Lúc Tống Chỉ về đến nhà đúng lúc là giờ cơm. Anh đổi giày ở huyền quan xong thì đi vào nhà. Quân Thiên đang ngồi nơi bàn ăn cơm trưa, nghe động tĩnh thì nhìn về phía anh, ánh mắt hai người chạm nhau.
Không thể không nói, dì giúp việc mà Tống Chỉ mời về vẫn nấu ăn ngon y hệt như trước vậy. Khi tỉnh dậy rất đói bụng, Quân Thiên ăn hết chén thứ nhất lại sang chén thứ hai. Lúc này cô đang kẹp một miếng sườn xào chua ngọt, gật đầu chào anh một cái, đang muốn đưa thịt vào miệng, anh liền bước nhanh đến, nắm lấy tay cô đút thịt vào trong miệng mình.
“Con bé không có lương tâm này, ăn cơm mà cũng không đợi anh.”
Thật sự oan uổng cho cô rồi, ai biết là anh sẽ về đâu chứ.
Quân Thiên buông đũa xuống, làm thủ ngữ với anh.
Anh đâu có nói là anh sẽ về.
Hơn nữa, là dì giúp việc bảo cô ăn cơm trước đi mà.
“A, bà xã của anh ở đây, anh không về đây thì đi đâu chứ.”
Anh đẩy nhẹ bả vai cô: “Đi, xới cho ông xã chén cơm.”
Nồi cơm và chén đều ở trêи bàn, chỉ cần duỗi tay là có thể với tới. Quân Thiên không muốn tranh luận với người đàn ông ấu trĩ này, đứng dậy cầm chén đi xới cơm. Nhân cơ hội này, Tống Chỉ nhanh chóng chạy đến rồi ngồi xuống chỗ của cô, cầm lấy chén đũa của cô mà ăn cơm.
Xới xong cơm quay lại, Quân Thiên nghẹn một trận, bộ ngực không ngừng phập phồng, được một lúc thì ngồi xuống chỗ bên cạnh anh, cầm chén đũa mới lên bắt đầu ăn cơm một lần nữa.
Không chỉ ấu trĩ, lại còn không biết vệ sinh một chút nào, thế mà lại dùng chén đũa của cô.
Vẫn còn chưa đủ, anh giơ chén đến chỗ cô, chỉ vào đĩa tôm xào mộc nhĩ: “Anh muốn ăn cái này.”
Quân Thiên ngừng động tác nhai cơm lại, nghiêng đầu nhìn anh, hệt như đang nhìn một người đàn ông bị thiểu năng trí tuệ. Tống Chỉ hoàn toàn không hề có cảm giác xấu hổ khi bị người ta khinh bỉ, thúc giục cô: “Gắp nhanh lên, không gắp đồ ăn cũng được, vậy thì 'kẹp' ông xã đi…”
Nói xong câu cuối cùng, anh rũ mắt đánh giá đôi chân thon dài trắng nõn của cô, tấm tắc: “Chân dài kẹp chặt lấy eo, chỉ một chữ sướиɠ thôi cũng không đủ.”
Nếu không phải vì đồ ăn quá ngon, Quân Thiên thật sự chỉ muốn ném chén vào mặt anh.
Đồ lưu manh! Ngay cả ăn cơm mà cũng không thể yên ổn!
Cô vươn đũa, gắp tôm cho anh, đồng thời đẩy nhanh tốc độ ăn cơm của mình.
Tống Chỉ khoa trương ăn miếng tôm cô gắp cho mình, có qua có lại bỏ vào trong chén của cô một miếng thịt sườn.
“Có qua có lại, nhanh ăn đi.”
“…”
Cô không muốn ăn thì làm sao bây giờ…
“Không muốn ăn thịt sườn thì ăn của ông xã đây nè…”
Ngay trước khi Tống Chỉ nói ra những lời càng tục tĩu hơn nữa, Quân Thiên nhanh chóng dùng đũa kẹp miếng thịt sườn kia bỏ vào trong miệng, hung tợn nhai nhai, trừng mắt với anh. Người đàn ông cười đắc ý; “Lúc này mới ngoan sao, nói thế nào được nhỉ, trong lúc hoạn nạn phải giúp đỡ lẫn nhau [1]?”
[1] mọi người cứ hiểu câu này nôm na là có qua có lại, anh đút em em đút anh, em “ăn” của anh thì anh cũng “ăn” của em.
“Ngoan ngoãn nghe lời thì không cần phải ăn thứ của ông xã nữa –”
Quân Thiên sắp phát điên nhét tôm lấp kín miệng anh.
Thân là một người đàn ông, sao lại lắm lời thế chứ!
Còn cái gì mà giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn nữa, cô sắp bị chọc tức chết rồi!
Ăn cơm trưa xong, Quân Thiên lên lầu thay quần áo, quần áo đồ đạc của cô đều để ở phòng thay đồ của Duyệt Ý, sáng nay sau khi Tống Chỉ ra khỏi nhà thì có người đưa về đây cho cô.
Đợi lát nữa còn phải ra ngoài mua điện thoại, tốn tiền, đau thịt, rồi còn phải về trường để ôn thi cuối kỳ, bận chết mất, lại thêm Tống Chỉ cứ hơi tí là lại quấy rầy mình, cô bó tay toàn tập, nếu không lấy được học bổng thì chắc chắn là tại anh.
Cô đứng ở mép giường, đưa lưng về phía cửa thay quần áo, vừa phồng má vừa chửi thầm trong lòng. Tống Chỉ ăn xong chậm hơn cô một chút, vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy tấm lưng trần trụi xinh đẹp của cô, cố ý huýt sáo: “Oa, Thiên bảo bối thật là đẹp.”
Quân Thiên chưa kịp mặc quần áo vào, anh đã bước từng bước lớn đến ôm lấy cô từ phía sau, nâng иɦũ ɦσα cô lên vuốt ve một cách sắc tình, cằm gác ở hõm vai cô, đánh giá: “Chỗ này cũng rất đẹp…”
Khi nói chuyện, bờ môi cọ qua lỗ tai cô, trông cự kỳ ɖâʍ mĩ. Chỉ chuyện này thôi vẫn chưa đủ, đôi tay kia còn cố ý sờ tới sờ lui trêи người cô. Quân Thiên vặn vẹo cơ thể, cánh tay quấn quanh cô càng siết chặt hơn nữa.
Tống Chỉ nâng cằm cô lên, nghiêng đầu ɭϊếʍ láp đôi môi anh đào mê người của cô gái, hơi thở nóng rực: “Thiên bảo, vận động chút sau khi ăn với ông xã nào, rồi sau đó ông xã sẽ mua cho em một cái điện thoại mới thật là đẹp.”
Bị anh giữ chặt, Quân Thiên khó khăn lắc đầu.
Không cần.
Anh tiếp tục ra điều kiện: “Giúp em biết trước đề thi cuối kỳ nhé.”
Quân Thiên ghét nhất là gian lận, quyết đoán lắc đầu.
“Vậy thì cung cấp miễn phí cho em dịch vụ tình yêu chỉ cần gọi là đến nhé, đảm bảo em sẽ sướиɠ lên mây luôn.”
Càng ngày càng không tin được, cút đi!
Cô càng phản kháng, người đàn ông phía sau càng hưng phấn, thứ sưng to nơi đũng quần cọ xát với ᘻôиɠ cô, bàn tay to đã bắt đầu cởi cái quần cô vừa mới mặc xuống.
“Đã làm bà xã của người ta, thì phải phụ trách với ông xã từ trong ra ngoài, nào… Cây gậy của ông xã muốn…”
“Con bé này, cứng đầu như vậy phải không… Xem ra ông xã phải dạy dỗ em thật tốt rồi…”
Mãi đến khi bị anh đè xuống giường, nằm dưới thân anh, rồi lại mây mưa một trận, toàn thân mướt mồ hôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, Quân Thiên vẫn còn đang phát điên mà chửi rủa trong lòng.
Ai tới bắt cái tên thần kinh này giùm cô đi!!