz, Cố Liên Kiều là có bệnh đãng trí hay não cá vàng, hôm qua nàng ta tận mắt trông thấy Cố Ngữ Yên nhẹ nhàng khống chế Đại Báo nhưng hiện tại vẫn tiếp tục dùng hai chữ phế vật để nói về nàng. Cái này gọi là cố chấp hay nên gọi là thói quen nhỉ?
Đừng để thời gian bên nhau là thói quen, không tốt đâu.
-“Haha, chẳng phải người đến phế vật cũng không bằng vẫn đến đây học kiếm thuật sao?”
Cố Ngữ Yên quay đầu nhìn người vừa cất tiếng mỉa mai Cố Liên Kiều, trong lòng thầm than không ổn.
-“Vân Tuyết, ngươi nói cái gì?”
-“Ta nói gì sai sao? Tu vi của ngươi còn thua cả Đại Báo, theo tính chất bắc cầu suy ra ngươi cũng không bằng Cố Ngữ Yên. Dựa theo lời ngươi nói thì chính là Cố Liên Kiều ngươi đến phế vật cũng không bằng.”
-“Ngươi…”
-“Ngươi ngươi cái gì mà ngươi, sao hả? Cứng họng rồi đúng không?”
Vân Tuyết nhìn thấy bộ dạng tức nghẹn không nói được lời nào của Cố Liên Kiều thì vui vẻ.
-“Mọi người đều là đồng học không nên nặng lời như vậy.”
Cố Mỹ Ngọc điệu bộ hòa nhã, muốn thể hiện bản thân là nữ tử nho nhã, ôn hòa. Vân Tuyết lại không cho nàng ta mặt mũi, trực tiếp nói.
-“Miệng của ta thì ta nói, ngươi quản được chắc. Cố Mỹ Ngọc trước khi khuyên người khác ngươi cũng nên xem lại mình đi.”
Cố Mỹ Ngọc đối với lời của Vân Tuyết đương nhiên là tức giận nhưng nàng ta chỉ cúi đầu không đáp, hai tay nắm chặt móng tay đâm vào da thịt, hiện lên những vết đỏ. Nếu không phải e ngại Vân Hữu Khiêm thì Cố Mỹ Ngọc đã không để yên cho Vân Tuyết. Chỉ là một đệ tử ngoại môn lại dám lên mặt với nàng.
-“Xin chào, ta…”
Vân Tuyết quay đầu muốn làm quen với đệ tử mới đến Cố Ngữ Yên nhưng lại không thấy người đâu, rõ ràng vừa nãy vẫn còn đứng đây mà.
Cố Ngữ Yên đi đến một góc sân, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại làm vậy? Đối với Vân Tuyết, Cố Ngữ Yên cảm thấy có chút…quái quái…lạ lạ, chắc hẳn là do nàng làm chuyện xấu, lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta.
-“Yên Yên.”
Đúng lúc này Mộc Nhiện xuất hiện vỗ vai nàng, Cố Ngữ Yên quay đầu mỉm cười với Mộc Nhiên.
-“Yên Yên cũng học kiếm thuật sao?”
-“Ừm.”
-“Nhưng mà sao ngươi lại đứng ở góc khuất như vậy?”
-“Ờ, ta…”
Cố Ngữ Yên chưa kịp đáp thì Mộc Nhiên đã nắm tay nàng kéo đi, vừa đi vừa nói.
-“Đứng ở góc này không thể ngắm rõ Huyền Vương được đâu.”
@[email protected]
Tiêu Huyền một thân lam y, tay cầm phiến quạt, rất có bộ dạng thư sinh nho nhã nhưng gương mặt của hắn vẫn lạnh lùng, rất yêu nghiệt. Tiêu Huyền vừa xuất hiện thì toàn bộ đệ tử có mặt đều im lặng, vô số ánh mắt hoa si đổ dồn về phía hắn.
Hiện tại Cố Ngữ Yên cũng hiểu tại sao nơi này đa phần đều là nữ đệ tử, à không nam đệ tử cũng rất nhiều. Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Huyền, ánh mắt như thể muốn nói, yêu nghiệt ăn tạp, nam nữ bất phân. Tiêu Huyền cũng đáp lại nàng bằng một ánh mắt khác biểu thị bản thân vô tội.
Huyền Vương kiến thức uyên bác nên đặc biệt được mời đến Thiên Trung viện làm lão sư chuyên giảng dạy về cái loại binh khí và kiếm thuật. Võ kỹ về mặt kiếm pháp của Huyền Vương cũng rất huyền diệu, đến hoàng thượng cũng khen ngợi không ngớt, không chỉ vậy tu vi vủa Huyền Vương cũng rất cao thâm, mọi người vẫn truyền tai nhau y đã đột phá Trúc Cơ cảnh, tiến vào Thức Hải.
Buổi học diễn ra rất suông sẻ, đến gần cuối giờ Tiêu Huyền lấy ra một bản kiếm kỹ.
-“Đây là Ngũ Tuyệt Kiếm Pháp gồm năm thức, ngươi đầu tiên có thể trong bảy ngày luyện thành thức thứ nhất, bản vương sẽ đích thân chỉ dẫn bốn thức tiếp theo.”
Ngay lập tức tiếng reo hò nổ ra vang dội, chỉ cần luyện được thức thứ nhất trong bảy ngày sẽ có cơ hội ở riêng cùng Huyền Vương. Mộc Nhiên hăng hái kéo tay Cố Ngữ Yên tiến lên phía trước xem bản kiếm kỹ.
-“Yên Yên, nhanh lên, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó. Huyền Vương trước nay luôn lạnh lùng, rất ít tiếp xúc với người khác, đặc biệt là nữ nhân.”
Cố Ngữ Yên âm thầm bỏ thêm một câu, “Dối trá.” Cái người băng lãnh ít tiếp xúc với nữ nhân kia tối hôm qua còn mò đến phòng nàng đấy.
Cố Ngữ Yên nhìn lướt qua bản Ngũ Tuyệt Kiếm Pháp, trong lòng cảm thán, viết cái gì mà khó hiểu vậy? Ngay lúc này
-“Nha đầu, làm theo lời ta.”
Thật là sao nàng lại có thể quên mất bản thân có bảo vật google hack game chứ. Có Trứng Gà đại nhân không gì không biết hỗ trở Cố Ngữ Yên nhanh chóng nắm được ngụ ý của kiếm kỹ theo đó mà với tốc độ sét đánh, đúng một khắc nàng đã luyện thành thức đầu tiên của Ngũ Tuyệt Kiếm Pháp.
Lúc này mọi người nhìn Cố Ngữ Yên biểu cảm của bọn họ rất giống vừa nhìn thấy hiện tượng lạ, trứng gà nở ra con vịt.