Thiên Thiên

Chương 61: Ông đây là người đàn ông của em



Trong tiệm trà sữa có rất nhiều đôi tình nhân, nhưng hai người bọn họ tuyệt đối là cặp đôi thu hút ánh nhìn của người khác nhất.

Tuấn nam mỹ nữ, nhân viên thu ngân rất có cảm tình với cặp đôi này, đặc biệt là Tống Chỉ. Anh mặc một chiếc áo khoác tối màu, hai nút áo trêи cùng của chiếc áo sơmi màu đen bị cởi bỏ, lộ ra một phần da thịt, cộng thêm chiếc mũ lưỡi trai cùng màu, trông thần bí mà lại cấm ɖu͙ƈ.

Nhưng nhìn thế nào cũng không giống một người đàn ông dễ tính, hết lần này đến lần khác có thể chịu đựng một người bạn gái càn quấy như vậy. Nhân viên thu ngân rất muốn khuyên nhủ cô gái nhỏ, chị bé ơi đừng có quấy nữa, mất bạn trai như chơi đấy.

Cô ta còn chờ mong rằng, có lẽ lát nữa khi chàng trai trả tiền thì mình sẽ giả vờ lơ đãng chạm vào tay soái ca một chút chăng? Nhưng lúc này Quân Thiên lại móc 100 tệ ra từ cái ví nhỏ, đưa qua. 100 tệ này là tiền mà tối hôm qua Tống Chỉ đã cho cô.

Nhân viên thu ngân thoáng ngẩn người, nhận tiền Quân Thiên đưa, thuận tiện nhìn thoáng qua Tống Chỉ.

Thì ra là một tên tiểu bạch kiểm[1] sống dựa vào phụ nữ nuôi.

[1] tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

Tống Chỉ đương nhiên có chú ý đến vẻ mặt của nhân viên thu ngân, anh thấy việc này không sao cả, Quân Thiên cảm thấy như vậy vui vẻ thì nghe theo cô, dù sao tiền cũng là anh cho.

Thấy cô cẩn thận đếm lại từng đồng tiền lẻ được thối, Tống Chỉ nhéo nhéo mặt cô.

Con bé này, cần gì đếm kỹ như thế chứ, nhà, xe, rồi cả người, tất cả đều cho cô.

Quân Thiên bị nhéo đau, nhíu mày. Tống Chỉ ôm cô vào trong ngực, đứng qua một bên chờ.

“Lát nữa còn muốn mua gì không?”

Không mua gì nữa thì về nhà, buổi tối máu chảy về tim, đi dạo lung tung làm gì chứ.

Quân Thiên lắc đầu, trà sữa cộng thêm xâu nướng, đã đủ để cô ăn rồi.
Rất nhanh đồ uống đã được làm xong, anh xách hai ly nước bằng một tay, ôm lấy bả vai cô đi ra cửa hàng.

Hai người đi đến chỗ đỗ xe, cô thấp hơn anh rất nhiều, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gò má của anh, cảm xúc trong lòng cô lẫn lộn, không thể nói rõ thành lời.

Hai năm trước cô vẫn chỉ là một nữ sinh cấp 3 bình thường, không hiểu tại sao lại bị một người đàn ông xa lạ bắt nhốt, ép buộc mình làm những chuyện như vậy. Cô gái nhỏ mới nếm thử mùi vị tình ɖu͙ƈ, không hiểu lắm cái thứ gọi là nam nữ cùng nhau vui sướиɠ, mà lại có cảm giác như đang bị anh ép buộc mình nhiều hơn. Cô tìm mọi cách để chạy trốn, đến khi đã có được tự do, anh đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi gì cả, cô bỗng nhận ra, trái tim mình cảm thấy trống vắng.

Nếu không phải vẫn còn chiếc nhẫn trêи cổ, Quân Thiên cho rằng, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nhưng anh chỉ để lại cho cô một chiếc nhẫn, bảo cô đợi anh đến tìm, sau đó hoàn toàn biến mất.

Một lần biến mất chính là hơn hai năm, thật ra Quân Thiên có hơi tuyệt vọng. Cô không nghĩ rằng mình – một người câm – lại có thể tìm được một người ngay cả diện mạo thế nào cũng không biết trong biển người mênh ᘻôиɠ này.

Nhưng mà, anh lại xuất hiện.

Không nhìn thấy được anh, nhưng thính giác và khứu giác lại trở nên vô cùng nhạy bén, đối với giọng nói và mùi hương trêи người anh, cô đã quen thuộc đến tận xương tủy.

Dựa vào những thứ này, cô đã nhận ra anh.

Hiện tại, Quân Thiên đang thân mật đi trêи đường cùng với người đàn ông đã bắt cóc mình, làm những việc đơn giản nhất giữa những đôi nam nữ yêu nhau, cuộc sống thật kỳ diệu quá đi mất.

Một bàn tay của cô bị anh nắm lấy, nhét vào trong túi áo khoác mình. Quân Thiên giật giật ngón trỏ, lòng bàn tay của hai người cọ xát vào nhau, người đàn ông cúi xuống nhìn cô.

Cô rút tay từ trong áo ra, làm thủ ngữ.

Anh có còn rời đi nữa không?

Con ngươi của người đàn ông di chuyển, bàn tay to rộng xoa xoa đỉnh đầu cô, hứa hẹn: “Sẽ không.”

Sẽ không rời xa cô nữa.

Nghe được câu trả lời của anh, thiếu nữ nhẹ nhàng gật đầu, không hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào cả.

Bình thường theo như cái tính tự cao tự đại của Tống Chỉ, thì chắc đã sớm xách cô gái nhỏ lên, để cô kiểm điểm một chút thái độ này của bản thân, nhưng lúc này, lời nói đã lên đến cổ họng lại bị anh cố gắng nuốt xuống.

Thôi, đêm nay bé con ngoan như vậy, thế thì anh sẽ làm một người đàn ông rộng lượng, nhường cô.

Tống Chỉ lại nắm chặt lấy tay cô một lần nữa. Đôi nam nữ một cao một thấp sóng vai nhau đi qua con phố đông người. Không khí giữa hai bọn họ chưa từng yên bình như vậy, lúc trước không phải cô bị anh chọc tức đến mặt đỏ tai hồng, thì cũng chính là anh động ɖu͙ƈ rồi sờ này sờ nọ, không thể nào yên bình nổi.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi con phố ẩm thực đông đúc, Quân Thiên bỗng nhiên dừng bước, Tống Chỉ cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc.

Cô chỉ vào chiếc xe đẩy nhỏ bán kẹo hồ lô ngào đường(*).

(*) kẹo hồ lô ngào đường:

Tống Chỉ đi cùng cô đến đó, lần đầu tiên biết rằng nơi đây lại có nhiều loại đồ ăn vặt như vậy, còn thể làm thế nào nữa, đương nhiên là mua mua mua.



Tống Chỉ trả tiền, ông chủ đưa cho Quân Thiên một cây kẹo hồ lô màu đỏ hồng.

Vừa vặn bên cạnh có một chiếc thùng rác, cô xé bỏ màng bọc, vươn lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ lớp đường bên ngoài quả sơn tra[2], mở miệng cắn nửa viên hồ lô thứ nhất, Tống Chỉ nhìn mà nuốt nước miếng.

[2] kẹo hồ lô được làm bằng cách nghiền quả sơn tra (hoặc các loại hoa quả tươi khác) làm nhân rồi sau đó dùng que tre xiên thành chuỗi, tiếp đó nhúng xiên quả vào trong nước đường nóng để nước đường bọc kín từ trêи xuống dưới.

Ê răng.

Quân Thiên hiểu sai ý, nghĩ rằng anh muốn ăn, do dự vài giây sau đó đưa kẹo hồ lô đến bên miệng Tống Chỉ, chỉ vào viên hồ lô thứ hai.

Viên thứ hai chưa bị cô ɭϊếʍ đâu.

Tống Chỉ nằm mơ cũng chưa từng ăn những thứ như thế này, anh cũng không định nếm thử, nhưng cô đã bảo như thế, anh nhướng mày, muốn đùa dai, há miệng cắn nửa viên hồ lô cô vừa ăn dở.

Quân Thiên trố mắt, lỗ tai hơi nóng lên.

Trêи đó có nước bọt của cô.

Tống Chỉ cười ha hả: “Trêи người em có chỗ nào là anh chưa ɭϊếʍ qua đâu.”

Nước ở chỗ đó anh cũng đã ɭϊếʍ rồi.

Mồ hôi, nước bọt, rồi cả ɖâʍ dịch.

Hiểu được ý của của anh, quả nhiên cô xù lông ngay lập tức, muốn dẫm chân anh, nhưng Tống Chỉ đã sớm có chuẩn bị, né tránh, anh thuận tay ôm cô vào trong ngực, thừa dịp cô không nhìn thấy mình liền nhe răng trợn mắt vì chua.

ĐM, kẹo hồ lô ngào đường quái gì vậy, chua chết mất, chỉ vì muốn chiếm chút lợi từ cô thôi mà sắp hỏng cả răng rồi đây này.

Quân Thiên cũng không phải là một người không biết tốt xấu, anh vượt một quãng đường xa đến đây đã đủ khó khăn, nhịn một chút cho anh vui thì cũng không sao cả. Cô hít sâu một hơi để nguôi giận, sau đó nhẹ nhàng dịch vào trong lòng ngực anh, động tác rất nhỏ, gần như không để ý thì không thể nhận ra được.

“Sợ lạnh thì ôm chặt vào, lén lút làm gì chứ.”

Cô đã xây dựng tâm lý, mặc kệ anh chọc ghẹo.

Đi được vài chục mét, thấy anh không lên tiếng trêu mình nữa, cô túm chặt tay áo anh, bàn tay nhỏ cầm kẹo hồ lô quơ quơ, lúc ẩn lúc hiện.

Khi còn nhỏ, lúc tôi khóc, bà ngoại sẽ mua kẹo hồ lô cho tôi.

Bà ngoại là người tốt với cô nhất trêи đời này.

Cũng là người cô yêu thương nhất.

Quân Thiên làm xong thủ ngữ, cúi đầu mím môi đợi vài giây, không nghe được anh nói gì cả. Cô cho rằng anh không thấy được nên ngẩng đầu lên, giây phút đó, đột nhiên người đàn ông cúi mặt xuống, ngậm lấy môi cô hung hăng ᘻút̼ một ngụm, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người lại rời đi, khóe môi cong lên: “Ông đây không có đứa cháu ngoại nào lớn như em hết.”

Quân Thiên thở phì phò, siết chặt bàn tay!

Ý của cô đâu phải như thế này! Cô không có ý đó!

Một nụ cười sung sướиɠ bật ra khỏi cổ họng Tống Chỉ, anh cúi người, ghé sát vào tai cô: “Ông đây là người đàn ông của em.”

Quân Thiên cố gắng kiềm chế để không đấm anh một cái.

Mặt người dạ thú, lúc nói chuyện có thể rụt rè một chút không!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv