Cả ngày hôm nay tâm trạng của Quân Thiên rất tốt, sau khi học xong hai tiết buổi sáng, cô vội vàng trở về ký túc, bò lên trêи giường, kéo màn che lại, nằm trong chăn đếm qua đếm lại xấp tiền đỏ thẫm mà người nào đó đã cho, ước chừng 1 vạn tệ.
[1] 1 vạn tệ = 34tr VNĐ.
Đếm tiền xong, cô bước xuống giường đeo giày rồi đi ra khỏi ký túc.
Số tiền này chắc cũng đủ để Quân Thiên ăn ở canteen trường một thời gian, nhưng gần đây cô đang định mua máy tính mới, chiếc cô đang dùng hiện giờ là hàng second-hand mua ở chợ bán đồ cũ từ lúc mới vào học. Chiếc máy tính cũ đã gắng gượng hơn hai năm, dùng đến năm thứ ba thì đã sắp hỏng.
Đến ngân hàng gửi tiền vào tài khoản, tính thêm cả số tiền boa từ hai lần trước, cuối cùng cuộc sống của cô cũng được coi như là khá giả.
Tiết buổi chiều học ở phía Nam trường đại học, canteen ở đó sẽ bán đủ các loại đồ ăn vặt vào buổi chiều, Quân Thiên quyết định sẽ khao bản thân một bữa lớn.
Giờ giải lao của tiết ba, phòng học đầy những tiếng thảo luận.
Mối quan hệ của Quân Thiên với các bạn trong lớp không tốt cũng không xấu, tuy không có bạn thân nhưng cũng không có ai thù ghét rồi cố ý nhằm vào cô cả, ít nhất cô thấy là như thế. Chẳng qua việc này cũng không làm cô bận tâm cho lắm, so với hồi còn học cấp 3, tình hình bây giờ đã khiến cô vô cùng thoả mãn rồi.
Quân Thiên đang ngồi xem lại ghi chép của tiết học trước thì lớp trưởng bước đến gõ gõ bàn cô: “Tống Quân Thiên, thầy hướng dẫn bảo cậu học xong tiết sau thì đến văn phòng một chuyến.”
Thầy hướng dẫn này đúng là thâm tàng bất lộ[2], cô đã học đến năm thứ ba rồi, số lần gặp được vị này chỉ có thể đếm trêи một bàn tay. Quân Thiên viết một hàng chữ lên giấy, đưa cho lớp trưởng xem: “Mình cũng không biết là có chuyện gì nữa, nhưng cậu nhớ đi đấy.”
[2] thâm tàng bất lộ: cụm từ gốc là “thần long kiến thủ bất kiến vĩ” (神龙见首不见尾), nghĩa đen là rồng thần chỉ thấy đầu chứ không thấy đuôi, ý nói người tài giỏi thường bận rộn, nay đây mai đó, không ai biết rõ người đó đang làm gì ở đâu, hai cụm từ này gần nghĩa với nhau.
Không thể đến canteen, không được ăn đồ ăn vặt, Quân Thiên đi đến khoa máy tính, vào văn phòng của thầy hướng dẫn. Cửa văn phòng được mở, bên trong đã có vài người ở độ tuổi trung niên ngồi đợi sẵn, Quân Thiên không biết những người này.
Trong tay có không ít học sinh, thầy hướng dẫn dù chỉ mới gặp cô được vài lần, nhưng trong lớp cũng không có bao nhiêu cô gái, cô lại còn xinh đẹp, ông ấy đương nhiên nhớ rõ Quân Thiên.
Thấy cô đến, thầy hướng dẫn vẫy tay bảo cô đi vào, dẫn cô đến giới thiệu với từng người từng người một. Quân Thiên lần lượt gật đầu chào hỏi, tất cả những người ngồi ở đây đều là lãnh đạo nhà trường.
Hẳn là thầy hướng dẫn đã nói qua về Quân Thiên trước đó, đối với việc cô không nói, một vài người cũng không hỏi nhiều, cười ha hả để cô ngồi xuống, đưa cho cô một quyển vở mà một cây bút, xem ra là có việc muốn tán gẫu với cô.
Quân Thiên đại khái đã đoán được là việc gì.
Quả nhiên, sau khi tán gẫu vài vấn đề đơn giản, thầy hướng dẫn đã nói mục đích mình gọi cô đến đây, đúng là chuyện trường lên hotsearch vì bạo lực học đường dạo trước.
Ngày đó sau khi quay được video, Thịnh Hạ đã làm mờ mặt Tống Quân Thiên rồi đăng lên mạng. Tuy cô ấy không nói rõ đó là trường đại học nào, nhưng các fan tất nhiên biết rõ Thịnh Hạ đi quay phim ở đâu, không bao lâu đã tra được đó là Hải Đại. Trừ Quân Thiên ra thì những người còn lại không được làm mờ mặt, tên họ là gì gia đình thế nào đều bị cộng đồng mạng đào ra, nhao nhao tìm đến Weibo của nhà trường yêu cầu xử lý thật nghiêm minh vụ việc bạo lực học đường này.
Danh dự của nhà trường đã bị ảnh hưởng rất lớn, lập tức phản hồi qua Weibo chính thức rằng nhà trường sẽ lập tức tiến hành điều tra, nếu là thật thì nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, về phần trừng phạt như thế nào, trừng phạt ai thì đều được nói rất mơ hồ. Thậm chí trêи ảnh chụp văn bản đăng trêи Weibo còn không có con dấu chính thức.
Mọi việc dây dưa đến tận bây giờ đã là hơn nửa tháng, cuối cùng cũng giảm độ hot trêи mạng, nhà trường mới nhớ đến việc đi tìm nạn nhân để thảo luận về việc xử phạt.
Nói thảo luận thì cũng không đúng, họ đã bàn bạc xong biện pháp đối phó rồi, thông báo cho cô một tiếng để cô phối hợp.
“Thông báo phê bình Vương Song Song và một vài bạn học khác đã được gửi đến lớp, nhà trường muốn các bạn xin lỗi em, hy vọng em sẽ đăng một bài viết lên Weibo để giải thích mọi việc một chút.”
Giải thích như thế nào?
Không có lửa thì làm sao có khói, chắc chắn là cô đã làm việc đáng ghét gì đó nên mới có người đánh cô, giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả, ôm trách nhiệm vào người, cho cái đám người trêи mạng ăn no rãnh rỗi xen vào việc bao đồng kia một lời “giải thích”.
Đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, vừa không gây ảnh hưởng đến danh dự nhà trường, lại có thể cứu được mấy nữ sinh kia, đẩy hết mưa bom lửa đạn lên người Quân Thiên.
“Bọn thầy đã xem qua xếp hạng và điểm tích lũy của em, chắc là em có nghĩ đến việc bảo vệ nghiên cứu[3] rồi, học hết năm nay rồi bảo vệ nghiên cứu[3] cũng không khó, đến lúc đó thầy có thể giới thiệu cho em vài trường đại học tốt.”
[3] bảo vệ nghiên cứu: hiểu nôm na thì những sinh viên được bảo vệ nghiên cứu sẽ được theo học bằng thạc sĩ mà không cần phải thông qua thi cử hay kiểm tra đầu vào, tức là họ được qua thẳng luôn mà không phải tham gia kiểm tra viết, đánh giá kết quả học tập, v.v
Đây là một sự uy hϊế͙p͙ trắng trợn, hỏi cô muốn làm đến cùng mọi việc, hay là muốn tương lại của cô.
Trước đây khi Quân Thiên bị người khác gây khó dễ, một hai lần đầu thì cô còn tức giận đi báo với giáo viên chủ nhiệm, đám người bắt nạt bảo cô đưa chứng cứ ra đây, cô không có, cũng không có ai dám đứng ra làm chứng cho cô cả, lúc đó cô đã tìm một góc để khóc, sau đó nữa thì học được cách nén giận, và cả tự bảo vệ bản thân.
Khi đó cô còn yên lặng an ủi chính mình, trong lòng vẫn luôn mong đợi, chờ đến khi cô có chứng cứ, cô nhất định sẽ khiến đám người đó trả một cái giá thật đắt, nhưng giờ phút này đây, chứng cứ đã rõ ràng đến như thế, sự công bằng mà cô muốn vẫn quá xa xôi.
Những người tự xưng là thực thi công lý trước mặt cô đây đang dùng giọng điệu trịch thượng nói cho cô biết một sự thật tàn khốc, rằng trong thế giới thượng đẳng của bọn họ, một con kiến như cô thì không có nhân quyền.
Quân Thiên cúi đầu, không nhúc nhích, thầy hướng dẫn lên tiếng nhắc nhở cô: “Bạn học Tống, em nghĩ như thế nào thì có thể viết ra đây.”
Đây là một lời nhắc nhở, rằng cô chỉ là một người câm, ngay cả việc đơn giản nhất là dùng âm thanh để nói lên suy nghĩ của chính mình cũng không làm được.
“Mọi việc vẫn còn có thể thương lượng, ví dụ như là bồi thường tổn thất về tinh thần, phụ huynh của Vương Song Song và các bạn học khác cũng đã nhắc qua với thầy, họ đồng ý cho em một khoản tiền bồi thường.”
“Thầy biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn, có thể giúp em lấy được nhiều tiền một chút, vừa để giải quyết sự túng quẫn của em lúc này, vừa giúp em hoàn thành việc học.”
So với cô không kịp đề phòng gì cả, bọn họ hiển nhiên là đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới đến, gia đình cô thế nào, cuộc sống của cô ra sao, đều điều tra rõ ràng rành mạch.
Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, làm sao Quân Thiên có thể phản kháng được đây, cô chẳng có cái gì để phản kháng hết.
Đám người trước mặt không ngừng khuyên cô, vì cô mà phân tích mặt tốt mặt xấu, thậm chí còn có người nhanh chóng cầm giấy bút trêи bàn đưa qua cho cô, lời nói vô cùng quang minh chính đại: “Nói xem em nghĩ như thế nào, đừng nghĩ quá nhiều, viết ra đây đi.”
Quân Thiên duỗi tay nhận lấy bút, nắm chặt không động đậy, trước mặt là quyển vở đã được mở sẵn. Cô tức giận choáng váng cả đầu óc, cô muốn nói cho học biết rằng cô không muốn như vậy, cô không cần tiền, không cho cô bảo vệ nghiên cứu thì cô tự mình thi, nhưng cô muốn sự công bằng.
Bàn tay cầm bút không ngừng run rẩy, không chỉ có tay, cả người Quân Thiên cũng đang run lên, mái tóc dài xõa tung hai bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn khuất sau mái tóc, không rõ biểu cảm, không ai biết được cô đang nghĩ gì.
Quân Thiên vô cùng phẫn nộ, hốc mắt cay cay, cuối cùng cô không viết gì cả, ném bút lên bàn rồi tông cửa xông ra.