Người sắp xếp, thật dụng tâm lương khổ.
...
Đã gần đến giờ Hợi (*), Cảnh Tô Thành vẫn là cảnh tượng ca vũ thăng bình (**), pháo hoa đầy trời, trường minh bất dạ (***). Thiên Kỳ một tay cầm kẹo hồ lô, một tay xách theo các loại gà nướng cá nướng bánh hoa quế, ở trên đường cái thoái mái đi dạo.
(*) Gần 9 giờ tối.
(**) Ca múa mừng cảnh thái bình.
(***) Mãi mãi tươi sáng.
"Sơ Huyền, ngươi đừng nói nữa, mỹ thực của nhân gian chính là ăn ngon nhất, ta không nỡ trở về Thiên giới."
Sơ Huyền luôn hiểu rõ bản tính ham ăn của tiểu chủ nhân, nhìn nàng chơi vui vẻ, tâm tình chính mình cũng vui sướng theo: "Đúng vậy, khói lửa nhân gian, chỉ có ở nhân gian mới có thể cảm nhận rõ ràng."
Thiên Kỳ ở giữa đám người hối hã chen tới chen lui, bộn rộn tìm kiếm các loại đinh đang châu sức (*), nhân gian quý hiếm, nhìn tới hoa cả mắt, đột nhiên nghe thấy mấy nữ tử bên cạnh kêu to: "Mau xem, là xe ngựa của Thần Vương điện hạ!"
(*) Trang sức có gắn các hạt châu kêu leng keng.
"Đêm hội hôm nay, ngay cả điện hạ cũng muốn đi xem náo nhiệt."
Nghe vậy, Thiên Kỳ nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một đoàn xe ngựa chạm khắc ngọc châu tinh tế chạy qua, dân chúng chung quanh nhao nhao né tránh.
...... Ngoài ra còn có rất nhiều thiếu nữ hoa si dõi theo.
Thật khí phái, cũng thật phô trương. Thiên Kỳ nghĩ, người này có không ít mị lực nha.
"Sơ Huyền, ngươi nói xem, hắn muốn đi làm chuyện gì?"
Kim sắc phượng linh bên hông nàng lập loè, Sơ Huyền nói: "Nguyên tịch phố hành, không che giấu, không phải đi lên thành lầu đốt đèn, chính là đi dự tiệc."
Thiên Kỳ cắn một miếng hồ lô ngào đường, "Đây là cái cơ hội tốt, chúng ta vụng trộm theo sau nhìn một chút."
Ở phàm gian tuy rằng không thể sử dụng pháp thuật, nhưng Thiên Kỳ ở Thiên giới tu hành ngàn năm, nội lực thâm hậu, khinh công lợi hại, lặng yên không một tiếng động đi theo Thẩm Trường Dịch cả một đường.
Xe ngựa ngừng lại, Thẩm Trường Dịch được hạ nhân đỡ xuống, đến cửa phủ. Vùng này như cũ náo nhiệt, chỉ là người lui tới đều là hoàng quyền quý thần, lễ pháp tẫn chương, vì thế lộ ra vài phần triều thần khí độ.
Thiên Kỳ núp sau một vách tường trong góc tối, lặng lẽ ló đầu ra, thấy rõ ràng tấm biển treo trước cửa phủ -- phủ Thừa Tướng. Người đi vào phủ đều phải có thiệp mời, chung quanh phủ Thừa Tướng còn có rất nhiều thủ vệ, giống như thâm sơn tùng lâm, nghiêm ngặt chặt chẽ.
"Sơ Huyền, ngươi nói, chúng ta có thể trà trộn đi vào không?" Thiên Kỳ nhấp nhấp miệng, nhỏ giọng nói.
"...... Không có pháp thuật, rất khó. Bất quá trên người ta còn có chút linh lực, hẳn là đủ vẽ vài phù chú." Sơ Huyền dừng một chút, trả lời.
Thiên Kỳ cắn xuống viên hồ lô ngào đường cuối cùng, vỗ vỗ tay, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười hắc hắc: "Vừa vặn, nếu hắn không đi đường bình thường, chúng ta cũng thuận thế mà theo, khiến cho hắn trở tay không kịp."
Cho dù là một bụng mưu ma chước quỷ, nụ cười của thiếu nữ cũng vĩnh viễn thuần triệt rực rỡ như vậy, ở trong bóng đêm lộ ra vài phần trong veo.
...
"Tứ điện hạ, mời vào, mời vào." Đoạn Văn Húc thấy Thẩm Trường Dịch, cung cung kính kính mà chắp tay hành lễ. Hắn một thân áo choàng màu đen, phát quan cao thúc, quần áo không chút cẩu thả, rất có phong độ của trung thần chính trực.
"Đoạn Thừa, hữu lễ." Thẩm Trường Dịch cười gật đầu, ôn hòa mà đáp lại.
Đang định dời bước, phía sau hắn bỗng truyền đến một câu: "Lục tướng quân, đã lâu a."
Thẩm Trường Dịch hơi ghé mắt nhìn sang, bước chân chậm vài phần, nhỏ đến khó mà phát hiện được.
Lục Cẩn Bạch người mặc trường bào huyền sắc, thắt lưng màu bạc vắt trên eo, tóc đuôi ngựa được vấn cao bằng một cái kim sắc phát khấu, dù cho không mặc áo giáp, vẫn lộ ra một thân khí phách hăng hái hiên ngang.
Hắn gỡ bội kiếm xuống đưa cho một hạ nhân, hướng hai người hành lễ: "Gặp qua Thần Vương, thừa tướng."
Thẩm Trường Dịch cũng là có lễ có tiết, ôn hòa cười đáp lại: "Tướng quân khách khí."
Nói xong, hai người không giao lưu gì thêm nữa, sau đó được hạ nhân dẫn đi theo hướng khác nhau. Mỗi người hàn huyên cùng những người khác nhau, thậm chí ánh mắt cũng không hề giao nhau, phảng phất như trước đây không hề quen biết.
Mọi người theo thứ tự đi vào, sửa sang lại y quan, hai hàng người hầu nối đuôi nhau mà vào, dâng lên rượu ngon.
Thẩm Trường Dịch ngước mắt, đang chuẩn bị xem xét bốn phía, bỗng nhiên phát hiện người ngồi đối diện với hắn là Lục Cẩn Bạch.
Hắn bất động thanh sắc cầm lấy chén rượu màu thanh ngọc, nhẹ nhấp một ngụm, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Là trùng hợp, hay là cố ý?
Người sắp xếp, thật dụng tâm lương khổ.
Hắn lại hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Đoạn Văn Húc đang đứng thẳng, trong ánh mắt ôn hòa lại xen lẫn vài phần thăm dò phức tạp. Đoạn Văn Húc đang chuyên chú xử lí yến hội sự vụ, đồng thời không quên hướng các vị khách đang ngồi gật nhẹ đầu chào hỏi, không lộ một tia sơ hở nào.
Lục Cẩn Bạch nhìn bầu không khí vi diệu giữa hai người, trong lòng đã sớm biết được ít nhiều. Hắn lên tiếng đánh vỡ cục diện nhìn như hòa hoãn nhưng thực chất lại bế tắc này: "Thừa tướng, Thượng Nguyên giai yến, sao lại chưa dâng lên thức ăn, cũng không có ca vũ trợ hứng?"
Đoạn Văn Húc như chờ có người hỏi câu này. Hắn cười cười, hắng giọng một cái, thanh âm dường như nâng cao thêm mấy phần: "Dạ yến hôm nay, ca vũ mỹ thực tất nhiên là không thể thiếu. Chỉ là trước khi bắt đầu, chúng ta còn phải chờ một vị khách quý."
Khách quý?
Bầu không khí trong điện đột nhiên lắng đọng lại trong giây lát, sau đó mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Có người tràn đầy tò mò cùng chờ mong, không khỏi hỏi: "Đã là khách quý, còn không mau mời vào."
Khách quý có thể được Thừa tướng mời đến lúc này --
Thẩm Trường Dịch nghĩ tới cái gì đó, mày nhíu lại, ánh mắt tìm kiếm hướng ra ngoài điện, sắc mặt lại như cũ không chút gợn sóng.
Vị khách quý này, rốt cuộc tới.
Khóe miệng của hắn xuất hiện một tia ý cười, diệc tàn diệc nhu, giống như sớm đã định liệu từ trước, chỉ đợi bày mưu lập kế.
"Thái Tử điện hạ đến --" ngoài điện truyền đến thanh âm thông dẫn của người hầu.
Thái Tử điện hạ?!
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều kinh ngạc. Tết Nguyên tiêu, Thái Tử không ở vương thành, không tham gia cung yến, tới Cảnh Tô Thành làm cái gì?
Trong lòng dù kinh nghi (kinh ngạc + hoài nghi), nhưng vẫn tuân theo cấp bậc lễ nghĩa mà đứng lên, đồng thanh hành lễ: "Tham kiến Thái Tử điện hạ."
Thẩm Ngọc bước từng bước đến chỗ ngồi chính giữa trên đài, trường ngoa lạc định, trường bào nhẹ phất qua, áo mũ hoàng kim sắc, đẹp đẽ cao quý, mỗi một cái nhấc chân nhấc tay đều khí vũ hiên ngang: "Đã là tư yến, mọi người hà tất câu nệ lễ tiết, mau nhập tiệc đi."
"Tạ Thái Tử điện hạ."
Khách đã đến đông đủ, mọi người bắt đầu nhập tiệc, chỉ là bầu không khí không còn nhẹ nhàng như lúc đầu nữa. Mọi người nhìn Thẩm Ngọc trên thượng tọa, có nghi hoặc, có căng thẳng, có một loại cảm giác gió tanh mưa máu sắp đến.
"Thái Tử điện hạ hôm nay đến, hẳn là không chỉ vì uống rượu thưởng nhạc." Mọi người còn chưa kịp phản ứng, trong góc đại sảnh bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lớn mật.
Giọng nói kia trong sáng ôn nhuận, giống như không xen lẫn chút tâm tư xấu xa nào, thực dễ làm người ta liên tưởng đến suối nước chảy xuống khe đá, sơ dung băng tuyết, tinh nhuận bạch ngọc, phảng phất như tiên nhân nhập thế, tự đới tiên huy.
Thẩm Trường Dịch ghé mắt, nhìn về phía người nọ, trong mắt không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc. Hắn quay đầu hỏi một vị quan văn ở bên cạnh: "Người kia là ai? Sao ta nhìn có chút lạ mặt."
Lời này lại lọt vào tai của Đoạn Văn Húc, hắn cười nói: "Đây là tân sinh của đế sư Dư Thiệp Xuyên, Tống Thư Lễ, gần đây mới đến định cư ở Cảnh Tô. Đế sư rất yêu quý y, không hi vọng y bị cuốn vào phân tranh triều chính, liền vì y từ chối các lời mời làm quan. Điện hạ luôn luôn tị thế tự đắc, không hỏi triều chính, không biết cũng là chuyện bình thường."
"Thì ra là như vậy." Thẩm Trường Dịch nhẹ giọng nói, trên mặt luôn treo nụ cười, "Là bổn vương ngày thường quá mức nhàn tản, xem ra ta nên dành chút thời gian đi đi lại lại trong cung, tránh khỏi bưng tai bịt mắt (*), khiến mọi người chê cười."
(*) Ý chỉ người cách biệt hoàn toàn, không quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Hắn phong khinh vân đạm mà nói, nhưng trong lòng lại nhấc lên từng tầng gợn sóng. Lần này không phải là hắn làm bộ không biết. Đừng nói là Cảnh Tô thành, ngay cả cục diện chính trị hay nhất cử nhất động của vương thành hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, Tống Thư Lễ này lại có thể ở dưới mí mắt hắn trống rỗng xuất hiện, chuyện này khiến hắn không thể không phòng bị.
"Tống công tử nói không sai," Thẩm Ngọc nhìn Tống Thư Lễ, ánh mắt lạnh thấu xương, cười như không cười, "Ngươi là con cháu của đế sư, tuy vô thực chức (không có chức vụ gì), nhưng cũng thường đi lại ở ngự tiền. Hôm nay trong triều có mật báo, không biết ngươi biết được mấy phần?"
Tống Thư Lễ nhẹ nhàng khép lại quạt giấy trong tay, gật đầu nghiêm mặt nói: "Thái Tử điện hạ sở chỉ, Tam điện hạ cùng Ngụy thượng thư kết bè kết cánh. Nghe nói hôm nay sau khi bệ hạ nhận được chứng cứ, long nhan giận dữ, trực tiếp chém đầu Ngụy thượng thư, tước tông tịch (*) Tam điện hạ."
(*) Tương đương với việc bị gạch tên khỏi gia phả của dòng họ.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường đều chấn kinh!
Đại Tề khai quốc 300 năm nay, chưa bao giờ có tiền lệ hoàng tử bị tước tông tịch. Các vây cánh trong triều đình mọc lên như nấm, sớm đã thành phong trào, quyền lực các phe cân bằng lẫn nhau cũng là để duy trì cân bằng của triều chính, hôm nay vì sao Hoàng Thượng đột nhiên giận dữ, muốn nghiêm trị việc này?
Thần sắc của các triều thần đều tối sầm ba phần, nhiều người bắt đầu cảm nhận được bầu không khí bất an.
Tống Thư Lễ nhìn thoáng qua chung quanh, rồi sau đó lại nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp. Trên quạt vẽ núi cao biển rộng bằng mực đen, mang dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Thẩm Ngọc liếc nhìn y, tựa như ngầm thừa nhận. Hắn nhìn về phía dưới đài, hỏi: "Hoàng tử bị tước tịch, trước đây chưa từng có tiền lệ, các vị có biết nguyên do trong đó?"
"Thỉnh điện hạ chỉ rõ." Mọi người đổ mồ hôi, sợ hãi đáp.
"Theo bổn điện biết, tam đệ cùng triều thần kết đảng, không đơn giản là vì giành tư lợi, củng cố địa vị, mà là --" Hắn ta dừng một chút, hai tròng mắt ánh lên vài phần giảo hoạt, cố ý vô tình mà nhìn về phía Thẩm Trường Dịch, từng chữ từng chữ nói:
"Ám luyện trọng quân, ý đồ mưu phản."
Phía dưới bắt đầu xôn xao, giống như đổ nước vào dầu sôi, khiến bọt nóng bắn tung tóe.
Thẩm Trường Dịch hơi siết chặt chén rượu, ngước mắt đón nhận ánh mắt lạnh thấu xương của hắn ta, trong mắt lại chỉ có thong dong cùng bình thản: "Lại có chuyện như vậy? Mưu phản là tội chém đầu, phụ hoàng chỉ phạt tước tịch, xem ra cũng đã xem xét cân nhắc tình lý."
"Theo vi thần, hai kẻ này nên nhanh chóng bị chém đầu. Người có ý đồ mưu phản, trong lòng còn niệm tình nghĩa cha con sao? Bệ hạ thật sự là nhân từ nương tay." Có người lòng đầy căm phẫn, không lựa lời mà nói.
Tống Thư Lễ khoan thai nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Thẩm Trường Dịch, đạm nhiên mở miệng: "Hai người này, một người trưởng thành trong cung, một người là quan văn trong triều, thế nhưng có thể bí mật ám luyện năm vạn tinh binh, thực sự khiến người ta không nghĩ ra. Không biết Thần Vương điện hạ có cao kiến gì?"
Từng đợt gió đêm thổi vào từ cửa sổ, khiến thanh y của Thẩm Trường Dịch khẽ lay động.
Giờ phút này hắn đã xác định được, kẻ này tuyệt không phải người lương thiện gì.
Trong triều, Thẩm Trường Dịch bố trí rất nhiều mật thám, hai kẻ kia có ý đồ mưu phản, hắn sớm đã khống chế trong lòng bàn tay. Hắn sở dĩ không can thiệp, không phải vì nhân từ nương tay, mà là muốn nhìn một chút, hai kẻ này đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh, những đại thần trong triều này bản lĩnh tới đâu.
Nếu là thật có thể lật đổ này chính quyền mục nát này, cũng giúp hắn giảm bớt rất nhiều khí lực.
Trong gió đêm, hắn ngước mắt, không chút sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của Tống Thư Lễ, trong mắt như cũ ôn hòa cùng chân thiết, khóe môi cong lên vài tia ý cười, giống như hi phong phất lộ, khiến người ta không tự giác mà dỡ xuống đề phòng.