Tần Hoa Nghi mang thai quý, bấy lâu hoàng đế với Cao Thái hậu luôn cho người chăm nôm kỹ lưỡng không chút sai sót, giờ lại có chuyện bị động thai làm cả Hoàng Thành nháo nhào lên hết.
Không biết họ Tần đau thật hay giả bộ, ôm bụng la hét không ngừng kêu đau.
Thái hậu ngoài mặt tỏ ra đau lòng khôn xiết cho hoàng tôn, lập tức truyền lệnh cho thái y cả cung tập hợp hết tại Các Vân hiên chẩn trị.
Giang viện phán đứng đầu Thái y viện sau khi xem xét hết mới cùng thêm năm sáu vị thái y khác nhất trí bảo Tần Hoa Nghi do quá kích động nên thai khí mất ổn định, không ảnh hưởng nhiều đến cái thai, có điều sức khoẻ Tần Hoa Nghi không được tốt, nên nghỉ dưỡng nhiều hơn tránh đi lại.
Cao Thái hậu thở một hơi nhẹ nhõm rồi mắng Tần thị lỗ mãng, đồng thời lớn tiếng quở trách Chung phi vì tội làm tổn hại long thai, dù cho cố ý hay vô tình đều đáng bị phạt.
Chung phi ấm ức nhẫn nhịn chịu đựng, lãnh hình phạt quỳ ngoài Thọ Ninh cung hai canh giờ.
Giờ là cuối mùa đông, là thời điểm lạnh nhất năm, quỳ bên ngoài trời hai canh giờ sợ là Chung phi từ bệnh giả cũng trở thành bệnh thật, có thể nằm luôn ở Càn Tường cung thêm năm bữa nửa tháng không chừng...
____________
Chung phi được giải miễn cấm túc với Thiện Lâm mà nói không phải tin tốt lành gì, còn Tần Hoa Nghi ngạo mạn không xem ai ra gì kia nàng cũng không ưa gì nàng ta, giờ hai kẻ mình chướng mắt đối nghịch, kẻ ôm bụng nằm đau, kẻ nếm mùi quỳ dưới tuyết lạnh.
Thật không gì sung sướng hơn...
Lắc đầu choáng tỉnh, Thiện Lâm vỗ vỗ nhẹ hai má, không thể tin rằng mình lại có ngày mang thứ tâm tư đắc ý hả hê thế này trong đầu.
Vội kêu Liên Nhu mang tới một chậu nước, nàng hất hất nước lên mặt cho thật tỉnh táo hơn, cố dìm cái loại ý nghĩ xấu xa ấy xuống, giam cầm mãi mãi ở nơi tận cùng đáy lòng không bao giờ muốn nó xuất hiện nữa.
"Tiểu chủ xin hãy cứu nô tài! Tiểu chủ xin hãy cứu nố tài!" Tiếng kêu khóc thất thanh từ một tiểu thái giám phát ra từ phía sau Thiện Lâm.
Nàng quay đầu nhìn kỹ mới thấy hoá ra đó là Tiểu Ân Tử mới đến, bình thường thấy hắn siêng năng tháo vát, lúc nào cũng hăng hái vui vẻ, hôm nay bị gì mà lại ở đây khóc lóc ỉ ôi?
"Có cớ sự gì ngươi mau nói?"
Trải qua việc của Liên Thanh, quan hệ chủ tớ Bách Hợp điện vô cùng hài hoà, ngay cả hai người mới tới là Liên Chi và Tiểu Ân Tử nàng đều tận tâm hậu đãi, nếu là nơi khác, sẽ chẳng bao giờ thấy được cảnh một cung nhân khóc lóc cầu xin không có phép tắc trước một phi tần như cung của Thiện Lâm.
"Nô tài... nô tài..."
Thiện Lâm luôn thật tâm xem những người chung sống với mình là người một nhà, nàng nhìn tiểu thái giám khóc tèm nhem mặt mũi là biết hắn đã gặp phải chuyện vô cùng thương tâm, thay vì dò hỏi, nàng lại xoa vai vỗ về hắn.
Tiểu Ân Tử nước mắt lại chảy lả chả, miệng mấp máy kể hết đầu đuôi sự việc:
"Tiểu chủ... nô tài xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã mồ côi, cùng ca ca nương cậy vào nhà bá phụ bá mẫu, sau khi vào cung làm thái giám có bao nhiêu bổng lộc đều gửi hết về quê nhà cho bá phụ bá mẫu dưỡng già, mấy hôm trước ca ca phạm sai, bị cấp trên phạt năm mươi gậy, còn miễn trừ bổng lộc ba tháng, bây giờ huynh ấy đổ bệnh liệt giường chết dở sống dở, mà cùng lúc này bá phụ đột nhiên lên kinh thành mở mối làm ăn gặp thua lỗ, nay đổ nợ mất rồi, bổng lộc ít ỏi của nô tài đã sử dụng hết cho việc mời Thái Y chẩn trị cho ca ca, nay nô tài chẳng còn trong tay một xu, bệnh tình thương tích ca ca chưa thuyên giảm, mất bổng lộc, bá phụ nợ nần, nô tài thật không biết làm sao, chỉ còn tiểu chủ là người cuối cùng giúp được nô tài, xin tiểu chủ giang tay cứu giúp! Nô tài nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời để đền đáp!!!"
Hoàn cảnh đáng thương đến vậy, người lòng dạ sắt đá thế nào cũng phải sót, Thiện Lâm ân cần đỡ tiểu thái giám dậy, gạt lệ trên đáy mắt hắn như thể Tiểu Ân Tử là đệ đệ mình.
"Đừng khóc nữa, ta nhất định sẽ giúp, cũng không cần ngươi phải làm trâu làm ngựa đâu."
Thuở ở nhân gian, phiêu du khắp nơi nhìn thấy các bá tánh chịu cảnh lầm than cơ cực, người chịu đói, người chịu lạnh, người không có nhà cửa, hài nhi không cha mẹ,... ngoài việc cho họ vài đồng bạc lẻ thì không thể giúp thêm được gì, đôi lúc Thiện Lâm thấy mình quá bất lực, sống trong biệt phủ giàu sang ở Anh gia mà lòng nàng vô cùng thổ thẹn.
Nay có người chịu khổ ngay trước mắt, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ngơ...
"Liên Nhu, mang bổng lộc hàng tháng của ta tới đây."
Với vị trí Lương Viện hàng bát phẩm, bổng lộc mỗi tháng nàng chỉ có khoảng ba mươi lượng bạc, chưa tính đến việc nàng thất sủng, tiền tháng đôi lúc bị phủ Nội Vụ cắt xén thêm bớt, lược bỏ hết khoảng chi tiêu thật không biết còn sót ra bao nhiêu.
Cũng may nàng tiêu sài tiết kiệm, gôm lại bổng lộc mấy tháng nay trừ ra tiền sinh hoạt chắc còn hai mươi tám lượng, ngân lượng ban thưởng cho việc cứu Hà phi đầu năm nay còn một ít, tiền bổng lộc khi là cung nhân, còn cả số khăn tay mà nàng thêu được trong thời gian qua, mang ra ngoài cung bán chắc sẽ có chút giá trị.
Tổng cộng lại hết là gần tám mươi lượng, dù xuất thân nhà quan danh môn một vùng nhưng cả đời Thiện Lâm trước lúc nhập cung chưa bao giờ cầm trên tay số tiền lớn thế này, không khỏi thấy có chút ngỡ ngàng.
Đưa hết mọi thứ mình có vào tay Tiểu Ân Tử, nàng trịnh trọng nói: "Số tiền này chắc là sẽ phần nào giúp bá phụ ngươi vượt qua khó khăn trước mắt, ngươi cứ nhận lấy."
Tiểu Ân Tử nhìn tròng chọc số ngân lượng xếp ngay ngắn trên khay, lệ chảy dài, chân thành quỳ xuống tạ ơn: "Đủ rồi... chỉ... chỉ nhiêu đây là đủ! Nô tài cảm tạ đại ơn đại đức của chủ nhân!"
Loay hoay một lúc Tiểu Ân Tử lại hành lễ thêm lần nữa, quay đầu cáo lui ngay.
Mới làm việc tốt xong nên tâm trạng Thiện Lâm thấy thật dễ chịu, tâm tư mụ mị ban nãy phút chốc không còn nữa.
"Tiểu chủ, người đưa hết bổng lộc cho Tiểu Ân Tử, vậy..." Liên Nhu lo ngại nói.
"Cố mà sống tiếp thôi..."
Thiện Lâm trả lời hết sức bình thản, không hề có chút gánh nặng hay hối hận nào, quả thật Liên Nhu nói không sai, ngân lượng chi tiêu hàng tháng có bao nhiêu đưa hết cho người ta mất rồi, sợ là thời gian tới khó sống đây.
Làm thê thiếp của thánh thượng mà túng quẫn không xu dính túi, trên đời này chắc chỉ có Anh Thiện Lâm nàng...
____________
Cả Càn Tường cung trong một ngày mà nháo nhào mấy đợt, cung nhân ra ra vào vào, người thì cầm nước ấm, người thì lấy lò than, kẻ thì cầm chăn bông.
Chỉ cần lửa trong lò sưởi yếu đi là lập tức được thay than, nước trà vừa mất hơi nóng liền thay nước mới, điều duy nhất mà các cung nhân biết mình nên làm đó là làm mọi cách sao cho chính điện Càn Tường cung ấm áp nhất có thể.
Chung phi thu gọn người ngồi cuộn tròn trong mấy lớp chăn dày cộm, cả thân thể run bần bật, hai tay cầm chặt túi ấm, đôi chân được nhóm cung nữ xoa bóp cẩn thận ngâm rồi bên trong thau nước ấm.
...đây là hậu quả cho việc quỳ hai canh giờ ngoài trời tuyết mùa đông cuối tháng mười hai.
Chung phi nương nương khí thế hơn người, lộng lẫy kiêu sa ngày xưa giờ đúng là thân tàn ma dại....
Lan Châu ở phía dưới xoa nắn hai chân tê cứng của vị nương nương, nhận thấy đôi chân trắng nõn mềm mại thường ngày giờ sưng tấy đến thô ráp, ả không kiềm được nói: "Chủ nhân..."
"Không cần nói gì hết!" Chung phi huơ tay, đôi mắt đỏ ngầu sòng sọc nhìn về một hướng bất định.
"Thời gian trước bản cung có dặn ngươi viết lá thư nhà âm thầm gửi về bên ngoài, cha ta có hồi âm gì không?"
Lan Châu ngừng động tác tay, ngẫm nghĩ mới ngước lên nói: "Thái úy vì chuyện của người mà trên triều mấy lần phân bua với bệ hạ, bệ hạ có lúc nhỏ tiếng thuyết phục, có lúc lớn tiếng khiển trách doạ đuổi ra khỏi triều, Thái úy đại nhân không phục, quỳ mãi ngoài điện Cửu Long tới tận chiều, chưa hết, sáng nay còn có người trên triều bóng gió về việc Thái úy nhận hối lộ quân hưởng, không hoàn thành chức trách, triều đình gần đây loạn lên hết."
"Cha đúng là quá hồ đồ..." Chung phi giận dữ ném túi ấm đi.
"Bản cung dặn dò bao nhiêu lần, hậu cung xảy ra việc gì cũng được, thân là đại thần tiền triều đừng bao giờ xen vào, tại sao cứ thích mang rắc rối tới đây chứ, cuối cùng kẻ chịu liên lụy vẫn là một mình bản cung thôi. Còn cả chuyện hối lộ...."
Lan Châu rút khăn lụa lau khô tay mình, ân cần khuyên giải cho chủ nhân bớt nóng giận: "Chủ tử chớ nghĩ nhiều, bệ hạ đối với mấy lời buộc tội vô căn cứ kia không chú ý lắm, việc lỗ mãng vừa qua cũng là bởi thái úy đại nhân lo lắng thương yêu người nên mới làm chuyện nông nổi..."
"Đó không phải là lo lắng thương yêu ta..." Chung phi cắt ngang lời ả thị tỳ, gằn giọng: "Cái mà cha thích nhất là sĩ diện, nghĩ rằng bản ở trong hậu cung thất thế sẽ làm lão thua thiệt trước đám người họ Lý, còn ai hiểu rõ lão bằng bản cung chứ?"
Chung phi vẫn nhớ thuở trẻ ông ta anh dũng thiện chiến, mưu thao kế lược, vì sao càng già càng thiếu suy nghĩ, trở nên bộp chộp nóng tính không khác gì đứa trẻ chỉ thích làm theo bản năng.
Còn chuyện hối lộ và không làm tròn chức trách, nàng hiểu quá rõ con người hết thuốc chữa ấy rồi nên khỏi cần nói thêm...
Chợt nhớ ra thêm một chuyện, Lan Châu tiến tới sát bên chủ nhân, the thé giọng: "Bỏ qua chuyện này, còn một tin này quan trọng hơn mà Thái úy đại nhân muốn gửi cho người, nô tỳ vừa nhận được từ một khắc trước thôi."
Nói rồi ả "E hèm!" một tiếng, ra hiệu cho đám cung nhân đứng tấp nập trong gian phòng lui ra hết, còn mình thì khúm núm lấy ra từ túi áo một bao thư gói kín dâng lên.
"Đây là gì?" Bao thư màu vàng tươi gói kín cẩn thận bằng sợi chỉ đen trông hết sức thần bí, Chung phi nheo mắt nhìn tới nhìn lui cũng không biết bên trong là gì mà gói kín đến thế
"Là thư mật từ Nam thị..."
Nghe tới Nam thị mà Chung phi choáng váng, quên hết cơn lạnh, xốc chăn ra chụp lấy bao thư, xé ra đọc một loạt nội dung bên trong.
"Người mang thư là Phúc Tử, hắn đã nói hết khái quát cho nô tỳ biết tình hình, rằng quốc quân Vạn Nam có ý gửi mật thư thâu nạp Thái úy đại nhân ngã về phe Vạn Nam quốc."
Chung phi chẳng hề để ý gì đến mấy câu lảm nhảm của Lan Châu, chuyên chú trừng mắt nhìn mấy hàng chữ dài trên tờ giấy...
Nội dung toàn là mấy lời khích tướng gây chia rẽ, rằng hoàng đế Vạn Thành đối với Chung gia có nhiều nghi kỵ, rồi một ngày sẽ loại bỏ tận gốc công thần quyền cao chức trọng để độc bá giang sơn, chi bằng hãy quy phục Vạn Nam, gầy dựng tân quốc...
Người viết quả nhiên là quốc quân Vạn Nam - Nam Thánh Di... còn có dấu ấn hình chim thạc hai đầu...
Ngơn tất sắt bén ấu chặt khiến tấm thư phẳng lì bị biến dạng thành nhăn nhúm, Chung phi không thể tin vào những gì mình đọc trước mắt, đám người Vạn Nam vậy mà lại viết thư chiêu mộ Chung gia nàng?
"Chuyện này từ bao giờ?"
"Nghe Phúc Tử bảo từ đầu năm nay đã Chung phủ xuất hiện không ít dấu hiệu kì lạ, như hình chim thạc hai đầu linh vật ở Vạn Nam, chẳng qua khi ấy Thái úy đại nhân không mấy để tâm, cho đến mấy tháng trước, thời điểm người bị cấm túc không bao lâu thì lá thư này lập tức xuất hiện trong Chung phủ."
Nhìn kỹ nội dung thư thêm một lần để đảm bảo mình không đọc sót đoạn nào, Chung phi như mất hơi mà thở hồng hộc: "Cha ta... đồng ý chưa?"
Lan Châu chú ý về phía cửa, lắc đầu kịch liệt: "Chuyện phản quốc Thái úy đại nhân sao có thể đồng ý được? Bức thư này là ngài ấy dặn Phúc Tử lén lút đưa cho người xem thử, nô tỳ cầm thư mà nơm nớp lo sợ lỡ có ai phát hiện..."
Chung phi gật đầu, dù cho nội dung thư nói không hề sai về tình hình triều đình hiện tại, đương kim hoàng đế ngày càng nắm được nhiều quyền binh hơn trước nên y đối nhà họ Chung nàng ngày càng ít dung túng, lỡ như nam nhân đó thật sự nắm được thời cuộc, khó thể đảm bảo y sẽ không nhổ đi vài cái gai trong mắt..
Nhưng dù có là vậy, chuyện phản quốc tuyệt đối không được phép làm, nếu thất bại, không chỉ nàng mà cả toàn gia nhà họ Chung đều sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, trở thành tội nhân thiên cổ.
Thậm chí nếu phụ thân có đồng ý, nàng vẫn sẽ quyết phản đối đến cùng.
"Nô tỳ có một thắc mắc không biết có nên nói hay không." Lan Châu buộc miệng nhả thêm ra một câu.
"Cứ nói."
Lan Châu lại liếc ngang dọc, ngồi xuống bên chân chủ nhân, hạ giọng xuống hết sức có thể: "Nô tỳ luôn cảm thấy bắt đầu từ gần một năm trở lại đây luôn có không ít sự việc ập đến làm bệ hạ với Chung gia rạn nứt, đúng lúc Thái úy đại nhân bắt đầu sắp mất kiên nhẫn thì có mật thư từ Vạn Nam gửi tới, việc này quá trùng hợp đi..."
"Ý ngươi..."
Điều mà Lan Châu giải thích Chung phi xâu chuỗi lại hết mới ngẫm ra huyền cơ kinh khủng bên trong...
Phải chăng ngay từ đầu có kẻ sắp đặt mọi chuyện đằng sau, làm hoàng đế ngày càng chán ghét Chung gia, còn Chung gia nảy sinh bất mãn với thánh thượng, chưa kể Chung gia nắm nhiều binh lực và quyền uy triều đình, nếu có thể khiến quân thần rạn nứt, kẻ hưởng lợi nhất chắc chắn là đám người ngoại tộc, nay lại cả gan mở lời chiêu mộ Chung gia, xem gia tộc nàng là gì chứ?
"Nam thị..." Chung phi nghiến răng ken két.
Nhìn mẫu thư bị vò nát trong tay, nàng dứt khoát ném vào lò lửa cháy ngun ngút.
"Chủ nhân, ta có nên cùng Thái úy đại nhân bẩm tâu lên bệ hạ hay không? Biết đâu người thấy Chung gia ta trung quân ái quốc sẽ có cái nhìn khác, cục diện hiện tại của người cũng sẽ thay đổi."
"Không được!" Chung phi kiên định lắc đầu: "Tuyệt đối không để bất kỳ ai bên ngoài biết được sự tồn tại của lá thư này, dù Chung gia không tham gia phản quốc, nhưng đến mức độ được cả địch quốc nhắm tới mời gọi sẽ dễ khiến người ngoài sinh lòng nghi ngờ, rằng chúng ta thật sự có lòng riêng mới để Nam thị nhìn thấu, cái tội danh mang tâm tư đối nghịch triều đình khó mà rửa sạch."
Thấy chủ nhân nói đúng, Lan Châu nhanh tay lấy thanh sắt ấn mẫu giấy sâu hơn vào lòng ngọn lửa.
"Về suy đoán vừa rồi, bản cung còn nhận ra một nghi hoặc khác..." Chung phi dựa ra sau ghế, đôi mắt đăm chiêu hờ hững hướng về lò than đang cháy rụi nuốt chửng tất cả: "Liệu Chung gia ta có phải gia tộc duy nhất nhận được mật thư từ Nam thị?"
Lan Châu ngớ ra, vậy mà ả lại chưa từng nghĩ tới trường hợp đó...
Năm vị lão thần trụ cột hiện tại ở triều đình Lý Tể tướng, Chung Thái Uý, Nghĩa Thân vương, La Thái sử, Lê Tư Đồ, chưa tính tới ca ca Hà phi là Hà Ngự sử đang được trọng dụng, Mục tướng, Tống tướng,...
Ngoài Thái úy Chung Tuấn ra thì số còn lại cũng không phải không có người nảy sinh mâu thuẫn với hoàng đế thời gian qua.
"Chẳng lẽ ý người là Lý Tể tướng..."
"Suỵt!" Chung phi kê tay lên môi, trừng mắt: "Bản cung chỉ đoán thôi, trước mắt hãy đem hết mối hiềm nghi vừa rồi nhắn gửi đến phụ thân, dặn người trên triều phải để mắt đến Lý Lâm."
"Dạ."
Lan Châu tính lui ra thi hành nhiệm vụ ngay lập tức, vừa lúc đụng mặt cung nữ Lan Hiên đang sắp sửa đi vào.
"Chủ nhân, có một thị nữ lén lút lẻn vào cửa bên cửa nhỏ Càn Tường cung muốn bái kiến người..."
"To gan!" Lan Châu bực mình quát: "Cung nữ ở đâu mà không biết phép tắc tới vậy?"
Lan Hiên e dè cúi mặt, giọng nhẹ bẫng như không muốn ai ngoài chủ tớ Chung phi nghe: "Là người ở Cẩm Lạc cung..."
Từ khoảnh khắc ấy, các cung nhân bên ngoài không biết ba người bên trong nói chuyện gì với nhau, một hồi sau họ liền nghe thấy tiếng Chung Quý phi tức giận mắng chửi, đập vỡ cả bình lưu ly mà bình thường mình yêu thích...
____________
Mấy ngày trôi qua, Thiện Lâm không hề biết gì về tình hình gia đình của Tiểu Ân Tử hiện tại, cho tới sáng nay hắn mới hồi cung báo rằng đã đưa tận tay đưa tám mươi lượng cho bá phụ ngoài cung, số tiền nợ coi như trả xong.
Nghe được tin tức tốt Thiện Lâm mới dám thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ lần trước Tiểu Ân Tử có nhắc đến việc ca ca hắn bị phạt trượng trọng thương nằm liệt giường, đành tùy tiện hỏi thăm mấy câu.
Tiểu Ân Tử đáp hiện ca ca đang dần ổn định hơn, có điều chưa ngồi dậy được.
Thiện Lâm ngẫm nghĩ, nhớ tới Tần Lập luôn giao hảo tốt với mình, liền tìm tới y tìm sự giúp đỡ.
Ban đầu nàng cứ nghĩ y trở thành Thống Phán được thánh thượng tin tưởng rồi sẽ tâm cao khí ngạo hơn trước, sẽ không chú ý đến mấy việc cỏn con này nữa, nào ngờ y nghe xong lập tức đồng ý không do dự.
Quả là bằng hữu tốt của nàng...
"Lương Viện người không thay đổi chút nào, mỗi khi giúp người ta đều luôn hết lòng hết dạ."
Thiện Lâm không cảm thấy mình tốt đẹp như Tần Lập nói, nhe răng lắc đầu: "Huynh quá lời rồi."
"Có gì quá lời chứ, ngày trước Lương Viện vì cứu An Ly cô nương mà ném cả bát thuốc ta vừa sắc cơ mà, lỡ như lần này ta từ chối, sợ là người đốt luôn cả Thượng Y cục mất."
Y chọc ghẹo một câu làm Thiện Lâm phì cười, đồng thời cũng thấy đâu đó sự mất mát khó giải thích, từ sau khi trở thành Lương Viện, nàng và y dường như xuất hiện khoảng cách lớn, y không còn xem nàng là em gái như trước nữa, một tiếng Lương Viện, hai tiếng Lương Viện, nghe xa cách quá...
...
Ca ca mà Tiểu Ân Tử nhắc tên là Tiểu Đặng Tử, hắn làm người hầu việc qua lại giữa Thượng Thực cục và Ti Thiện phòng, quanh năm suốt tháng lao động chân tay, giờ vì lỗi lấy sai nguyên liệu tẩm bổ cho Các Vân hiên mà bị Tào Thượng Cung phạt lãnh năm mươi trượng.
Theo lời Tần Lập, trận đòn quá mạnh làm ảnh hưởng đến bên trong xương cốt, thời gian tới sẽ rất dễ sinh bệnh nền, nếu được tịnh dưỡng tẩm bổ cẩn thận, ước chừng khoảng gần hai tháng sẽ ngồi dậy được.
Về lý do hắn bị phạt trượng khó thể trách Tào Thượng Cung, giờ đây Tần Hoa Nghi mang cái thai tôn quý nhất thiên hạ, mọi thứ đều phải hệ trọng, Chung Quý phi mới làm nàng ta động thai một chút đã bị phạt quỳ hai canh giờ, thức ăn đồ uống mà sai sót chỗ nào là hai cái Thượng Thực cục và Ti Thiện phòng sẽ gánh đủ hết.
Còn Tần Hoa Nghi kia, nàng ta quá yếu đuối rồi, gần một tháng mà đau bụng mấy lần, như thể chỉ cần một cánh hoa rơi xuống người liền sẽ bị động thai, giờ chẳng phi tần nào dám tới gần nàng ta nữa, xui xẻo nhất là Ninh Tiệp Dư vì thân thiết nên bị nàng ta ép tới Các Vân hiên sống cùng, ngày ngày chịu đủ loại cực hình tâm lý, chỉ sợ họ Tần có mệnh hệ gì thì mình phải chịu liên luỵ.
Giang Viện phán là người phụ trách trông coi cái thai quý ấy, ông ấy bảo thai tượng của Tần Hoa Nghi vì đang mùa lạnh nên yếu ớt, phải cẩn thận từng cử chỉ nhỏ, tuy nhiên nằm mãi một chỗ không tốt, thỉnh thoảng nên hoạt động nhẹ để thư giãn gân cốt, sẽ tốt cho cái thai.
Thế là Tần Hoa Nghi lại càng có cớ được ra sân khấu nhảy múa dưới làng hoa tiếp, chỉ là hoàng đế hạ lệnh cấm nàng không được cử động mạnh, vậy nên chỉ được đứng một chỗ huơ tay nhè nhẹ làm nàng ta chán chết.
...
Qua mấy ngày chẩn trị, Tiểu Đặng Tử đã bình phục nhiều hơn trước, Thiện Lâm có ghé qua thăm, hắn ta cảm động luôn miệng nói lời tạ ơn, còn muốn ngồi dậy dập đầu, có điều thân thể chẳng có sức, nhướn người lên được một chút lại gục người xuống giường.
"Nô tài mạng hèn, vậy mà lại được tiểu chủ rộng lòng giúp đỡ, sau khi khoẻ lại, nô tài nguyện dùng mạng mình đền đáp..."
Hắn chưa nói hết Thiện Lâm đã lấy tay bịt miệng lại, lắc đầu: "Cái gì mà dùng mạng báo đáp, đừng nói thế, vả lại ngươi nên cảm tạ đệ đệ ngươi mới đúng, đứa nhỏ hiếu thảo thương yêu ca ca, nhờ nó đến cầu xin mà ta mới biết hoàn cảnh của các ngươi. Nghĩ mà xót, đệ đệ ngươi thật thương ngươi, lúc kể lại việc ngươi bị đánh mà nước mắt rơi không ngừng."
Tiểu Đặng Tử vẻ mặt ngạc nhiên hỏi ngược: "Thật sao?"
Nét mặt Tiểu Đặng Tử đúng là kỳ lạ, cứ như không tin chuyện Thiện Lâm nói, nàng ngồi bên giường cười bảo: "Đương nhiên là thật, à phải rồi, Tiểu Ân Tử có nói bá phụ ngươi mang làm ăn lỗ vốn, ta đã sắp xếp đưa ngân lượng cho hắn gửi ra ngoài cung trả nợ, mọi chuyện hết thảy đều ổn thỏa rồi, ngươi không cần lo nữa."
"Bá phụ? Mang nợ?"
Lần này Tiểu Đặng Tử cau chặt mày hơn, Thiện Lâm cũng thấy dường như có gì không ổn, nghiêng đầu hỏi: "Có gì à?"
Tiểu Đặng Tử ngơ ngác ngưng đọng mấy nhịp, lấy lại được tinh thần mới đáp: "Dạ bẩm tiểu chủ, không có gì cả..."
Dù hắn bảo thế nhưng Thiện Lâm suy đoán chắc chắn có gì đó mờ ám diễn ra, nên không hắn cần gì phải trưng ra biểu tình vừa nãy?
...
Hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vừa về cung Thiện Lâm thấy cả một hộp gỗ lớn đặt ở giữa phòng chính Bách Hợp điện cùng với gương mặt kháu khỉnh vui vẻ của Tiểu Ân Tử.
"Nhờ có tiểu chủ mà bá phụ thoát cảnh nợ nần, nô tài lẫn bá phụ đều biết ơn khôn xiết, đây là Thạch Hương cao, cao dược thượng hạng từ vùng Bắc Yến, bá phụ nô tài chính là đổ nợ vì thứ này, do lần đầu đi buôn bán nên không biết xoay sở, dẫn tới cảnh thua lỗ, nay nợ đã trả hết, lại nhớ đến ân tình tiểu chủ cứu giúp nên nô tài mới mạo muội dâng thứ này lên cho người, xem như lễ vật báo đáp."
"Thạch Hương cao?"
Thiện Lâm chưa bao giờ nghe qua cả, bên trong thùng là tầm hơn chục chiếc hộc nhỏ tinh xảo, cầm mở ra xem thử mới thấy loại cao dược này màu hồng trong suốt, chạm vào có cảm giác mang mát lạnh tay dễ chịu, ngoài ra còn có cả mùi thơm ngào ngạt nức mũi, nàng không quá thích yên chi son phấn, nếu đổi ngược lại là mấy nữ tử khác đảm bảo sẽ chết mê cho xem...
"Bẩm tiểu chủ, loại Thạch Hương cao này là đặc sản làm đẹp của Bắc Yến xa xôi ngàn dặm, xuất xứ gốc là từ Đại Tuyên quốc, khó mà thấy được ở nước Vạn Thành ta, có thể coi là loại dược quý hiếm, có tác dụng dưỡng nhan, làm cho da vẻ mịn màng trắng đẹp, vô cùng hiệu nghiệm, bá phụ nô tài nhờ xuất thân từ Bắc Yến nên mới được đồng hương bán lại tầm vài chục hộc nhỏ, loại Thạch Hương cao này gần đây đang khá nổi danh ở kinh thành đấy, chỉ tiếc nhà nô tài không có danh buôn bán tại đây nên chẳng thể cạnh tranh được với cạnh tranh được với nơi khác..."
Nói xong, Tiểu Ân Tử tiến đến gần nàng, thỏ thẻ: "Tiểu chủ à, hay là người giữ lại sử dụng, nếu người đẹp lên, bệ hạ nhìn thấy chắc chắn sẽ yêu thích."
"Bệ hạ yêu thích ta?"
Thoắt chốc Thiện Lâm đỏ bừng mặt, lắc lắc đầu không muốn suy nghĩ chuyện viễn vông, tự thấy y chừa cho mình con đường sống đã là rất may mắn lắm rồi...
Kêu người cất số Thạch Hương cao vào trong, nàng ngồi xuống bàn trà thở dài, lại nhìn Tiểu Ân Tử cười rạng rỡ ở đối diện, nói: "Mấy ngày qua ta có cho thái y đến xem bệnh cho ca ca ngươi, mới vừa nãy còn đến thăm hắn nữa."
Đang tươi cười ra mặt, không hiểu sao trạng thái Tiểu Ân Tử thay đổi, hắn mở to mắt, lùi ra sau hai bước không thể tin việc nàng nói, ngập ngừng nói: "T...tiểu chủ đến thăm ca ca? Người có nói gì với huynh ấy hay không?"
Tò mò vì sao hắn đường đột hỏi mình như vậy, chợt nhớ mới đây Tiểu Đặng Tử cũng dùng biểu cảm ngạc nhiên giống hệt tên đệ đệ hiện tại đang hỏi mình, trực giác mách bảo nàng rằng đúng là có ẩn tình phía sau, Thiện Lâm liền gằn giọng: "Các ngươi có chuyện giấu ta phải không?"
Tiểu Ân Tử bị doạ sợ, quỳ xuống thỉnh tội: "Tiểu chủ thứ tội, thật ra khi ca ca bị thương nằm bệnh, nô tài sợ huynh ấy sẽ đau lòng mà hại thân nên chưa nói chuyện nhà cho huynh ấy biết, ca ca nếu nghe người nhắc đến chắc sẽ..."
Thiện Lâm ngỡ ngàng há miệng, thảo nào Tiểu Đặng Tử có sắc mặt kỳ quái đến thế, hoá ra là chưa biết sự tình của bá phụ mình, thả lỏng hai vai gồng cứng, nàng trầm mặt nhẹ giọng: "Yên tâm, ta cũng nhắc về cả chuyện mình trả xong nợ cho ca ca ngươi nghe, hắn ta ngoài ngạc nhiên ra thì không nói gì khác hết."
Tiểu Ân Tử nhận thấy vị chủ nhân không có thái độ gì đặc biệt, thở phào, không quên nói: "Nô tài sẽ giải thích cặn kẽ cho ca ca..."
Khúc mắc giải quyết xong, Thiện Lâm không đặt vấn đề ấy trong lòng nữa, yên tâm cho hắn lui ra, còn bản thân ngáp dài đi vào trong nghỉ một lát.
Dạo này nàng đúng là càng lúc càng biếng nhác...