Sau một đêm mà mọi tình hình ở hậu cung lập tức biến chuyển, không biết là vô tình hay hữu ý, nhà Hạ gia của Hạ tướng quân ở đông thành xảy ra vụ trộm đồ hi hữu khiến ai cũng bàn tán.
Tên trộm này đúng là gan to tày trời, Hạ tướng lâu nay thích sưu tầm đồ cổ, vậy mà hắn dám đột nhập thẳng vào phòng ngủ lấy trộm bức Bộ Liên Đồ ông ta thích nhất.
Trong tức khắc, lão lệnh cho quân lính đi truy lùng khắp nơi, đuổi đến tận khu nhà nhỏ gần phía rìa ngoại thành, nghi ngờ kẻ trộm là dân sống ở đây, Hạ tướng lấy lý do sợ là kẻ trộm gây hại cho bách tính mà cho quân lục soát mọi ngóc ngách từng hộ nhà.
Vốn không có manh mối gì, cho đến căn nhà tồi tàn nhất nằm ở dãy cuối thì xảy ra chuyện lạ, trong lúc khám xét có một binh lính vô tình đạp phải một lón gạch bị lún, đào đất lên liền hoảng hồn phát hiện bên dưới là cả một gương đựng đầy ngân lượng bạc.
Hỏi thăm qua mới biết đây là nhà vợ chồng lão Ngưu, bọn họ là di dân từ vùng Bắc Yến tới đây buôn bán làm ăn, lại còn thua lỗ, cuộc sống nghèo đói khó khăn, ở đâu ra có cả một gương tiền lớn trong căn nhà tồi tàn thế này? Còn vật dụng trong nhà nữa, đằng sau lớp bụi bẩn toàn là đồ có giá trị mấy gần vài lượng trở lên.
Nghi ngờ họ có thể là bọn trộm, Hạ tướng gấp gút truy tìm lão Ngưu, vô tình nhận được tin vợ chồng họ nay đã bị triệu vào cung vì có liên quan đến sự việc vị lệnh bà chốn hậu cung bị sảy thai.
Lòng nảy sinh hiềm nghi rằng đây có thể là đầu mối liến kết với nhau, Hạ tướng nhanh tay nhanh chân mang hết tang chứng vào cung trình lên cho thánh thượng xem xét.
Đương kim hoàng đế gần chục ngày liền bế quan Bảo Long cung, hôm nay cuối cùng cũng chịu ra ngoài, nói rằng sẽ trong một lần làm rõ mọi chân tướng, đồng thời đòi lại công bằng cho mẫu tử Tần Hoa Nghi.
Vợ chồng lão Ngưu mặt mày tái xanh vì sợ hãi, đối mặt với hoàng đế mà bặp ba bặp bẹ không thể nói thành lời, còn cái gương tiền kia, họ một mực phủ nhận, nói rằng bản thân chỉ mới thuê căn hộ ở tạm vài tháng, hoàn toàn không biết đến có số tiền đó trong nhà.
Nhưng khi bị Hồng thượng thư hỏi đến vật dụng giá cao kia từ đâu có, chưa kể theo những gì ông ta điều tra mấy ngày qua thì căn hộ ấy bị lão Ngưu âm thầm mua đứt từ lâu, chủ hộ trước là Kỳ lão lão dọn đi Giang Châu từ nửa năm trước, không lý nào bà ta có thể để quên số tiền bằng cả gia sản nhà phú hào như thế ở lại nhà cũ bcả.
Bằng chứng chồng chéo lên nhau gây nên không ít mâu thuẫn giữa những lời khai mà vợ chồng lão từng nói, bọn họ đến bây giờ coi như không còn gì để nói.
Lão Ngưu cùng vợ đều trên tuổi lục tuần, có tiếng là hiền lành phúc hậu, đột nhiên bị vướng vào án tình mưu hại long thai, ai lại cho rằng dân lành như họ có mục đích làm chuyện kinh thiên động địa thế chứ, hiềm nghi lớn nhất là Anh Lương Viện muốn hại Tần Hoa Nghi nên lợi dụng các bách tính thật thà để mua bằng được cấm dược ngoại quốc.
Sở dĩ phía Bộ Hình chưa dám động tay động chân với họ là vì sợ nếu truyền ra ngoài sẽ làm kinh động lòng dân, bây giờ lộ ra tang chứng bất thường khẳng định vợ chồng nhà này chẳng phải loại trong sạch gì, nếu đến bước đường này rồi mà vẫn chưa chịu khai nhận... không ai có thể trách Bộ Hình ra tay tàn nhẫn được...
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng! Chúng thảo dân bị oan! Chúng thảo dân bị oan!"
Vợ chồng lão Ngưu cứ thế bị ném vào Bạo Thất chờ bị thụ hình tra vấn...
Đầu mối này chưa xong, phía hậu cung lại nổ ra chuyện gây xôn xao khác, thời điểm hoàng đế đi thăm Tần Hoa Nghi, Tô Tiểu Nghi chợt xông vào nội điện chỉ chứng Các Vân hiên xuất hiện mùi lạ trước cả lúc Anh Lương viện đem tặng cao Thạch hương, luôn miệng chắc chắn là Anh thị bị oan, còn xin hoàng đế cho tái điều tra các món đồ liên quan đế hương dược liệu ở Các Vân hiên qua một lần để làm rõ trắng đen.
Tần Hoa Nghi sau khi ngất mấy ngày tới bây giờ mới ngồi dậy khỏi giường được, biết được Anh Lương Viện là kẻ bị nghi ngờ là thủ phạm, nàng ta liền miệng không ngừng nguyền rủa, khóc lóc bù lu bù loa nằng nặc muốn hoàng đế xử trí Anh thị, tức khắc chuyện này lần nữa làm ầm lên.
Các Vân hiên gà bay chó sủa suốt mấy ngày liền không yên...
____________
Trong khi vợ chồng lão Ngưu đều bị lôi tới Bạo Thất thẩm vấn, hoàng đế vì lời chỉ chứng của Tô Tiểu Nghi mà hạ lệnh cho thái y, dược sư, nữ y cùng kéo hết tới Các Vân hiên tra xét từng loại đồ vật có mùi mà Tần Hoa Nghi đã dùng, dò xét xem có nơi nào chứa mùi Thạch hương theo lời Tô Tiểu Nghi nói hay không.
Bột hương, lư đồng, dầu thơm, phấn son,... chỉ cần có mùi là họ đem ra ngâm với nước muối hết.
Mọi thứ không hề dễ dàng như tưởng tượng, Tần Hoa Nghi tiêu sài xa hoa phung phí, dùng đủ thứ loại nước hoa dược liệu trong một ngày, nếu đem hết các hương liệu suốt tháng qua mà nàng ta sử dụng chắc phải hơn cả trăm loại, biết đến bao giờ mới xong?
Tần Hoa Nghi không có tâm trạng để tâm đến, nàng ngồi sống soài ở dưới chân hoàng đế rưng rưng ngấn lệ nhòa, luôn miệng nhắc tới đứa con xấu số, niềm hy vọng cả đời vừa biến mất của mình, đầu tóc bù xù mấy ngày liền không chải, thân thể chỉ mặc tẩm y màu hồng khoác bên ngoài tấm chăn bông dày cộm.
Còn Hạnh tuyển thị, ả phát nản ra mặt, mấy lần buông ra lời châm biếm: "Ta ở đây sống cùng Tần Hoa Nghi mà chẳng bao giờ nghe đến có mùi Thạch Hương cao trước khi Anh thị mang tới, thế mà Tô Tiểu Nghi qua lại mấy lần liền ngửi thấy, mũi Tiểu Nghi đúng là thính quá, trái lại cô và Anh Lương Viện thân thiết, nói cô không cùng thị thông đồng hại người ta cũng không tin đâu."
Mộc Lan cực ghét loại người miệng lưỡi cay nghiệt như họ Hạnh, ngẩng mặt hiên ngang trả lời lại: "Phải, ta và Anh Lương Viện tình cảm sâu sắc nên càng hiểu rõ bản chất của nhau, cây ngay không sợ chết đứng, ta càng phải đứng ra làm rõ chân tướng đằng sau việc này, chẳng lẽ ngồi yên để cả đám người các ngươi kẻ xướng người hoạ vu khống kẻ vô tội sao? Nay đã có bằng chứng nhà lão Ngưu cho lời khai không hề đáng tin, cộng thêm số ngân lượng đáng ngờ xuất hiện trong nhà chúng, tất cả đã đủ để nói lên hết nghi vấn..."
Nam Hải Nghi là người đầu tiên nhận được tin tức quan trọng từ Nguyệt Hằng, nhưng thân phận nàng đặc biệt, không thể tùy tiện ra mặt, tất cả đành phải nhờ vào Mộc Lan ở đây một mình chống đỡ với trăm cái miệng bọn họ.
Mộc Lan ngày nay khác hẳn lúc xưa, có bản lĩnh đứng trước mặt đế hậu ăn nói dõng dạc không chút e sợ, còn thẳng thắn mà đối chất từng câu với Hạnh thị mổi tiếng chua ngoa, còn nhớ trước kia, bản thân nàng từng sợ sệt đủ thứ, một chút dũng khí đối mặt với mấy loại đấu đá tranh sủng còn không có chứ đừng nói gì đến việc giáp mặt đối chất như hôm nay.
"Cứ cho là hai vợ chồng đó ăn gian nói dối hành sự đáng nghi, nhưng cũng đâu chứng minh là họ Anh trong sạch? Cũng có thể tiền đó là Anh Lương Viện ban thưởng cho vợ chồng bọn chúng, nhưng mọi chuyện vỡ lẽ, chúng hết cách nên đành giả vờ ngây ngô không biết chuyện, đẩy hết cho chủ mưu là họ Anh đó mà thôi..."
Ô Mỹ nhân viện cớ tới đây chăm sóc Tần Hoa Nghi, mục đích chính vẫn là đi hóng chuyện, vốn có thân thiết cùng Hạnh Tuyển thị và Tần Hoa Nghi, ả chẳng hề ngại mà đứng ra nói giúp cho Hạnh thị.
Mộc Lan quay mặt về phía ả, nghiêm mặt nói: "Ngân lượng tìm được trong nhà lão Ngưu lên đến hơn trăm lượng, Anh Lương Viện chỉ là chức bát phẩm, còn chưa bao giờ được triệu hạnh, tháp phong tới giờ còn chưa tới nửa năm, bổng lộc lấy ở đâu mà nhiều như thế? Muốn vu khống cũng nên có cơ sở một chút!"
Hạnh Tuyển thị được dịp chen vào: "Một mình ả ở trong hậu cung tất nhiên không có bản lĩnh đó, nhưng ngoài cung ả có nhà mẹ là Anh gia tiếng tăm một vùng, trong cung có vị chủ nhân là nương nương cao quý, muốn bao nhiêu tiền mà không được?"
Hạnh thị đúng là càng lúc càng hỗn xược, với cái thân phận tỳ nữ Tuyển Thị thực tế không có tư cách lên tiếng ở đây, chẳng qua ả là thân tín của Tần Hoa Nghi nên hoàng đế mới miễn cưỡng cho ả nói thay phần chủ nhân đang chưa tỉnh táo của mình, dám đôi co với bát phẩm Tiểu nghi Tô Mộc Lan thì thôi đi, nay còn buông lời mỉa mai cả Hà phi đang dính phải tin đồn gần đây nữa.
Những người có thân phận ở Các Vân hiên giờ chỉ có đế hậu, Tô Mộc Lan, Tần Hoa Nghi cùng vài cung tần, tam phi nhất phẩm vì phải thay hoàng hậu xử lý nội vụ nên đều không có mặt, nếu không chưa chắc Hà phi đã để yên.
Lý hoàng hậu nhìn họ lời qua tiếng lại, ngước tới hoàng đế đang cau có mặt mày, nàng bực mình nói to: "im miệng hết đi! Chỗ này chừng nào tới lượt lũ cung tần các ngươi cãi nhau?"
Nạt nộ xong, nàng vươn tay xoa xoa lưng giúp hoàng đế hạ hỏa, còn cầm một tách trà gừng dâng đến cho y uống.
Thực tế Võ Tương Minh không hề tức giận gì cả, y chỉ hơi trầm tư nên mới nhăn nhó, biết hoàng hậu có lòng, y miễn cưỡng cầm tách trà uống một hớp, đẩy đẩy nhẹ tay nàng ta ra bảo không cần phải làm thế.
Giương mắt nhìn vị Tô Tiểu Nghi từ trên xuống dưới, hậu cung có quá nhiều phi tần, thật khó để y nhớ mặt hết từng người, về nữ nhân họ Tô, y chỉ có ấn tượng duy nhất với việc nàng là con gái của Tuần phủ vùng Chấn Nam tên là Tô Hữu, người mà Nghĩa Thân vương tin tưởng giao cho trọng trách coi sóc kho vũ khí mà sắp tới sẽ vận chuyển về kinh thành, vì thế mà tuy chưa bao giờ triệu tẩm y vẫn phong nàng thành Tiểu Nghi bát phẩm.
Còn một ấn tượng khác nữa... đó là y biết nàng có quan hệ thân mật cùng Anh Thiện Lâm ở Bạo Thất, nếu trong sạch thì gọi họ là chị em tình thâm... còn thật sự cùng có mưu đồ bất chính... thì là đồng bọn bao che cho nhau.
Đó là cách nghĩ của người ngoài, đúng hay sai, trắng hay đen, tự y biết rõ...
"Hồi bẩm bệ hạ... chúng thần đã kỹ lưỡng xem xét từng món, nói đúng hơn là mỗi món vật đều nhìn qua bốn, năm lần, không hề có manh mối gì liên quan đến Cao Thạch hương theo lời Tô Tiểu Nghi nói." Giang Mục chấp tay cẩn trọng hồi bẩm.
Khoanh hai tay lại, Hạnh thị dùng ánh mắt khích tướng nhìn Mộc Lan, nói: "Tô Tiểu Nghi... cô hả lòng chưa?"
"Bệ hạ... người phải làm chủ cho thần thiếp!!!" Tần Hoa Nghi vốn im re đột nhiên lại hét toáng lên, tính tới giờ đã hơn chục lần nàng ta la hét điên dại thế này rồi, làm mấy người xung quanh sợ hết cả vía.
Mộc Lan lùi về sau, nàng chỉ nghe Hải Nghi truyền lời lại từ Nguyệt Hằng rằng mùi Thạch Hương xuất hiện ở Các Vân hiên từ lâu, còn xuất phát từ chỗ nào nàng không hề nắm rõ, mục đích hôm nay tới chỉ là muốn nhân lúc vợ chồng lão Ngưu có sơ hở mà mạo hiểm đứng ra tố cáo, không ngờ một chút dấu vết cũng chẳng có.
Là Thiện Lâm đoán sai... hay là thủ phạm sớm đã thu dọn sạch tàn cuộc?
Lý hoàng hậu làm hành động phủi phủi tay, mặt tỉnh bơ mà giọng điệu hết sức đay nghiến:
"Tô thị, ngươi hôm nay làm cả Đại Trì cung náo loạn một trận, cuối cùng chẳng có bằng chứng gì, xem ra lời Hạnh Tuyển thị nói cũng không quá sai, nói ngươi không phải đồng bọn một giuộc với Anh thị, bản cung tuyệt đối không tin..."
Nhất thời bị kinh động, Mộc Lan loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo, nàng theo bản năng quỳ xuống, đón chờ hình phạt mà có lẽ thiên tử sẽ giáng xuống mình.
Hoàng đế chỉ hờ hững nhìn mà không lên tiếng, càng tạo cơ hội cho Lý hoàng hậu lộng quyền:
"Ngươi hành xử đáng ngờ, cùng Anh Lương viện có tri giao, hay là cũng đến Bạo Thất một chuyến đi nhỉ? Để cho Bộ Hình thẩm tra qua, nói không chừng sẽ lộ ra thêm một vài manh mối khác đấy..."
"Hoàng hậu nương nương... tần thiếp..."
Mộc Lan vì phát hoảng mà mắt ngưng lên, định lên tiếng phân trần, đúng lúc có giọng nói của thái giám cất lên:
"Bệ hạ... Tần thống phán muốn diện kiến..."
Một tiếng truyền lời làm cho bao nhiêu căng thẳng tan biến hết, Võ Tương Minh vốn còn miên man chưa dứt khỏi dòng suy nghĩ, nghe đến Tần Lập, y nheo mắt, nhớ lại từ gần cả tháng trước hắn ta có xin phép được hồi hương làm tang lễ cho họ hàng, lẽ ra phải gần chục ngày nữa mới về kinh, sao bây giờ lại có mặt trong cung?
Tằng hắng một tiếng, Võ Tương Minh rời mắt khỏi đám nghi phạm, liếc qua gã thái giám truyền tin, gật gật đầu.
Tên thái giám hiểu ý lui ra, dẫn vị thái y họ Tần cùng một nam tử trẻ tuổi vào nội cung, trông cách ăn mặc thô sơ lẫn cử chỉ cợt nhả, đoán chừng là thôn dân ngoài cung, không ai hiểu vì sao Tần Lập lại đưa tên này theo tới đây diện kiến thánh thượng cả.
"Thần nay mạo mụi hồi cung, thỉnh bệ hạ vạn phúc kim an..."
Tần Lập quy củ hành đại lễ, không quên hất vai cái tên đang lóng nga lóng ngóng bên cạnh, tên kia tuy còn ngơ ngác nhưng cũng rất biết điều mà quỳ theo:
"Bệ hạ vạn an! Bệ hạ vạn an!"
Bộ dáng lù đù quê mùa của hắn nhất thời làm một vài nữ tỳ phía sau không nhịn được lén che miệng cười khẽ.
Riêng Chu Thắng nào có để tâm tới ai cười nhạo mình, đây là lần đầu hắn tiến vào cấm cung vương thất, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, bên ngoài là bệ vệ hùng vĩ, bên trong lầu son gác tía rực sắc đa dạng, hoa thơm cơ lạ, trân phẩm quý hiếm, nam nhân tài ba, nữ nhân mỹ mạo,... tất cả đều tề tựu hết nơi đây, hắn tới giờ vẫn chưa thể hết ngỡ ngàng, không ít lần đảo mắt liên tục nhìn ngắm mỹ cảnh trần gian.
"Sao lại về sớm tới như thế?" Hoàng đế nhả ra tiếng nói bằng phẳng không cảm xúc.
Tần Lập khắc trước còn bình tĩnh mà khắc sau đã run cầm cập, hắn nuốt bọt, cố gắng không lộ ra sự e sợ, sau khi sắp xếp lại hết những gì cần nói trong đầu mới dám đáp:
"Vi thần lẽ ra còn ở Nghi Châu giải quyết việc nhà, nhưng vì sớm đoán ra hậu cung sắp có biến sự làm cho bệ hạ đau lòng hại thân, thân là người y, thần đành phải vội vàng tức tốc thu xếp quay về, chỉ mong có thể trị được tâm bệnh cho thánh thượng, cũng tránh để mọi chuyện đi quá xa, người vô tội bị đổ máu thương tích không thể chữa lành..."
"Người vô tội?" Hạnh tuyển thị lia tầm mắt tới Tần Lập, mím môi: "Tần thái y là đang nói tới Anh thị sao?"
Tần Lập giữ nguyên tư thế cúi người, trầm ổn nói: "Trắng đen thế nào lòng người tự rõ..."
Ô Mỹ Nhân ở cạnh Tần Hoa Nghi làm ra cử chỉ xoa xoa vai như rất quan tâm an ủi, không quên ỏng ẹo mỉa mai:
"Nghe nói Tần thống phán thường có qua lại cùng họ Anh, chắc là giống với Tô Tiểu Nghi cùng thông đồng tới đây để bày trò minh oan? Hơn nữa quê hương ngài ở tận vùng Nghi Châu, đi bằng vó ngựa chắc phải hơn chục ngày, Anh Lương viện bị vạch tội đến nay cũng bảy tám ngày mà thôi, ngài làm sao bắt được tin tức để trở về nhanh tới vậy? Không lẽ có khả năng bói toán, biết trước tiên cơ sao?"
Không nhịn được hừ một hơi, Tần Lập không nhanh không chậm hướng về phía ả đáp trả: "Cứu người giúp người là trách nhiệm của kẻ làm y, tiểu chủ bảo ta bao che thông đồng là có ý gì?"
"Ngài nghĩ ta còn có ý gì nữa?" Ô Mỹ nhân chẳng biết kiêng dè mà nghênh mặt.
Hạnh tuyển thị đồng lòng nhất trí với họ Ô, vội hùa theo: "Anh Lương Viện đã khai báo rằng từng đem Thạch Hương cho ngài kiểm tra thử, ây da, ngài cùng ả có quan hệ tốt, nói ngài thông đồng bao che cũng đâu có gì khó đoán?"
Hoàng đế rơi vào trầm tư nên không hề bận tâm, hoàng hậu thì chỉ lo chăm chăm vào nam nhân ấy, tam phi không ở đây, nhất thời cả chính điện Các Vân hiên bị cái đám tiểu phi tần vì không có ai quản nên càng được nước mồm năm miệng mười đâm chọt tứ phía.
Tần Lập tức đến trợn mắt, gằn giọng đáp trả: "Xét thời gian qua lại, bản quan ra vào cung của Cử Cở nương nương còn nhiều hơn chỗ Anh Lương Viện, từng một thời gian thường xuyên ghé lui cung Càn Tường chữa bệnh đau đầu, chẳng lẽ Hạnh Tuyển thị và Ô Mỹ nhân đây cho rằng Quý phi với Cử Cơ cũng có thông đồng hại Tần Hoa Nghi?"
Tình hình bị rẽ sang Quý phi, đám Hạnh tuyển thị không dám mở miệng nói thêm điều gì.
"Thần cũng không giấu giếm gì bệ hạ, thật ra vi thần từ lâu đã biết đến chỗ Anh Lương viện có loại cao dược lạ mắt tên là Thạch Hương được thái giám Tiểu Ân Tử gửi tặng để trả ơn, Anh tiểu chủ còn đích thân thử qua mấy lần nên da vẻ mới hồng hào hơn, hạ quan lúc ấy do kinh nghiệm non kém chưa đủ căn cơ nên không thể nhìn ra có gì bất ổn, chỉ biết dược liệu ấy đích thật có tác dụng dưỡng nhan trị rạn và sẹo. Nhưng cũng nhờ lần quay về quê nhà này mà vi thần mới tình cờ biết được hết mấu chốt đằng sau..."
Tần Lập cố tình nhấn mạnh hai việc Tiểu Ân Tử gửi tặng cùng với việc Anh Lương Viện từng đích thân thử qua vài lần, ý muốn chứng minh Thiện Lâm hoàn toàn vô tội.
Tỉ mỉ kể lại kiến thức về Thạch Hương cao cùng Hồng Ân dược mà mình biết được từ Chu Đại, cả điện ai nấy ngạc nhiên, vì nó đúng y như những gì mà Giang viện phán từng nói lúc
Võ Tương Minh nghe Tần Lập nói mà rơi vào đăm chiêu, y nhớ lại những ngày tình cờ gặp nữ nhân ấy những lần trước, nhận ra rõ ràng da nàng trắng sáng như ngọc, nhờ sửa soạn dung mạo xinh đẹp hơn trước, hoá ra là đều có nguyên do...
"Bây giờ ngài nói ra cũng đâu có giá trị gì nữa? Trong cung giờ có ai không biết Thạch Hương cao ngả xanh khi ngâm muối chứ, đâu có chứng minh được họ Anh không hại người?"
"Hạnh Tuyển thị sẽ hiểu ngay thôi..."
Tần Lập tay giơ qua Chu Thắng, bên cạnh, nói:
"Hồi bệ hạ, đây là Chu Thắng, con trai của danh y Chu Đại một thời từng tới nhiều nước ngoại quốc học y,có hiểu biết không ít về nhiều loại dược liệu của Đại Tuyên, kể cả Thạch Hương và Hồng Ân dược..."
Là một thường dân ở nơi sơn vu xa xôi, lần đầu diện kiến thánh thượng, Chu Thắng sợ hãi hơn là hiếu kỳ, không có lá gần nào để nhìn trực diện thánh nhan, thấy Tần Lập ra hiệu cho phép mình lên tiếng, hắn hít một hơi sâu, lấp bấp:
"Thảo dân là Chu Thắng... ờ... ừm..."
Bị cả đám người trong hoàng gia tròng chọc vào mình, nhất thời Chu Thắng căng thẳng mà nói chuyện ậm ừ, mắt cúi thấp trông vô cùng thiếu tự tin.
"C... cao Thạch Hương là cao dược có công dụng dưỡng nhan thần kỳ, có thảo mộc Tây Sơn làm chủ đạo, còn... còn Hồng Ân dược là độc tố hại thân cùng màu cùng vị, vào thời Chính Long đế Đại Tuyên quốc, Thạch Hương cao thịnh hành rộng rãi, từ thiên kim nhà phú hào đến hậu phi nội cung đều dùng, đến triều Minh Khánh đế, nhiều kẻ biết đến Hồng Ân dược cò màu mùi tương tự nên nghĩ cách pha lẫn với Thạch Hương đem đến các chợ nhỏ bán với giá rẻ nhằm mưu lợi, gây hại cho không biết bao nhiêu bách tính, Minh Khánh đế sau đó đã hạ lệnh đốt sạch toàn bộ Hồng Ân dược lẫn cao Thạch Hương, cấm không cho lưu hành, thậm chí tiêu hủy luôn cả nguyên liệu xuất xứ để diệt trừ hậu hoạ, nhưng trong hơn mấy chục năm qua, vẫn có không ít người âm thầm giữ lại thứ này đi rao bán khắp nơi ở các nước lân quốc, phụ thân thảo dân là Chu Đại từng tham gia nghiên cứu qua, thảo dân nhờ vậy cũng nắm được không ít kiến thức."
Mới đầu Chu Thắng còn rụt rè, nay càng nói càng hăng say dõng dạc, nói một lèo mà không vấp chỗ nào.
Vốn là người học y từ nhỏ, hắn đảo mắt qua là biết ngay ai trong nội điện có vấn đề về sức khoẻ, nhích chân đi về phía Tần Hoa Nghi mặt mày tiều tụy mắt đỏ hoe ngồi thất thần bên chân hoàng đế ở ghế dựa, bình thản hỏi:
"Phải chăng đây là vị lệnh bà bị sảy thai?"
Tần Hoa Nghi ôm chân hoàng đế, mắt nhìn hắn mà không mở miệng, chỉ hơi gục mắt như muốn nói 'phải'.
Chu Thắng lùi ra, hướng về phía hoàng đế, nói tiếp:
"Hồi bệ hạ, Hồng Ân dược có nguyên liệu là từ cỏ Phiến Lịch, vốn là tính độc, mùi hương mang nhiều độc tố, tiếp xúc trong thời gian quá dài cơ thể sẽ bị nhiễm độc, nhất là với phụ nữ mang thai, nhưng có một điều mà ắt tất cả các vị ở đây đều đang hiểu lầm trầm trọng..."
Bên môi Tần Lập loé lên ý cười, dù cho tên nhóc này ăn nói hành xử có chút không đúng mực, nhưng thời điểm đưa hắn đến đây, Tần Lập biết chắc mình nắm chắc mười phần thắng...
"Cỏ Phiến Lịch chỉ là độc nhẹ, muốn ngấm vào hoàn toàn vào cơ thể phải mất ba đến bốn tháng trở đi mới có thể gây hại, thai phụ nếu đã qua ba tháng đầu thai kỳ, cho dù có sử dụng qua Hồng Ân dược cũng chưa chắc gây hại trực tiếp đến đứa nhỏ..."
Câu này dường như muốn đánh tan mọi nghi ngờ đối với Anh Lương Viện, bởi thời gian Anh thị tặng Thạch Hương cho Tần Hoa Nghi gói gọn chưa tới một tháng, mọi người còn chưa hết trầm trồ về cái tên thường dân không có lễ tiết kia, Tần Lập đã tiếp lời:
"Có một cách vô cùng hiệu quả, nếu trong máu bị nhiễm độc, cứ việc dùng ngân châm đâm vào mỗi nguyệt đạo ở tay, lưng và bụng để kiểm tra xem kim bạc có hoá đen hay không, nặng nhẹ tùy vào độ ngả đen trên châm bạc, nếu chỉ sẫm màu một chút thì chỉ mới một tháng đổ về, nếu có nhiều vết đen thì tức là trên hai tháng, nếu kim bạc đen hoàn toàn, tức là người nhiễm Hồng Ân dược đã ngấm phải từ ba bốn tháng trở đi..."
Không muốn làm mất nhiều thời gian, Tần Lập lấy trong túi ra cả một bộ đủ loại kim châm từ lớn đến bé bày ra chờ sự cho phép từ thánh thượng.
Có lẽ là do làm chuyện bất nghĩa nên dễ chột dạ, gió lạnh thổi tới mà trong điện lại có lát đát vài người lấm tấm mồ hôi trên trán một cách bất thường.
Không gì trên đời này lọt khỏi tầm mắt Võ Tương Minh, một thối quen khó bỏ của y là ở những hoàn cảnh này luôn đưa mắt dò xét tường tận thần sắc mỗi người người tại đây, dù là một ả thị nữ, nhờ thế mà y thường thấy được vô số khoảng khắc loé qua mà người khác chưa những người khác chưa chắc đã thấy.
Nhận ra biểu cảm quái lạ của một vài người, Võ Tương Minh hết sức điềm nhiên mà gật đầu đồng ý.
Tần Hoa Nghi ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hề có một chút tỉnh táo, bị người ta dắt vào trong đâm mấy cây kim trâm vào người mà cũng không biết.
Thái y là nam nhân, thực tế không được quyền động chạm da thịt nữ nhân trong cung, nhất là hậu phi, thế nên đành đứng ở bên ngoài ra hiệu cho nữ quan lấy ngân châm đâm vào các nguyệt đạo nào trên thân thể phi tử.
Mãi một khắc sau, nữ quan lớn tuổi chậm rãi cầm khay đưng ngân châm tiến ra dâng lên cho chúa thượng xem xét.
Đầu xuân tuyết đã tận hết, vậy mà trong một khoảnh khắc, người ở nội điện nhất loạt đóng băng hết, không phải vì lạnh, mà là sững sờ vì thứ mà họ đang thấy tận mắt...
Mộc Lan giữ tư thế quỳ suốt gần nửa canh giờ qua nên thân thể mỏi nhừ, mất kiên nhẫn nhướn người lên, đúng lúc thấy được kết quả trên ngân châm, nàng mừng đến nổi nước mắt dâng ra đến ngoài khoé mắt, đứng phắt dậy vui mừng réo lên: "Bệ hạ người thấy chưa? Châm nhuộm đen hoàn toàn, tức là Tần Hoa Nghi nhiễm Hồng Ân dược trước khi Anh Lương Viện tặng Thạch Hương, rõ ràng là Anh Lương Viện bị hàm oan!!!"
Từ phi tần đến cung nhân ở nội điện ai cũng chấn kinh, đặc biệt là các tỳ nữ theo hầu Tần Hoa Nghi, không tin rằng lại có kẻ luôn ở phía sau ra tay mà mình chẳng hề hay biết...
Tần Lập đảo mắt một loạt, ngó tới cái bóng dáng già nua của ai đó ở góc xa, không nhịn được mà cất tiếng:
"Không biết liệu Giang viện phán có còn nhớ hay không? Mấy tháng trước ta từng chẩn đoán Tần Hoa Nghi có biểu hiện suy yếu bất thường, chính viện phán đại nhân đây đã bác bỏ hết, bây giờ nổ ra cớ sự này ngài nên giải thích thế nào với bệ hạ đây?"
Giang viện phán trừng mắt ngẩn người, không tin được tên nhãi ranh Tần Lập thế mà lại dám thừa cơ đánh mình ngay một cú trực diện vào mình.
Thằng nhãi ranh ngươi giỏi lắm!
Siết chặt lòng tay, Giang viện phán mặt bình tĩnh quỳ trước hoàng đế cũng đang ảm đạm liếc mình, lão vô cùng dõng dạc nhận tội:
"Triệu chứng của Tần Hoa Nghi mấy tháng trước trông qua chỉ giống như biểu hiện bình thường của các thai phụ sức khỏe yếu thông thường, không chỉ vi thần mà Trịnh thái y cũng không thể nhìn ra, thân nhận bổng lộc vua vậy mà lại làm việc sơ sót, cúi xin bệ hạ hãy trị tội vi thần cùng cả viện Thái Y!!!"
Nghe đến đây, hoàng đế phun ra tràng cười khẽ:
"Dùng đến cấm dược thất truyền ở ngoại quốc, còn cẩn mật suốt mấy tháng trời, không phải Thái Y viện các ngươi lơ là, chẳng qua là có kẻ quá cao tay mà thôi, nhưng tội bất cẩn của các ngươi đúng là không thể tha thứ..."
Không muốn nói về đám người bên viện Thái Y, Mộc Lan lết gối tiến sát tới long toạ, giọng bkhẩn thiết: "Xin bệ hạ hãy phóng thích Anh Lương Viện..."
Cục diện xoay chuyển làm Hạnh tuyển thị chóng hết cả mặt, ả thấp thỏm tính tới tính lui, quyết tìm ra sơ hở mà nhắm vào Thiện Lâm đến cùng:
"Bệ hạ, tần thiếp vẫn thấy lần thử nghiệm này không đáng tin chút nào, ở trong cung đâu mấy ai biết đến Hồng Ân dược có đặc điểm thế nào để mà xác định kim châm chuyển thành màu gì trong mấy tháng? Tần thái y kia mật thiết với Anh thị đến thế, tìm bừa một người về nói nhăng nói cuội đổi trắng thành đen thế nào mà chẳng được?"
Tần Lập khịt mũi: "Nguyên liệu trong Hồng Ân dược có cỏ Phiến Lịch là độc tố nhiều thường thấy phổ biến nhất mọc ở các vùng ven biển phía tây Vạn Thành, dược lực gây hại cho máu thế nào không cần bản quan nói, tiểu chủ cứ tìm bừa một thầy thuốc mà hỏi sẽ có kết quả ngay, không cần phải hỏi xoáy bản quan!"
Lý hoàng hậu phát bực với họ Hạnh nãy giờ rồi, mặt nhăn nhó nạt nộ:
"Sao ngươi lắm lời thế? Hay là vậy đi, để Hạnh tuyển thị ngươi thử qua vài tháng rồi sau đó mời Tần thái y lấy kim trâm thử nghiệm là biết thực hư ngay, có được không?"
Hạnh tuyển thị nhận thấy hoàng đế mặt lạnh liếc mình, ả tái mặt, có điều đại sự chưa thành, không thể vì chút sợ hãi mà làm hỏng chuyện được, cố nén sợ mà thưa:
"Tần thiếp quan hệ với Tần Hoa Nghi giống hệt chị em ruột, thấy chị mình bị hại nhất thời nóng nảy mới có lời không đúng, nhưng xin bệ hạ suy xét, những gì tần thiếp nói không phải không có khả năng, dù cho Tần Hoa Nghi bị nhiễm Hồng Ân dược trước đó hơn ba bốn tháng thì sao? Chuyện Anh thị ra bên ngoài mua cấm dược về mang đến tặng cho Tần Hoa Nghi với ý đồ bất chính là sự thật rành rành, nhân chứng vật chứng trước mắt, sao có thể nói vô tội là vô tội được? Biết đâu là ả ta, còn thông đồng với Tô Tiểu Nghi cùng Tần Thống Phán đây bày trò diễn kịch hồng muốn bao che cho nhau cả..."
"Ta thấy kì lạ thật..." Mộc Lan mắt sắc hơn dao phóng qua kẻ họ Hạnh kia:
"Cô cứ luôn miệng cắn chặt Anh Lương viện không buông, cứ như muốn bằng mọi giá để Anh Lương Viện nhận tội cho bằng được vậy, là ta phải hỏi cô có mục đích gì mới đúng, còn chưa ai trách cô tội nói năng xấc xược không biết lớn nhỏ đâu!"
Dứt câu, nàng lại hướng mặt đối diện đế hậu:
"Bệ hạ, hoàng hậu, Hạnh thị chỉ là mạt phẩm, xét về vai vế mà nói chỉ ngang với tỳ nữ bậc Trung đắng, tần thiếp là Tiểu Nghi bát phẩm, Anh Lương viện tuy bị tống giam nhưng chức vị không phế, vẫn là chính bát phẩm, thế mà họ Hạnh luôn miệng nói lời ngông cuồng không có một chút kính ngữ, tính luôn ban nãy ả buông lời mỉa mai nói trong cung có vị chủ nhân là nương nương cao quý bao che, khác nào ám chỉ chủ nhân cũ của Anh Lương Viện là Hà Đức phi? Trước mặt đế hậu mà lại dám nói như thế, thử hỏi cung quy ở đâu?"
Giật bắn mình, Hạnh tuyển thị biết mình nói năng quá thiếu suy nghĩ, nãy giờ vì nhanh mồm nhanh miệng mà nói ra không ít câu đại bất kính, không có Tần Hoa Nghi kề bên làm bùa hộ mệnh, ả chỉ có thể biến thành con giun đất run run làm vẻ cúi nhủi:
"Tần... tần thiếp... à không... nô tỳ chỉ là nhất thời nóng lòng vì chủ nhân m... mới sơ ý mạo phạm..."
Hoàng đế không hề vừa mắt chút nào về họ Hạnh, chẳng qua vì Tần hoa nghi nên y mới mấy lần bỏ qua, giờ xem ra không thể cứ để mặc dung túng ả làm càng nữa, hất hất mặt ra hiệu hoàng hậu cứ mặc sức làm gì mình muốn.
Lý hoàng hậu ngoan ngoãn bảo dạ, mặt lạnh tanh liếc Hạnh thị:
"Vả rách miệng nó!"
Xuân Hoa ngứa tay từ lâu, tiến tới vả bôm bốp vào Hạnh thị mười mấy bạt tai.
Hạnh tuyển thị trước kia lẽ ra cũng là phi tần chính phẩm, vì nói năng thiếu lễ độ mới bị Lý hoàng hậu giáng xuống Tuyển thị, trở thành kẻ danh phận không chính thức, e là hiện giờ ngay cả chức Tuyển Thị be bé ả chẳng thể giữ nổi tiếp.
"Vị trí Tuyển thị này lẽ ra dành cho tỳ nữ được quyền hầu tẩm thánh thượng, nhưng ta thấy ngươi giữ cũng như không, sớm không được bệ hạ yêu thích, người không thể hầu hạ tốt cho thánh thượng chính là kẻ vô dụng, địa vị này không hề thích hợp với ngươi nữa..."
Bị vả tới cái thứ hai chục, Hạnh thị ngã hất ra sau, chết đơ vì nghe câu mà hoàng hậu vừa nói.
Nếu nói thế... từ lúc này ả thật sự đã hoàn toàn mất đi thân phận là một cung tần trong cung, trở thành tỳ nữ hầu hạ chủ nhân đúng nghĩa.
"Bệ hạ tha tội! Hoàng hậu tha tội! Sau này nô tỳ không dám nữa đâu? Xin bệ hạ và hoàng hậu tha tội!!!"
Anh Lương Viện bị giáng thành cung nhân, hoàng đế buông lời mắng hoàng hậu, nay Hạnh thị bị giáng thành cung nhân, y một chút bận tâm cũng chẳng có, chậm rãi nhấc ly trà lên uống, mặc kệ ả van xin ra sao.
Khuất ẩn ở mộc góc điện mà không mấy ai để ý tới, Tiệp dư Ninh Tuyết cẩn trọng quan sát mọi sự tình, nàng ngước mắt ra cửa sổ nhìn sân điện trống trải của Các Vân hiên, nhớ mấy ngày trước còn ngập đỏ trong sắc hoa, giờ hiu quạnh làm sao.
Âu đều là bởi Diêu phi từng hạ lệnh đừng để lại mấy cánh hoa đỏ rơi lả tả ở sân, tránh để Tần Hoa Nghi vừa mất con thấy cảnh mà sinh thêm buồn lòng, thế cho nên cung nhân bên ngoài đó cứ quét và quét bất kể ngày đêm, giờ dù là một cánh hoa cũng chẳng thấy.
Bấm bụng suy tính, Ninh Tiệp Dư tự thấy đây đúng là thời điểm thích hợp, nàng rút hết can can đảm hiên ngang đi ra giữa điện, vén váy quỳ xuống bẩm:
"Bệ hạ... thần thiếp có việc muốn khởi tâu!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên không hiểu lại là chuyện gì nữa, còn về Ninh Tiệp dư, nàng ta vào cung tới nay gần hai năm, lúc đầu còn có một chút sủng hạnh, phong lên thẳng chức Tiệp dư vượt mặt cả Tần thị lúc hồi là Uyển Nghi, nhưng thời gian trôi qua đã vô tình khiến nàng trở nên ngày càng mờ nhạt, giờ chỉ là một phi tần nho nhỏ không được sủng ái mấy, phải sống chen chúc cùng Tần Hoa Nghi chua ngoa và Hạnh thị a dua nịnh bợ ở cái nơi Các Vân hiên chật chội.
"Khởi tâu điều gì?" Hoàng đế nhắm mắt, tay gõ gõ bàn hỏi.
Áp lực đè nén lên vai, Ninh Tiệp dư có chút hối hận vì sự đường đột vừa rồi, tuy đây không phải lần đầu diện thánh, ấy vậy mà mỗi khi đối mặt cùng y... nàng đều khiếp sợ không thể tả.
"Tần thiếp muốn tố cáo cung nữ Hạnh Hân có ý đồ bất chính, gây hại huyết mạch hoàng thất!"
Ninh Tiệp dư đúng là biết nắm bắt tình thế, Hạnh thị bị giáng thành cung nữ còn chưa tới một khắc, mấy người xung quanh chưa ai kịp thích ứng mà nàng ta đã thay đổi ngay cách gọi tên.
"N... n .. người n.. nói g... gì c... cơ c.. chứ?" Hạnh thị còn chưa thôi khóc vì vừa bị phế, bất chợt bị chỉ chứng, ả cứng đờ người, môi lập bập ấp a ấp úng.
Ninh tiệp dư không thèm nhìn đến Hạnh thị, đợi sau khi có được thêm dũng khí, nàng từ tốn nói:
"Hồi bẩm bệ hạ, Hạnh thị có mưu đồ bất chính, đối với Tần Hoa Nghi kiêu ngạo luôn sinh lòng thù địch ghen ghét, mùi Thạch Hương cao mà Tô Tiểu Nghi nói chính là từ y phục của ả mà ra!"
Hạnh thị theo bản năng túm lấy y phục mình đang mặc: "Y phục của ta? Cô nói nhăng cuội gì đó? Ta và Tần Hoa Nghi tình nghĩa hơn cả chị em ruột, là cô tính nết khó gần khiến Hoa Nghi không thích nên mới đố kỵ ta, bây giờ được nước liền vu khống ta hay sao?"
"Hừ! Muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm, cô nghĩ rằng chuyện xấu cô làm ngoài trời biết đất biết ra không còn ai biết nữa sao? Bắt đầu từ giữa tháng mười một lúc tuyết bắt đầu rơi, Tần Hoa Nghi đốt hương sưởi ngày càng nhiều, cô liền tận dụng thời cơ đó mặc gấm phục có mùi Thạch Hương, ngày ngày ở cạnh Hoa Nghi hầu hạ không rời nửa bước, ý đồ xấu xa lộ rõ ra đó! Anh Lương Viện chỉ là kẻ không may lọt vào bẫy của cô mà thôi!"
Ngây người ra giây lát, Hạnh thị ngây người không thể tin được là họ Ninh bình thường chui rúc nhát gan bây giờ có thể dũng cảm ra mặt vạch trần mình, ả lắc đầu liên hồi, giàn giụa nước mắt: "Ta không làm! Ta không có làm! Cô đừng vu khống ta! Có bằng chứng gì hay không chứ?"
Nói tới bằng chứng, Ninh Tiệp dư càng thêm tự tin, cong môi bảo:
"Dễ thôi, cô để mùi Thạch Hương quanh quẩn bên người lâu đến vậy, hẳn là thân thể cũng tự bị ảnh hưởng không ít, sẵn dịp vừa các ngự y vừa châm cứu cho Tần Hoa Nghi xong, hay là cô cũng lên giường nằm để bọn họ dùng ngân châm thử nghiệm nhé?"
Leng keng!
Hạnh thị do lùi ra sau mà vô tình khiến lư đồng phía sau ngã xuống đất, ả mắt trừng trừng nhìn Ninh Tiệp dư, bao nhiêu khí thế hồi trước đó nay tiêu tan hết.
"Mau thử đi!"
Hoàng đế đang trầm tĩnh bỗng rầm vang khiến chúng phi sợ đến giật thót người, còn xua tay kêu thái y mau hành sự.
Khi Tần Lập rút ngân châm ra đi tới gần Hạnh tuyển thị, nhãn quan ả mở to, thân thể run lẩy bẩy, tay chân tê liệt khuỵ xuống:
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!"
Xong một kẻ, Ninh Tiệp dư vẫn chưa hết chuyện muốn bẩm, ngón tay nàng như mũi tên chỉ đến thị tỳ hầu cận của Tần Hoa Nghi là Vân Chi:
"Không chỉ Hạnh thị, mà ngay cả Vân Chi cũng có dính dáng đến! Tần Hoa Nghi ban đầu không hề nhìn tới đến Thạch Hương cao mà Anh Lương Viện tặng lấy một lần, nhưng chính ả năm lần bảy lượt cố tình nhắc đến, thần thiếp thường xuyên tiếp cận Tần Hoa Nghi thấy được tỷ ấy cả tháng qua chỉ sử dụng đôi ba lần, gần nhất lại hai ba hôm trước khi mất thai, còn chê không bai là mùi nhàm chán, lý nào hộc cao vào đêm Anh Lương Viện bị chỉ tội lại vơ đi không ít chứ? Chắc chắn là chúng động tay động chân vào!!!"
Ninh Tiệp dư có chứng cứ chỉ tội Hạnh tuyển thị, tức là với Vân Chi cũng có, ả nào có cái gan chối bay chối biến như họ Hạnh, chưa gì đã không đánh mà khai, quỳ rạp người van xin:
"Bệ hạ minh giám..."
Ninh Tiệp dư cười khảy, nàng lắc lắc đầu tỏ ra chán nản:
"Bệ hạ, người không tin được đâu, Tần Hoa Nghi tuy đãi ngộ vượt bậc, nhưng đối với cung nhân thường không thích dung túng cho cung nhân quá nhiều tiền bạc ngân lượng, bổng lộc mỗi tháng vẫn như cũ không thêm không bớt, vào hôm có tin Tần Hoa Nghi mất thai, tần thiếp vì chưa dám chắc chắn điều gì nên bèn mạo muội cho người theo dõi chúng, quả nhiên phát hiện trong phòng riêng bọn chúng cất giấu không ít tiền của, thậm chí lén lút đưa cho bằng hữu trong cung giữ giúp, số ngân lượng tổng cộng vượt xa cả bổng lộc cung nhân, nếu Tần Hoa Nghi không thưởng thêm, tiền đó từ đâu ra? Sở dĩ tới giờ thiếp mời giác trò bẩn thỉu của chúng là do chưa đủ căn cứ, nay có Tô Tiểu Nghi cùng Tần thái y liên tục có bằng chứng xác đáng, thần thiếp không thể ngồi yên nhìn Lương Viện bị oan được!"
Hạnh thị và Vân Chi hết đường chối tội, bọn ả khúm núm cúi đầu, mặt xanh trắng biến dị như xác chết.
Mộc Lan suy nghĩ cực kỳ nhạy bén, nàng nhận ra mấu chốt, lập tức đi lời Ninh Tiệp dư mà phân trần:
"Nhà lão Ngưu mới đây cũng được Hạ tướng tìm ra hơn trăm lượng giấu trong nhà, bệ hạ à, thảo nào đêm hôm đó chúng bấu víu chặt vào Anh Lương Viện để nhục mạ vu khống, hoá ra cả đám tiện nhân này đều là bị cùng một người sai khiến cả!"
"Bệ hạ tha tội!"
"Bệ hạ tha tội!"
Cả nội điện giờ chỉ còn lại tiếng khóc lóc van nài của đám nữ nhân, tiếng nói bọn họ léo nha léo nhéo nghe mà nhức hết cả tai.
Hơn cả canh giờ ngồi đây, Võ Tương Minh luôn là bộ dạng ó đăm cau có lẳng lặng trên long tọa không lên tiếng câi nào, tới bây giờ chân mày y mới hơi giãn ra, thân thể thả lỏng, mặt trầm ngâm mà âm giọng êm đềm đi mấy phần:
"Tạm thời phóng thích Anh Lương Viện và cung nhân Bách Hợp điện, những người bị hành hình thương tổn thể xác... hãy gọi ngự y tới chữa trị..."
Cái câu những người bị dụng hình thương tổn thể xác là hoàng đế cố tình nhấn mạnh để hoàng hậu tự cảm thấy ăn năn khi nghe thấy, tiếc là nàng ta suy nghĩ quá đơn giản, rất ngây ngô mà gật gật đầu.
Quét nhìn toàn thể người trong nội điện thêm lần nữa, nhất là với hai ả tội nhân, y siết chặt nắm đấm, thở ra một tiếng lạnh băng:
"Cả lũ bọn chúng, đồng loạt giam vào Bạo Thất để cho Bộ Hình xử lý, nói với Hình Bộ thượng thư Hồng Chính Nguyên là bất kỳ tên nghi phạm nào cũng phải dụng mọi hình phạt để tra khảo bức, đặc biệt là Tiểu Ân Tử..."
____________
Ở bên ngoài loạn đến đâu đi nữa thì Cẩm Lạc cung vẫn một màu tĩnh mịch trầm lắng, khác biệt hoàn toàn với sự xô bồ náo nhiệt ở phần ngoài kia của hoàng thành Đại Trì, tưởng chừng như không ai trên đời có thể xâm phạm tới.
Ngồi bên góc hiên, Ngô phi an an ổn ổn nhâm nhi tách trà hạt sen nóng hổi, nhàn nhã chăm chú ngắm nhìn cảnh quang sáng ngời của bầu trời lập xuân.
"Tuyết ngừng rơi, băng dần tan, đây mới là cái không khí trong lành sảng khoái nhất..."
Tỳ nữ Ngọc Vân bưng đĩa điểm tâm đặt lên bàn đá, quan sát thái độ chủ nhân, nhoẻn miệng nói: "Khí sắc của chủ nhân hôm nay tốt quá, gần đây nô tỳ chú ý thấy người ngày càng ít ho hơn so với lúc trước..."
"Khí sắc của ta có cái gì quan trọng chứ? Bây giờ cả cung ai cũng đang xem kịch, có ai thèm đoái hoài gì tới cái thứ bệnh tật này chứ?"
Ngô phi miệng cười tươi rói nhưng lời nói toàn là dè bỉu chính mình, từ lúc mới tới Cẩm Lạc cung hầu đến giờ chưa bao giờ Ngọc Vân thấy chủ nhân rạng rỡ như hôm nay cả, nội tình bên trong, ả sớm đã đoán ra mấy phần.
"Nghe nói người bên Càn Tường cung ung nhàn nhã lắm nhỉ? Tháng trước còn bưng vài chậu hoa lan cỡ lớn để ở trong tẩm thất, nghe đâu cứ đến đầu mùa xuân là nụ hoa nở to đẹp mắt, thật tiếc là bản cung không có cơ hội chiêm ngưỡng......"
Nghe chủ nhân nói tới hoa đào, Ngọc Vân mới nhớ ra mấy tháng trước Chung thái úy từng dâng vài chậu hoa lan cỡ lớn bắt mắt từ Đại Tuyên quốc mang vào cung tặng cho Quý phi, nói tới Đại Tuyên, sao trùng hợp quá, Thạch Hương cao đang làm dậy sóng hậu cung cũng xuất sứ từ Đại Tuyên thì phải...
"Trách nhiệm của Quý phi chỉ là thay hoàng hậu chăm lo nội vụ, an ủi Tần Hoa Nghi, dù sao cũng không liên quan tới Quý phi, người bên đó cùng Tần Hoa Nghi trước đây từng có bất hoà nên hẳn Quý phi rất vui..." Ngọc Vân thấp tiếng trả lời.
Không biết có gì buồn cười mà Ngô phi lại xì ra tràng cười sảng khoái:" Không liên quan rồi cũng thành liên quan thôi, nghe ngươi nói tới bất hoà bản cung mới nhớ, lần trước Chung phi và Tần Hoa Nghi cãi nhau long trời lở đất, ây da, kẻ thù sảy thai, ả vui cũng phải..."
Nàng ngẩng mặt, nhìn từng gợn mây vu vi lướt qua mắt mình, ung dung cảm nhận từng trận gió the the tàn dư từ mùa đông vừa qua, đối với người có thể trạng yếu ớt như nàng thật không thích hợp ra ngoài này đón gió.
Âu cũng bởi vì lòng nàng có quá nhiều sự sung sướng và phân khích, thân thể nóng lên hệt bị lửa đốt, chỉ có phiêu diêu trước gió mới khiến tâm nàng tịnh đi.
Quanh năm suốt tháng ở lì trong Cẩm Lạc cung không có nghĩa là nàng không biết đến những việc xảy ra ngoài kia, còn nắm rất rõ là đằng khác, thành thật mà nói...
...Chuyện nữ nhân họ Anh kia có thể một đường thoát tội dễ dàng đến thế hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng.
Nhưng không sao... chỉ vậy là đủ...
____________
Gần chục ngày trong Bạo Thất, có lúc Thiện Lâm nghĩ rằng mình chết rồi, là thực hay mơ, tối hay sáng nàng chẳng rõ, cách duy nhất để phân định được ngày đêm là thông qua ô cửa nhỏ phía trên nhà ngục.
Về những vết thương trên người, tuy Nguyệt Hằng từng đem tới mấy lọ thuôc giúp trị thương, nhưng hai tay nàng sưng tím còn chưa biết có tàn phế hay không, có cách nào để mở ra mà thoa hay uống thuốc chứ?
Cố lắm mới vặn được nắp thuốc ra, mò mò mẫm mẫm một buổi đã làm thuốc trong lọ đổ ra hơn một nửa, nàng chỉ đành gắng sức thoa phần còn lại lên hai tay mình.
Vào đêm dụng hình, Lý hoàng hậu đổi trò liên tục, tay chân nàng chỉ bị kẹp một lúc rồi chuyển sang hình phạt khác, có vẻ chưa gì đến mức gọi là tàn phế, có điều các khớp ngón tay ngón chân tới giờ vẫn chưa thể linh động được, đôi lúc dịch chuyển được một lúc rồi lại lực bất tòng tâm.
Bên tai vẫn là tiếng kêu reo réo 'Ái phi! Ái phi!' từ tên điên gian kế bên, cả ngày ngoài lúc tra thẩm ra thì chỉ ở một chỗ, thế mà lúc nào cũng thấy mệt mỏi, ngủ rồi lại ngủ, lại còn hay nằm mơ là mình thoát ra khỏi đây nữa...
Chẳng hạn như hiện tại, một khắc trước khi nhắm mắt còn thấy mình nằm ở nhà ngục, giờ mở mắt ra xung quanh đã biến thành tẩm thất Bách Hợp điện, thân thể nằm trên chiếc giường thân quen, dù không mấy êm ái nhưng tốt hơn đống rơm ở Bạo Thất gấp vạn lần.
"Tỷ tỷ..."
Tiếng nói run run truyền tới, Thiện Lâm nửa tỉnh nửa mê thấy được Mộc Lan mắt ngấn lệ nhìn mình, nàng mới nhướn mày...
Đây là thực hay mơ?
"Mộc Lan..." Nàng khẽ tiếng, muốn ngồi dậy.
"Cẩn thận, coi chừng đau..." Lần này là giọng nam nhân quen thuộc không kém, có thể quan tâm nàng đến vậy, chỉ có thể là Tần Lập.
Thú thật thì đau đớn thể xác đối với Thiện Lâm mà nói đã chai lì hết, đau đớn gì nàng đều mặc kệ, thấy được Tần Lập, nàng càng chắc chắn đây không phải mơ!
"Tần Lập..."
"Có cử động tay được hay không? Mau nói hết tình trạng trong cơ thể cho ta biết đi..."
Tần Lập khám cho Thiện Lâm gần nửa canh giờ, hỏi cặn kẽ đủ thứ về tình trạng sức khỏe, Thiện Lâm có sao nói vậy, không giấu giếm nửa câu, hết thảy những lời nàng nói trong mấy khắc ở đây dường như còn nhiều hơn cả mười ngày bị thẩm vấn trước Hồng thượng thư.
Nhìn thương thể trên người chị mình, Mộc Lan nhịn không nổi nghiến răng:
"Hoàng hậu đó đúng là ghê gớm, còn bức cung ép tỷ nhận tội! Chắc chắn ả có dính líu tới cái thai bị mất của Tần Hoa Nghi, bằng không cầm gì phải ra hạ sách bẩn thỉu như vậy chứ?"
"Nói khẽ thôi..." Thiện Lâm bặm môi nhắc nhở đứa em.
Đúng thật là hoàng hậu đáng nghi nhất, ả có xung đột với Tần Hoa Nghi, thời điểm nàng bị tống giam lại dám xông vào Bạo Thất hành hình tra thẩm dù chưa có sự đồng ý của hoàng đế, thậm chí dám ép nàng in tay nhận tội...
Lỡ người bên ngoài mà biết, ai mà không cho rằng ả là thủ phạm hại người xong còn muốn bày trò vu khống cái đứa Lương Viện nhỏ nhoi này chứ? Trò trẻ con...
"Ta vừa thoát khỏi nơi địa ngục... cứ từ từ tính tiếp..."
Đợi lúc Tần Lập khẳng định chắc nịch rằng mình chưa tàn phế Thiện Lâm mới dám thả lỏng người, buông xuôi nằm đó để hắn băng bó và thoa thuốc.
Nghĩ đến trên dưới cung nhân Bách Hợp điện bị tống giam theo mình, quan trọng là An Ly, Thiện Lâm đang yên ổn lại trở nên nôn nóng, muốn mở miệng hỏi thăm, đột ngột có tiếng báo khẩn vang lên:
"Chủ nhân, Tiểu Ân Tử bỏ trốn khỏi Bạo thất rồi!"