Mùa đông trời nhanh tối, mới 7 giờ, ngoài trời đã đen kịt, duỗi tay không thấy được năm ngón tay. Quân Thiên ăn xong một gói bánh Oreo lót bụng, tên đàn ông hẹn cô đêm nay vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Dưới sự giận dữ, Quân Thiên thu dọn sách vở đứng dậy bước ra khỏi phòng học.
Hẹn ông nội nhà anh, đói chết cô rồi, không đợi nữa.
Đi ra khỏi phòng học, cô mới phát hiện bên ngoài đang mưa lất phất. Tuy không mang ô, nhưng may mắn áo khoác của cô có mũ. Quân Thiên trùm mũ lên đầu, vọt vào trong màn mưa, chưa chạy được vài bước đã bị một bàn tay vươn ra từ chỗ ngoặt đột nhiên túm lấy, ấn vào tường. Cô không nhìn thấy rõ đối phương là nam hay nữ, theo bản năng nhấc chân muốn đá người đó một cái, liền bị đối phương nhanh chóng né đi.
“Giỏi lắm Tống Quân Thiên, vừa gặp mặt liền đá ông xã, có chuyện gì xảy ra thì em chịu trách nhiệm nhé.”
Một tay anh cầm thức ăn vừa được nhà hàng đóng gói, một tay giữ lấy người cô. Ánh đèn đường xa xa phát ra ánh sáng mờ nhạt, phác họa thân hình cao lớn của anh. Cô ngẩng đầu lên, nhận ra mũ áo khoác hơi chắn tầm mắt, lại vội vàng bỏ mũ xuống, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười của anh.
“Làm sao, mới một thời gian không gặp, ngay cả ông xã cũng không nhận ra luôn?”
Ông xã cái rắm ý, ai cho anh mặt mũi nói ra những lời này.
Quân Thiên siết chặt đôi bàn tay trắng nõn, tức giận đấm anh vài cái, đánh đến mỏi, cô mới nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt vòng eo tráng kiện của Tống Chỉ.
“Chậc, em đang đánh hay ôm anh đây, rốt cuộc em có nhớ ông xã hay không?”
Quân Thiên không chịu được trêu chọc, anh vừa nói như vậy, cô liền đẩy Tống Chỉ ra muốn thoát khỏi ngực anh, nhưng anh đã tính trước, giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Quân Thiên, ôm chặt cô vào ngực.
Tống Chỉ hít một hơi thật sâu nơi hõm cổ cô, khắp khoang mũi là hương thơm đặc biệt chỉ thuộc về riêng thiếu nữ, anh thỏa mãn than thở: “Nhớ chết ông đây rồi.”
Mẹ nó, đêm nay nhất định phải làm cô thật nhiều.
Anh vừa mới nghĩ như vậy, tiếng bụng đói đã đột ngột vang lên, nhắc nhở hai người bọn họ rằng hiện tại trời đang mưa lất phất, còn cô thì đói bụng.
Chậc, cũng không cần phải quá vội vàng, đầu tiên đút cho thỏ con ăn no đã, vậy mới có sức lực ầm ĩ, mùi vị càng ngon hơn.
Ngoài trời lạnh lẽo, Tống Chỉ đưa cô về xe hơi, ném chiếc cặp ra ghế sau. Quân Thiên ngồi ở ghế phụ, ăn mì mà anh mua, anh hạ ghế ra sau một chút, dựa lưng vào ghế, cặp chân dài vắt chéo gác lên tay lái, chăm chú chơi game, mũi chân đánh nhịp lên xuống.
Chơi xong một ván, cô vẫn chưa ăn xong, người nào đó không ngồi yên nổi nữa, bỏ chân xuống, nghiêng mặt về phía ghế phụ, biểu tình không biết xấu hổ: “Ngoan, đút ông xã ăn một miếng nào.”
Món chính chưa ăn được, vậy hôn môi gián tiếp trước cho đỡ thèm.
Quân Thiên liếc mắt nhìn anh một cái, không chịu nổi dáng vẻ chó săn đợi được ném bánh bao thịt cho ăn này của anh, gặp một đũa mì đưa đến trước mặt Tống Chỉ. Anh há miệng ngậm lấy, miệng chứa đầy mì, thừa dịp cô không đề phòng liền hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn.
Quân Thiên trợn tròn mắt nhìn anh, thấy cô tức giận, Tống Chỉ nuốt mì xuống, vẻ mặt đứng đắn: “Miệng em dính nước sốt, ông xã đây là đang lau miệng cho em mà.”
Anh vén tóc cô ra sau tai, bình thản đối mặt với cô: “Ăn mà dính đầy miệng, kiểu này ông xã vẫn nên nhìn Thiên bảo ăn, kịp thời giúp lau miệng.”
Vẫn còn lại một phần ba hộp mì, Quân Thiên bỗng dưng không muốn ăn nữa.
Thấy cô không động đũa, Tống Chỉ giả bộ hồ đồ hỏi: “Làm sao vậy, còn muốn ông xã dùng miệng mình đút cho em sao?”
Đồ xấu xa không biết xấu hổ, cô muốn cầm đồ ăn úp lên đầu anh ghê.
Sau đó Quân Thiên tập trung ăn mì, ăn rất nhanh, nước sốt cũng dính nơi khóe miệng.
Anh thở dài mất mát, nhưng trong lòng lại nở một nụ cười xảo trá.
Thỏ con ăn cơm tối mà anh mua, vậy thì anh phải xem cô như bữa khuya rồi.
Lâu rồi không chơi xe chấn, hôm nay anh còn lái một chiếc xe mới nữa.
Tống Chỉ lại có thêm một ước nguyện vĩ đại, anh muốn toàn bộ xe trong gara của mình đều lưu lại chuyện “yêu” của mình và cô.