Lần thứ hai Tiêu Sở nhận được điện thoại do người đàn ông kia chủ động gọi tới.
Ánh đèn nhà hàng ái muội.
Coi như là có việc nhờ vả, anh chờ cô ta buông dao nĩa xuống mới nhắc đến mục đích hôm nay tới tìm cô ta.
“Có muốn cân nhắc một chút hay không, đi giải thích với lão già nhà tôi một chút, cô không có hứng thú với tôi.”
Tiêu Sở buông ly rượu vang đỏ xuống, mở to đôi mắt ngập nước, cười khanh khách mà nhìn anh, Tống Chỉ lần đầu tiên cảm thấy quá có sức hấp dẫn không phải là chuyện gì tốt.
Anh đang định nói cho cô thời gian ba ngày suy nghĩ rồi trả lời, sau đó ngẫm lại thấy ba ngày quá ngắn: “Tôi cho cô thời gian một tuần, vừa nãy là số điện thoại của tôi, nghĩ thông suốt rồi thì gọi.”
Không phải ai cũng thích bị bức ép, đầu tiên anh phải tính đến tình hình xấu nhất, nếu người phụ nữ này không muốn thỏa hiệp, anh phải chuẩn bị tốt để chiến đấu lâu dài với địch.
Trước khi đánh quái thì phải làm người anh em của anh sướиɠ một trận trước đã.
Một tuần, chậc.
Anh phải nghĩ kỹ những trò đa dạng để chơi cho đã ghiền.
Tuy Tiêu Sở biết mình sẽ không gọi cuộc điện thoại kia, nhưng cũng không trực tiếp từ chối đề nghị của anh, mặt khác lại đưa ra đề tài: “Đợi lát nữa cùng nhau về nhà?”
Tính ám chỉ mười phần.
Tống Chỉ đăng lên vòng bạn bè, cô ta thấy được.
Cơ ngực rắn chắc kia bị che kín bởi vệt đỏ, không ở hiện trường cũng có thể tưởng tượng được khi anh làᘻ ȶìиɦ với phụ nữ có bao nhiêu kịch liệt.
Hay nói đúng hơn, một nữ sinh, vẫn là vị thành niên, Tiêu Sở đã nhìn qua ảnh chụp, dáng dấp tạm được.
Nhưng mà cô ta cũng không kém.
Người đàn ông đối diện nhấp một ngụm vang đỏ, giọng điệu bằng phẳng, từ chối qua loa: “Thận hư.”
Hoàn toàn nói ra không ngần ngại gì.
“…”
Môi đỏ của Tiêu Sở hé mở, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Đối phương cũng chẳng có tâm tư chờ cô ta mở miệng, bỏ ly rượu xuống, kéo ghế dựa ra.
Ánh mắt cô ta dõi theo bóng lưng cao ngất của người đàn ông.
Tây trang được may riêng phác họa dáng người cao lớn thon dài của anh vô cùng tinh tế, đôi chân dài hữu lực cất bước kéo theo cơ ᘻôиɠ, lúc ngồi xuống còn có thể nhìn thấy chỗ phình phình kia giữa hai chân nữa.
Rõ ràng là một bộ dáng tràn đầy tính ɖu͙ƈ, vậy mà nói bậy bạ với cô ta là thận hư?
Tiêu Sở thề, nhất định phải ngủ với anh.
_____
Đêm tối ảm đạm không ánh sáng, phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Quân Thiên từ từ mở bừng mắt.
Hình như hôm nay anh ta có hơi không tập trung, làm hai lần đã để cô nghỉ ngơi đi tắm rửa.
Quân Thiên vẫn luôn không tin rằng mình lại có thể ngủ sâu đến như vậy trong một hoàn cảnh xa lạ, quả nhiên như cô đoán.
Hôm nay cô đã đổ cơm chiều vào bồn cầu, hiện tại trong bụng trống rỗng.
Cái tên bắt cóc này, mỗi ngày đều bỏ thuốc ngủ vào bữa tối của cô.
Hôm nay dường như anh ta tắm hơi lâu, Quân Thiên chậm rãi di chuyển thân thể, tay đụng đến cái áo mưa anh ta ném dưới giường, vừa ướt lại vừa dính, cố nén xúc động muốn vọt tới phòng tắm ném áo mưa vào mặt anh ta, cô tiếp tục sờ soạng trêи mặt đất, rốt cuộc tìm được chiếc quần dài.
Trong túi quần là hai chiếc chìa khóa nối liền với nhau.
Hôm nay khi anh ta đi vào, Quân Thiên không nghe thấy tiếng khóa cửa của chiếc cửa sắt bên ngoài, bây giờ cô chỉ cần dùng thứ trêи tay mở cánh cửa phía trong ra, cô sẽ lập tức có thể rời khỏi căn phòng đã nhốt cô nửa tháng.
Rốt cuộc cũng đợi được cơ hội để chạy trốn, trống ngực Quân Thiên đập liên hồi, cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, không chút do dự cất bước về phía cửa.
Người đàn ông này tắm cũng không đóng cửa phòng vệ sinh, âm thanh khi vòi hoa sen xối xuống mặt đất cuồn cuộn không dứt, giấu đi tiếng loảng xoảng khi chìa tra vào ổ.
Cô nhanh chóng kéo cửa ra, trêи trán đẫm mồ hôi, chạy chân trần ra bên ngoài, không quan tâm việc mình còn không mặc qυầи ɭσ"ȶ, bên ngoài là chiếc áo sơmi nam mà người đàn ông đã mặc vào cho cô.
Đây là một biệt thự đơn lập rất lớn, toàn bộ các tầng đều tắt đèn, cô đã thừa dịp dì giúp việc đưa cơm mà quan sát bên ngoài, giờ phút này chạy vội về phía cầu thang theo ký ức.
Bốn phía tối đen, cô đụng ngã một cái bình hoa, tạo ra âm thanh vỡ vụn chói tai, cô đứng lên cực nhanh, tiếp tục chạy về phía trước, mảnh vỡ cắt qua lòng bàn chân cũng không cảm nhận được.
Ngay ở phía trước thôi, nơi có ánh sáng yếu ớt, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Mười mét, năm mét, một mét.
Quân Thiên chảy nước mắt kϊƈɦ động.
Lòng bàn châm dẫm hụt một cái, cả người lăn xuống cầu thang.