Thiên Thiên

Chương 66: Dịu dàng



Nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ lại bá đạo, Quân Thiên bị anh hôn mềm nhũn cả chân, Tống Chỉ kịp thời đỡ lấy cô, cánh tay siết chặt, cơ thể nhỏ bé bị ôm chặt trong ngực anh không thể nhúc nhích.

Anh mặc một chiếc áo khoác dày rộng, bao lấy toàn bộ cơ thể cô, xung quanh tối đen, anh đưa tay đẩy vạt áo cô ra, vuốt ve vòng eo thon nhỏ. Quân Thiên bị những ngón tay hơi lạnh lẽo của anh làm cho giật mình, mở to đôi mắt ngập nước, liếc mắt nhìn thấy có người đang nhìn bọn họ thì lắc đầu đẩy anh ra, nhắc nhở anh chú ý nơi chốn.

Chính Tống Chỉ cũng hiểu rằng nếu tiếp tục hôn cô nữa thì ngọn lửa này sẽ bùng lên không thể dập tắt được. Anh ngậm lấy môi dưới của cô, không nặng không nhẹ gặm cắn, rồi chợt rời khỏi đôi môi anh đào của cô. Quân Thiên bị đau nên nhíu mày, cô ngờ ngợ rằng mình đã bị Tống Chỉ cắn rách da.

Anh gác cằm lên hõm vai cô, hô hấp hỗn loạn, cánh tay siết chặt lấy thân thể cô kéo sát vào ngực mình, giọng nói khàn khàn: “Thiên bảo, mới hôn em một chút mà đã thành như vậy rồi.”

Anh đẩy hông, để cô cảm nhận nơi đang nóng như lửa kia một chút, nếu không phải hai người đang ở bên ngoài, không biết mọi chuyện sẽ còn mãnh liệt như thế nào nữa. Quân Thiên vung nắm tay lên, dùng sức đấm anh, nhưng cô vừa bị hôn đến thất điên bát đảo, làm gì còn chút sức lực nào chứ, từng nắm đấm lên người anh chỉ nhẹ như gãi ngứa, trông vô cùng đáng yêu, khiến Tống Chỉ càng yêu cô hơn nữa, hít một hơi thật sâu nơi hõm cổ của cô, cảm khái: “Thật muốn làm em ngay tại đây.”

Nói cái gì vậy chứ? Quân Thiên nâng chân lên muốn dẫm anh một cái nữa, người đàn ông đã từng bị một lần rồi nên rất dễ dàng tránh đi, đứng thẳng người lên, nghiêm mặt nhìn xuống cô: “Hễ một chút là xù lông, em là cún hả?”

Dù miệng buông lời trách móc, ánh mắt của Tống Chỉ lại vô cùng dịu dàng, đèn đường trêи đỉnh đầu chiếu xuống khiến một quầng sáng mờ nhạt phủ lên khắp toàn thân anh, ngũ quan vốn lạnh lùng trở nên dịu dàng hẳn.

Quân Thiên thấy vậy thì bĩu môi, chịu đựng không cáu giận nữa.

Tống Chỉ chuyển qua ôm bả vai cô, một nửa cơ thể của cô rúc vào trong lòng ngực Tống Chỉ. Đi từ cổng Tây đến tiểu khu của anh chỉ mất mười phút, anh đậu xe trong tiểu khu rồi đi bộ lại đây, lúc này lại cùng cô rảo bước trở về. Anh không còn trêu chọc cô nữa mà tán gẫu: “Đêm nay đi đâu vậy?”

Rõ ràng cô vừa mới từ bên ngoài trở về, ấy thế mà dám lừa anh là mình ngủ.

Quân Thiên lấy điện thoại ra mở phần gõ chữ, sau đó gõ hai chữ rồi đưa đến trước mặt anh.

Tăng ca.

Tống Chỉ lập tức tò mò: “Em mà còn phải tăng ca sao? Duyệt Ý thiếu người đến vậy à?”

Thấy cô gật gật đầu, anh lập tức hỏi đến vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Có gặp phải vị khách nào khó chơi không?”

Quân Thiên mím môi suy nghĩ, sau đó lại gật đầu. Tống Chỉ ngay lập tức hóa thành con sư tử xù lông, giọng nói cũng nhiễm thêm một tầng sương lạnh: “Ai?”

Cô quay mặt đi, để lại cho anh một cái ót, khóe miệng càng lúc càng cong hơn. Anh bá đạo xoay đầu cô qua nhìn thẳng vào mắt mình, vẻ mặt nghiêm túc: “Mau nói cho anh biết, là ai? Tên đó quấn lấy em như thế nào?”

Được nghe cô đánh đàn là đã khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, ấy vậy mà còn dám quấy rầy cô nữa, anh muốn lột da tên không có mắt đó.

Vẻ mặt như muốn ăn thịt người vậy, mùi dấm chua nồng vô cùng. Quân Thiên mím môi cố nhịn cười, khuôn mặt hơi căng lên, trước khi anh bộc phát thì dùng ngón tay chỉ vào anh.

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tên đó chính là người đã mặt dày bắt cóc cô đây.

Nhận ra mình bị lừa, người đàn ông bóp lấy hai bên má cô gái, nhéo: “Em đó cái con bé không có lương tâm này, ông đây đang lo em bị người khác ức hϊế͙p͙, em thì giỏi lắm, lại dám hù anh.”

Tống Chỉ làm bộ muốn hôn cô, Quân Thiên đã sớm có chuẩn bị, đẩy anh ra định chạy đi, nhưng mà còn chưa chạy được một mét thì lại bị anh nắm lấy cổ tay kéo ngược trở về, ngã vào trong lòng ngực ấm áp.

Tống Chỉ nhéo cái cằm xinh xắn của cô, hệt như một con hổ đang nhe nanh múa vuốt, giữ lấy miệng cô hung hăng ᘻút̼ mấy ngụm. Âm thanh sắc tình vang dội, ngọn lửa sâu trong mắt lại được thắp lên: “Sau này còn dám hù ông xã nữa không? Hửm?”

Quân Thiên liên tục lắc đầu, hai tay để trước ngực anh đẩy nhẹ, nhìn thế nào cũng giống như đang làm nũng. Đôi môi hồng nhuận lấp lánh ánh nước, hấp dẫn anh muốn âu yếm cô thêm một lần.

Không phụ những gì cô mong mỏi, Tống Chỉ lại hôn cô. Khác với nụ hôn sâu mạnh mẽ bá đạo lần trước, lần này, anh nhẹ nhàng ᘻút̼ mát cánh môi cô, dịu dàng lưu luyến, lần lượt là miệng, mặt, cổ, đôi mắt, cái trán, cuối cùng ôm chặt cô vào trong ngực, giọng điệu không cho phép từ chối: “Về nhà.”

Xem anh xử lý cô thế nào đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv